Chương :
“Chúng tôi không sao, Minh Vương đại nhân đã bỏ qua cho chúng tôi.” Hàn Vũ nói: “Có lẽ là bởi vì thân phận của Lãnh Mạch, thật sự quá nguy hiểm”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, vậy tôi… đi về nhà đây.”
Uông Tư Điềm liếc mắt nhìn Lãnh Mạch, nước mắt rơi xuống, cô bé lau khô nước mắt, quay người, vừa lau nước mắt vừa rời đi với bờ vai run rẩy.
Cho đến khi Uông Tư Điềm đi rồi, Hàn Vũ mới đầu óc mơ hồ hỏi: “Lão đại Lãnh, cậu như thế nào với Uông Tư Điềm vậy? Cậu ấy khóc đáng thương như thế, cậu không đi an ủi một chút sao? Không phải cậu thích cô ấy sao?”
Lãnh Mạch có chút bực bội: “Ai nói tôi thích cô ta?
Cậu có biết thích là như thế nào không?”
“Gậu biết không?” Hàn Vũ hỏi lại.
Lãnh Mạch lập tức nghẹn lại.
“Thích đại khái chính là có thiện cảm đối với đối phương, giống như cha mẹ tôi và cha mẹ cậu, luôn muốn ở bên cạnh đối phương, không rời xa nhau, lúc nào cũng dính lấy nhau, cậu có cảm giác như vậy đối với Uông Tư Điềm sao?” Hàn Vũ nói.
Lãnh Mạch trầm tư một hồi lâu, cuối cùng cũng bất lực lắc đầu: “Tôi cũng không biết, dù sao cũng không cảm thấy ác cảm với cậu ta. Kệ đi, chúng ta đi thôi.”
Thích rốt cuộc là gì? Rốt cuộc là loại cảm giác như thế nào? Cảm giác của mình đối với Uông Tư Điềm có phải là thích không?
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, vậy tôi… đi về nhà đây.”
Uông Tư Điềm liếc mắt nhìn Lãnh Mạch, nước mắt rơi xuống, cô bé lau khô nước mắt, quay người, vừa lau nước mắt vừa rời đi với bờ vai run rẩy.
Cho đến khi Uông Tư Điềm đi rồi, Hàn Vũ mới đầu óc mơ hồ hỏi: “Lão đại Lãnh, cậu như thế nào với Uông Tư Điềm vậy? Cậu ấy khóc đáng thương như thế, cậu không đi an ủi một chút sao? Không phải cậu thích cô ấy sao?”
Lãnh Mạch có chút bực bội: “Ai nói tôi thích cô ta?
Cậu có biết thích là như thế nào không?”
“Cậu biết không?” Hàn Vũ hỏi lại.
Lãnh Mạch lập tức nghẹn lại.
“Thích đại khái chính là có thiện cảm đối với đối phương, giống như cha mẹ tôi và cha mẹ cậu, luôn muốn ở bên cạnh đối phương, không rời xa nhau, lúc nào cũng dính lấy nhau, cậu có cảm giác như vậy đối với Uông Tư Điềm sao?” Hàn Vũ nói.
Lãnh Mạch trầm tư một hồi lâu, cuối cùng cũng bất lực lắc đầu: “Tôi cũng không biết, dù sao cũng không cảm thấy ác cảm với cậu ta. Kệ đi, chúng ta đi thôi.”
Thích rốt cuộc là gì? Rốt cuộc là loại cảm giác như thế nào? Cảm giác của mình đối với Uông Tư Điềm có phải là thích không?
Trên đường đi về nhà, Lãnh Mạch đều nghĩ về những câu hỏi này?
Cậu không biết là, có một ngày như vậy, cậu sẽ đột nhiên không kịp chuẩn bị gặp gỡ một người, sau đó, cậu không chỉ biết cái gì gọi là thích, mà còn không biết cái gì gọi là tình yêu.
Sau khi về đến nhà, Lãnh Mạch đã nói sơ lược về chuyện ngày hôm nay nói với cha, Lãnh Hiên cũng không nói gì, bảo cậu sau này làm việc phải cẩn thận, sau đó để cậu thu dọn hành lý rời đi.
Lần đi ra ngoài này trong lòng Lãnh Mạch đã sớm có tính toán.
Cậu muốn mang đứa bé được nhặt trong nhà máy xử lý rác thải về.
Theo như lời của Uông Tư Điềm ngày hôm nay, đứa bé kia là đứa bé mà Minh Vương Lạc Nhu đã vứt bỏ.
Đây là một bí mật được cất giấu trong lòng của cậu, ngoài trừ cha và mẹ của cậu ra, bất cứ ai cũng không biết, kể cả Hàn Vũ, kể cả Uông Tư Điềm.
Khi cậu hai tuổi, cha dân anh đi săn, có một trạm xử lý rác thải ở chỗ rất xa vùng ngoại thành của Băng Thành, ở nơi đó, cậu đã gặp được con trai ruột bị Lạc Nhu vứt bỏ, Dạ Minh.
Lúc ấy cậu cứu Dạ Minh, nhưng cha của cậu không cho phép anh đưa đứa nhỏ này về, cậu liền thu xếp cho Dạ Minh trong một khu rừng nhỏ ở gần nhà máy xử lý rác thải. Nhưng ở đó có rất nhiều dã thú quái vật, cậu không yên tâm về Dạ Minh, lần này sau khi cầu xin cha mình thật lâu, cha của cậu mới mềm lòng và nói răng sẽ dân cậu đi xem Dạ Minh một chút.
Chuyến đi lần này, cậu đã nghĩ ra biện pháp để đưa Dạ Minh trở về.
Giấu giếm cha của mình.
Ngày hôm sau.
Lãnh Hiên cưỡi một con ngựa, Lãnh Mạch cưỡi một con ngựa, mặc dù cậu còn chưa đầy bảy tuổi, nhưng cậu đã cưỡi ngựa rất thành thạo.
Bọn họ còn dân theo một vài người hâu, không gióng trống khua chiêng mang theo binh sĩ, rời đi từ Minh Vương chủ thành.