Chương :
Bình luận viên thổi còi bắt đầu cuộc thi đấu.
Lãnh Dục tấn công Đồng Sênh trước, quanh người thăng bé xuất hiện một luồng ánh sáng màu trắng vàng nhạt, đó là chiến khí.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà đứa trẻ này thực sự có thể lĩnh hội được chiến khí, loại tiêm năng và khả năng học hỏi này cũng thực sự đáng sợ.
Đồng Sênh né tránh rồi biến mất trong không trung.
Lãnh Dục vân đứng tại chỗ, thăng bé khẽ mỉm cười. Sau đó, trái tay của thăng bé cầm thanh kiếm siêu thần chém về một nơi nào đó trong không khí.
Lưỡi hái của Đồng Sênh đang chặn đường kiếm của thăng bé.
Hai đứa rất thích trận chiến này. Chúng xem nhau là đối thủ nhưng không hề xem nhau như kẻ thù. Khi chiến đấu cả hai đều tươi cười, đặc biệt là Đông Sênh, trước đây thăng nhóc rất lạnh lùng nhưng khi đối mặt với Lãnh Dục thì lại có vẻ yêu chiêu một chút Mặc dù Lãnh Dục đã lãnh ngộ được chiến khí nhưng vân cần thời gian để thích ứng với chiến khí.
Thật ra thực lực của Đông Sênh có nhỉnh hơn một chút, nhưng lân này có lẽ Đồng Sênh đã xuống nước nhường ở chô nào đó rồi.
Kiếm khí của kiếm siêu thần của Lãnh Dục đánh vào lưng của Đồng Sênh khiến thăng bé nhảy ra xa, ngã trở lại trên mặt đất và lấy tay che lưng rồi quỳ một gối xuống.
“Tôi đã thăng rồi” Lãnh Dục vác kiếm siêu thân trên vai và cũng ngã ra theo.
“Ừ, cậu đã thẳng rồi, chiến khí quả nhiên lợi hại.
Lần sau bảo mẹ nhỏ dạy tôi đi” Đồng Sênh nói.
“Anh đừng hòng, đây chính là tuyệt chiêu của tôi”
Lãnh Dục lẩm bẩm.
Dường như hai đứa đã thống nhất răng ai đánh người kia bị thương trước thì người đó sẽ thăng để tránh khỏi trường hợp một người sống một người chết.
Nếu Lãnh Dục đã học được chiến khí mà còn đánh bại Đồng Sênh thì chắc chản lòng tự tin của thăng bé sẽ bị gặp trở ngại. Rất có thể sau này thăng bé sẽ nhụt chí chiến đấu, có lẽ Đông Sênh đã cân nhäc đến nguyên nhân này nên mới cố ý giả vờ như không đánh được chiến khí và cố ý thua. Có điều việc cố ý này rất tỉnh vi. Tôi nghĩ răng ngoại trừ tôi, Lãnh Mạch, Si Mị và ‘Tống Tử Thanh ra, thậm chí ngay cả Dạ Minh còn không nhận ra nữa là.
Đồng Sênh không hổ là Đồng Sênh, tính tình không hề thay đổi so với trước đây. Thăng nhóc vân là đối nhân xử thế ân cần chu đáo như vậy.
Lãnh Dục bước tới đỡ Đồng Sênh hỏi: “Có sao.
không?”
“Tôi không sao. Tuy răng cậu làm tôi bị thương nhưng sẽ không làm tôi bị thương nặng, đúng không?”
“Ha, có thể là như vậy đó. Chiến khí rất mạnh mẽ.
Tôi sẽ nhờ chú Hàn Vũ khám cho anh” Lãnh Dục vẫn rất quan tâm đến Đồng Sênh.
Điều này thật tốt, tôi có thể thấy mối quan hệ giữa Lãnh Dục và Đồng Sênh tốt như vậy thì tôi cảm thấy yên tâm.
Đại hội võ đấu đã kết thúc với vị trí quán quân thuộc về Lãnh Dục.
Sau khi đại hội võ đấu kết thúc thì tôi sẽ đưa Đồng Sênh và Lãnh Dục tới thế giới loài người để đi học: cùng nhau
Sau khi Minh Vương đời trước qua đời một lượng lớn cường giả của Minh giới cũng dần dân già đi, khi Lạc Nhu lên ngôi vị Minh Vương cũng là lúc Minh giới thiếu nhân tài nhất, nhưng cũng là thời đại mà những người mới liên tiếp ra đời.
Ngay từ đầu nhà họ Lãnh đã là danh môn vọng tộc của Minh giới, đến cả Lạc Nhu cũng phải nhường nhà họ Lãnh ba phần.
Lãnh Mạch sinh ra đúng lúc Minh giới vào đông, nghe đồn mùa đông năm đó là mùa đông lạnh nhất từ trước tới nay, trong đêm bão tuyết bay tán loạn đứa con trai duy nhất của nhà họ Lãnh ra đời, được đặt một cái tên đúng với tình cảnh lúc sinh ra là Lãnh Mạch.
Thế giới đồn đại răng cậu chủ nhà họ Lãnh sinh ra khắc chết bố mẹ cậu ta, là thứ biểu tượng cho điềm xấu, trong tương lai Lãnh Mạch nhất định sẽ đem đến nạn lớn cho Minh giới.
Lúc đó Lãnh Mạch mới vừa tròn một tuổi, không hiểu tại sao bố mình lại đem giấu mẹ mình đi rồi truyền tin tức như thế ra bên ngoài.
Từ khi còn rất nhỏ Lãnh Mạch đã biểu hiện ra tiềm lực và năng lực siêu phàm, là thế chất sinh băng trời sinh mà cả thế gian cũng không có một ai có.
Lạc Nhu rất coi trọng Lãnh Mạch, thường xuyên quan tâm đến nhà họ Lãnh.