Chương :
Lúc biến mất lại nghe thấy Huyền Vũ nói Đồng, trận đấu sau tôi sẽ gặp cô.”
Tôi bật cười.
“Tống Thiên Ngân của ngày hôm nay rraast khiêm tốn, điềm đạm và bình tĩnh. Cậu ta không sợ những sai lâm trong quá khứ. Một số người có thể đi đúng con đường sau khi mắc lỗi. May mắn thay, màn th của Tống Thiên Ngân hiện tại khiến mọi người cảm thấy hài lòng.
Có lẽ Lục Quy cũng coi trọng điểm này của cậu ta.
‘Tống Thiên Ngân có thể gọi Huyền Vũ là một trong bốn thần thú lớn trở vê, toàn bộ người xem đều vô cùng chấn động, cũng đạt được sự tán thành của người xem. Tuy răng đã thua nhưng trong quan niệm của đại đa số người ở đây đều cho răng, Đồng Sênh vốn dĩ không thể nào chiến thăng được, theo đó cũng không quá quan trọng chuyện thăng thua.
Tương đối mà nói, Đồng Sênh càng khiến tôi ngạc nhiên hơn.
Không ngờ trong một trăm năm, Bạch Hổ lại trở thành sư phụ thân truyền của Đồng Sênh. Mà Bạch Hổ cũng chưa bao giờ nói với tôi về điều đó cả, ngay cả bản lĩnh trông nhà của mình cũng giao lại cho Đồng Sênh. Càng đáng sợ hơn nữa là Đồng Sênh đã thực sự học được nó!
Chẳng trách Lãnh Dục không thể đánh bại được.
thăng nhóc này.
Tôi cũng không hỏi khí thế chiến đấu luyện tập của Lãnh Dục ra sao, không biết có khí thế chiến đấu rồi, Lãnh Dục sẽ đấu với Đồng Sênh như thế nào nữa.
Ba người đứng đầu trong cuộc thi này một lần nữa được chọn ra từ Đồng Sênh, Lãnh Dục và Mộc Nhan.
Một vòng này, là Lãnh Dục đấu với Mộc Nhan.
Lãnh Dục tóc đỏ mặc một chiếc áo chiến đấu màu đỏ đen, cực kỳ đẹp trai và chói mắt.
Bộ dạng thăng bé quả thực như được đổ khuồn ra từ Lãnh Mạch, nhưng thiếu một chút lạnh băng của Lãnh Mạch, nhiều thêm một chút nồng nhiệt của Dạ Minh. Ánh mắt của các cô gái nhỏ nhìn thăng bé đều sỉ mê, thiếu điều chảy nước miếng.
Sau lưng Lãnh Dục đeo kiếm siêu thần, ôm cánh tay, cao ngạo liếc nhìn Mộc Nhan: “Bao nhiêu lân đêu là tướng bại dưới tay tôi, thật sự không biết cô lấy ở đâu ra dũng khí dám nói mẹ tôi.”
Vẻ mặt Mộc Nhan không chút thay đổi, chỉ sợ cô ta là người đầu tiên không rung động trước Lãnh Dục: “Tôi đã chờ ngày này sáu năm rồi.”
“À, quả nhiên có đến là có mục đích” Lãnh Dục cười lạnh nói: “Cô ẩn náu dưới thân phận sứ giả cầm đèn nhỉ”
Sứ giả cầm đèn?
Tôi có chút kinh ngạc.
“Cô ta không phải” Tống Tử Thanh nói: “Nhưng tôi cũng thực sự không biết mục đích của cô ta là gì”
“Lý do tôi đến Minh Giới tham gia đại hội đấu võ cho tới bây giờ chỉ có một, không hề vì vinh hoa phú quý, cũng không phải vì trường sinh bất lão, mà là..”
Nói xong, Mộc Nhan ngẩng đầu, nhìn về phía tôi: “Tôi vân luôn chờ đợi Minh Vương phi thực tỉnh, đấu một trận với cô.”
Xôn xao!
Cả khán phòng lập tức sôi trào.
“Cô gái này điên rồi sao?”
“Cô ta bất kính với Minh Vương phi như thế không phải là tìm cái chết à? Ai mà không biết Minh Vương.
chiêu chuộng Minh Vương phi đến ngang ngược, coi trời băng vung cơ chứ”
“Minh Vương phi chính là người thay đổi ngày tận thế trong truyền thuyết, cô gái này còn muốn đánh nhau với Minh Vương phi, tự tìm đường chết hả?
Âm thanh đám người xì xào thảo luận bao phủ cả hội trường.
“Ha ha ha” Lãnh Dục ngửa đầu cười to: “Cô nói với tôi, lân này cô đến là trò cười đó hả? Đánh nhau với mẹ tôi? Cô là muốn khiến mọi người cười rớt hàm à?”
Mộc Nhan bình tĩnh nhìn về phía tôi, sự kiên định trong ánh mắt chưa hề giảm đi: “Tôi đương nhiên biết Minh Vương phi là nhân vật trong truyền thuyết, nhưng đó cũng chỉ là truyên thuyết mà thôi. Thế hệ trẻ đang đứng ở đây đã có ai được chứng kiến bản lĩnh thực sự của Minh Vương phi chưa? Huống chỉ Minh Vương phi luân hồi chuyển thế trăm năm, năng lực vân còn như trước đây hay sao? Tôi là bê dưới, đại hội đấu võ vốn dĩ là nơi các bề dưới đến để học thêm nhiều kinh nghiệm, xin lời chỉ bảo từ phía Minh Vương phi đại nhân có gì sai à? Hay là Minh Vương phi đại nhân có nôi khổ trong lòng gì đó, không muốn phá vỡ truyền thuyết phong thần của bản thân trong lòng mọi người ở đây?”