Chương :
Mùi thuốc lá nhàn nhạt xộc vào mũi, người đàn ông bá đạo này cố ý chắc rồi, cố ý hôn tôi trước mặt mọi người, hệt như trăm năm trước, tôi đứng ở nơi cao nhất tại vương điện với anh, anh hôn tôi trước mặt toàn bộ người ở Minh Giới, còn quỳ gối đưa nhân cầu hôn tôi.
Nhớ đến hình ảnh này, trong lòng tôi rất ấm áp, nhăm mất lại mặc kệ anh làm bậy.
“Tôi chấm điểm cao nhất cho màn thể hiện tình cảm này nhé” Mộ Tu nói.
Tôi khóc không ra nước mät bị Lãnh Mạch chà đạp.
trước mặt mọi người, miệng bị hôn sưng lên, sau khi hôn xong, anh hài lòng năm tay tôi rời khỏi ban công.
Ở lượt thi đấu thứ ba, môi đội phải chọn một đại diện tham gia, các đội cùng thể loại có thể trao đổi tuyển thủ với nhau.
Lãnh Dục, Đồng Sênh, Tống Thiên Ngân, Mộc Nhan, Lương Hiền đều lọt vào trận chung kết, sau đó tiến hành rút thăm để chọn ra ba người thẳng cuộc.
Vào buổi chiều, trong hiệp thi đấu đầu tiên Tống Thiên Ngân và Lương Hiền đổi mặt với nhau, thăng thua đã nhanh chóng được xác định. Mặc dù Lương Hiền có kỹ năng đặc biệt của Hoạt Đầu Quỷ, nhưng tốc độ của Tống Thiên Ngân càng lúc càng nhanh khiến cho tôi phải giật mình, trong suốt quá trình giao đấu với Lương Hiền Tống Thiên Ngân không hề triệu hoán thức thân mà vân dê dàng giành chiến thăng.
“Tên nhóc Tống Thiên Ngân này đã quên cách triệu hoán thần rồi sao?” Tôi nghi ngờ hỏi.
Tống Tử Thanh nở nụ cười thần bí: “Vân chưa tới lúc.
Một câu không đầu không đuôi như vậy càng khiến tôi hiếu kỳ hơn.
Lãnh Dục và Đồng Sênh không gặp nhau, bọn họ liên tục đánh bại các đối thủ khác rồi cùng tiến thắng và trong, Mộc Nhan cũng vậy, mấy người bọn họ đều coi như người có tài năng xuất chúng nên những người khác cơ bản đánh không lại bọn họ.
Các trận đấu đều được tiến hành rất nhanh, nhóm những người dân đầu bao gôm: Lãnh Dục, Đồng Sênh, Mộc Nhan, Tống Thiên Ngân. Rất nhiêu người đều lần lượt bị loại, đến cuối cùng chỉ còn lại nhóm tiếp.
tục bắt thăm để tiến hành loại trực tiếp, cuối cùng bốn người này cũng phải đối mặt với nhau.
Ở trận đầu tiên, Tống Thiên Ngân đối đầu với Đồng Sênh.
“Uây, thế là xong rồi” Đường Khinh thở dài nói: “Bất kỳ ai đụng phải Đồng Sênh đều coi như kết thúc.”
Tôi nhìn về phía trung tâm sân đấu, một thiếu niên mặc áo sơ mi có họa tiết ngôi sao và một thiếu niên mặc áo khoác ngoài màu đen mang dáng vẻ dày dặn kinh nghiệm đứng đối mặt với nhau, lần này vẻ mặt của Tống Thiên Ngân vô cùng nghiêm túc.
“Tống Thiên Ngân, anh đã phản bội mẹ nhỏ của tôi, cho dù bà ấy có tha thứ cho anh đi nữa thì tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh đâu” Đồng Sênh nói.
“Cậu nghĩ gì về tôi không quan trọng, tôi của bây giờ không còn là tôi lúc đó nữa, tôi sẽ dùng hành động để chứng minh điều đó.” Tống Thiên Ngân nói.
Đồng Sênh nghiêng đầu bày ra dáng vẻ cực kỳ lạnh lùng: “Vậy thì đến đây đi.”
Tống Thiên Ngân ngồi xếp băng, cái tư thế này…
Chắc hản Đồng Sênh cũng biết Tống Thiên Ngân đang muốn triệu hoán thức thần, đối mặt với sự hùng mạnh của Đồng Sênh, Tống Thiên Ngân không còn gì có thể giữ lại nữa.
Thế nhưng Đồng Sênh vân đứng yên không hề nhúc nhích như thể đang cố tình cho cậu ta cơ hội để triệu hồi thức thần, lại giống đang chờ Tống Thiên Ngân sử dụng sức mạnh mạnh nhất khiến Tống Thiên Ngân phải thua trong tâm phục khẩu phục.
Một vòng ánh sáng mạnh mẽ bao quanh cơ thể: của Tống Thiên Ngân, cậu ta đọc thân chú để triệu hoán thức thần, một con rùa được quấn quanh bởi thân một con răn khổng lồ xuất hiện trên sàn đấu.
“Đây là…” Khảp cả khán đài đều ngây người đến mức hít thở không thông, tôi đang ngồi trên ghế cũng phải nhảy dựng: “Lục Quy?”
Tống Tử Thanh cười: “Chậc chậc, chuyện bất ngờ này cũng không tệ nhỉ.”
“Sao có thể là Lục Quy được chứ?” Tôi trừng mắt nhìn anh ấy, vừa ra sức chớp chớp mắt vừa luôn miệng Suýt xa.
Đúng vậy, quái vật hình rùa được quấn quanh bởi thân một con răng đang bay lượn trên sàn đấu chính là một trong bốn thần thú lớn của Huyền Vũ!
“Trước khi trí nhớ của em được đánh thức, Tống Thiên Ngân đã vượt qua bài kiểm tra Huyền Vũ băng chính thực lực của mình, Huyền Vũ đã ký kết một bản khế ước thức thần với Tống Thiên Ngân và trở thành thức thần của Tống Thiên Ngân. Tống Tử Thanh nói.
“Sao có thể chứ?” Đây là mà coi là bất ngờ sao? Là khiếp sợ mới đúng.