Sáng nay Vương Niệm Từ vừa ăn xong bữa sáng cầm theo áo khoác ngoài rồi bước chân ra cửa.
Tâm Nghiên ở đằng sau chỉ ngẩng đầu nhìn bóng lưng anh rồi như nghĩ gì vùi đầu vào ăn tiếp.
Cánh cửa vừa mở ra ngay bên chân lại đặt một chiếc hộp to đùng, Vương Niệm Từ hiếu kì cúi đầu xuống nhặt chiếc hộp lên, vừa nhìn qua chắc chắn không phải của anh.
Tâm Nghiên cảm thấy có người nhìn mình, ngẩng đầu lên, bóng dáng Vương Niệm Từ đứng bên ngoài cửa tay còn ôm theo một chiếc hộp to đáng nghi.
"Có chuyện gì?" Thấy anh nhìn mình chằm chằm biết có chuyện muốn nói, Tâm Nghiên gác lại đũa, đeo lại dép rồi bước ra ngoài.
Vương Niệm Từ đưa chiếc hộp tới cho cô: "Của cô phải không?"
Tâm Nghiên nhíu mày, nhận lấy hộp giấy. Đây không phải đồ của cô nha.
Thấy Tâm Nghiên lắc đầu, Vương Niệm Từ xoay lại chiếc hộp, một lần nữa đưa tới cho cô.
"Nhìn xem người nhận là cô."
Tâm Nghiên nhận lấy, bằng vài động tác xem xét đồ vật trên tay.
Chiếc hộp này so ra không to cũng không nhỏ, kích thước vừa vừa, khi ôm cũng không nặng lắm. Dưới đáy hộp có ghi tên người nhận, kì lạ là tên của Vương Niệm Từ, cô không suy nghĩ ném qua cho anh.
Vương Niệm Từ đang nghĩ muốn đi làm, thấy chiếc hộp đưa tới trên mặt hiện rõ ý không vui: "Cô cầm lấy đi, nó là của cô cơ mà, chắc là đã đặt rất lâu nhưng cô không nhớ thì sao?"
"Nhìn lại đi."
Vương Niệm Từ nghe thấy cúi đầu nhìn xuống, lần này thế nào người nhận có cả tên anh rồi nha.
"Hộp này rõ ràng là gửi cho cả tôi và anh." Tâm Nghiên mới vừa đứng ở cửa thoắt cái đã biến vào bên bàn từ lúc nào. Vương Niệm Từ chỉ có thể đặt chiếc hộp giấy vào bên trong nhà rồi đóng cửa lại, lúc đi ra còn nói: "Cô thử mở ra xem bên trong là vật gì?" Rồi đi luôn.
Tâm Nghiên không lạnh không nóng trầm ngâm ăn cơm, không có chút hứng thú nào với đồ vật đặt ngoài cửa kia. Cũng vì thế mà đến tối Vương Niệm Từ đã đi làm về cái thứ đáng lẽ đã được mở ra mà giờ lại bị ghẻ lạnh một bên.
Anh thở dài cầm nó đặt trên bàn phòng khách, rồi mới đi tắm rồi ngồi vào bàn ăn cơm. Tâm Nghiên đợi Vương Niệm Từ xuống mới cầm lên đôi đũa gắp thức ăn bỏ vào miệng.
Vương Niệm Từ kéo ghế ra ngồi xuống cạnh cô ánh mắt hướng ra phòng khách hỏi: "Tại sao cô không mở?"
"Mở gì?" Giọng Tâm Nghiên không có chút hào hứng nào.
"Chính là chiếc hộp kì lạ kia kìa!"
Tâm Nghiên làm như ngạc nhiên "ồ" lên một tiếng không rõ cảm xúc gì: "Đoán xem."
Thái dương Vương Niệm Từ đau nhói, không thể nào nói chuyện bình thường được với cô, muốn hoà thuận cũng không dễ đi.
Ăn cơm xong, thím Lan dọn rửa bát, Tâm Nghiên đi theo Vương Niệm Từ ra phòng khách, cô dựa ghế xem TV, anh ở bên kia tò mò cầm dao dọc theo đường băng dính bóc chiếc hộp ra.
Tâm Nghiên vẫn đang chúi mặt vào xem Ti vi cho đến khi anh lôi ra được một hộp thuốc có ghi chữ Marilyn, rồi còn lẩm bẩm đọc tờ hướng dẫn sử dụng, ánh mắt sâu thẳm cứ thi thoảng lại liếc qua cô, rồi lại nhìn vào tờ giấy trong tay mình.
Tâm Nghiên sốt ruột, ngồi dậy từ ghế sofa giật lấy tờ giấy cùng hộp thuốc, rất nhanh liền đọc được hết nội dung, cũng hiểu rõ được cái thứ trong tay mình là thứ gì.
Cmn, rõ ràng là thuốc tăng cường sinh lý của phụ nữ!!!!
Chẳng trách con hàng này nãy giờ cứ liếc đểu cô.
Tâm Nghiên nóng nảy đáp vào chiếc hộp giấy kia, xong nhìn sang Vương Niệm Từ, anh cũng đang nhìn chằm chằm lại cô, vợ anh lại mua thứ này để làm gì a.
“Nhìn cái gì, cũng không phải tôi mua.” Tâm Nghiên bực bội, nhưng nhiều hơn là tức giận hận không có một cái lỗ để cô chui luôn xuống cho rồi.
Quá mất mặt!!!
Cái thứ trời đánh này còn không phải mẹ cô mua thì tên cô sẽ viết ngược.
Vương Niệm Từ nãy giờ cứ cong môi ý cười ẩn ẩn hiện hiện. Thật sự thì anh đã nhịn cười rất khổ sở đấy: “ Thật là không phải cô mua sao?”
“Không phải.” Tâm Nghiên rứt khoát phủ nhận, nhưng Vương Niệm Từ nào có tin tưởng cô dễ dàng như thế.
Cái gương mặt đẹp trai kia cứ như đang khinh thường cô vậy.
Hừ, bà còn lâu mới cần uống thứ thuốc ấy.
“Tôi xem xem cô mua bao nhiêu nào.” Vương Niệm Từ cười khẽ đứng dậy tiếp tục lôi mấy thứ đồ bên trong ra. Mấy giây đầu còn có vẻ hứng thú, mấy giây sau mặt đen dần dần, quanh thân toả ra vài tia sát khí.
Tâm Nghiên nằm không cũng cảm thấy không đúng đảo mắt qua nhìn, trông thấy trên mặt bàn có mấy túi đóng gói cẩn thận, bên ngoài có ghi hai chữ Ngọc Dương bên cạnh lại xếp mấy hộp thuốc hầu như đều là thuốc tăng cường sinh lý nam giới.
Phụt!
Tâm Nghiên thật vui mừng khi người gặp hoạ, vui vẻ tới mức sắp phá ra cười. Trông kìa đồ còn nhiều hơn cả cô, rõ ràng anh ta mới là đồ yếu sinh lý.
“Đồ cũng hơi nhiều ha?” Tâm Nghiên nhìn tay Vương Niệm Từ không khống chế được mà bóp méo chiếc hộp nhựa trong tay, không rõ ý vị nói vào.
Mặt Vương Niệm Từ khỏi nói có bao nhiêu khó coi, anh mở trừng mắt đột ngột ngẩng đầu nhìn Tâm Nghiên nói: “Cái này là ai mua?”
Nếu không phải bên ngoài ghi rõ ràng dòng chữ người nhận là Vương Niệm Từ thì chắc chắn anh đã đem cái thứ này ném sang nhà hàng xóm rồi.
Lật bàn! Ông đây mới không bị yếu sinh lý...
Tâm Nghiên nhún nhún vai tỏ vẻ không biết. Có biết bà cũng không nói ấy, xem anh định làm gì?
Vương Niệm Từ nãy cao hứng bao nhiêu thì nhìn anh bây giờ thật sự như chuẩn bị đi đánh người tới nơi.
Vương Niệm Từ thấp giọng chửi một câu, một tay vơ hết thứ đồ vớ vẩn này vào hộp chân dài sải bước ra bên ngoài. Tâm Nghiên đoán rằng anh mang nó vất ra thùng rác rồi.
Còn một mình trong phòng khách, Tâm Nghiên cũng không nhịn được cười ra thành tiếng. Cười đến lăn lộn trên ghế sofa.
Nhìn gương mặt nhịn đến đỏ lên của Vương Niệm Từ cô thề rằng nó rất là buồn cười.
Mẹ à, lòng tốt của mẹ anh ta còn chẳng thèm đón nhận nữa.
Tâm Nghiên lấy máy ra nhắn nhanh mấy chữ tới điện thoại của mẹ mình, rất nhanh liền có tin nhắn hồi âm.
[ Hai đứa cố mà dùng cho hết, tháng sau mẹ sẽ tiếp tục gửi tiếp. ]
Có trời mới biết cô vừa nhắn cho mẹ mình cái gì.
Hừm...
Chính là. [Vương Niệm Từ đúng là rất cần nó, cảm ơn mẹ.]