Tâm Nghiên quả thật là tăng xông muốn chết. Cái người tên Đồng Hiên này đã từng bao giờ tự ngồi tự suy nghĩ xem bản thân mình là ai hay chưa?
Chưa từng nghĩ về mình thì cũng nên nghĩ về người khác một chút, nghĩ xem mình là cái phẩm hạnh gì đi chứ.
"Đồng tiểu thư này, tôi đã định không muốn cùng cô đôi co bởi lẽ cô còn không xứng đáng để tôi phải nhọc công nói lý. Nhưng cô rốt cuộc là có não không vậy? Nếu không có thì nắp tạm não cún vào, cún ít nhất cũng thông minh hơn cô đấy."
Tâm Nghiên khoanh hai tay trước ngực, nhàn nhã dựa vào cửa. Lời nói ra chính là rất nhẹ nhàng tựa như đang cùng người khác bàn luận về mớ rau, nhưng thực chất lại ẩn nhẫn bao ẩn ý đến chết người.
Đồng Hiên mặt trắng đến nhợt nhạt, lớp phấn trên mặt cô ta đều như muốn bong cả ra, trán nổi gân xanh, hai bàn tay gắt gao lắm chặt.
Ít nhất thì cái bộ mặt bạch liên hoa của Đồng Hiên, Tâm Nghiên đã lột xuống được.
Cô vẫn tuỳ ý như cũ, phía bên tai vang lên vài tiếng thống hận cùng giận dữ tột cùng: "Tâm Nghiên cô dù sao cũng chính là kẻ thứ xen vào hạnh phúc của tôi với anh ấy, nói đến xấu hổ thì phải là cô mới đúng."
Tâm Nghiên đảo mắt không hề để ý đến cụm từ "kẻ thứ " được Đồng Hiên nhấn mạnh, thái độ dửng dưng như người Đồng Hiên nhắc đến không phải mình: "Tôi nói Đồng tiểu thư nghe rõ này..."
"Tôi đúng là kẻ đến sau, nhưng như thế đã làm sao? Cô không phải là đã có đứa con với người khác rồi đấy ư, đứa con đấy cũng không phải của thằng con... Khụ, cũng không phải của Niệm Từ cô thế nào mặt lại dày dặn như vậy?"
"Đó chỉ là tai nạn thôi, cô câm miệng đi. Vương Niệm Từ chính là chán ghét cô, anh ấy cũng chưa ngủ với cô bao giờ đúng không? Anh ấy có lần nói với tôi rằng cô rất bẩn, đối với anh ấy hoàn toàn không xứng." Đồng Hiên con ngươi đỏ sẫm căm phẫn đối diện với Tâm Nghiên, vẻ nhu mì trước đó như bị cơn gió to ngoài trời thổi qua làm bay mất cả.
Thử nghĩ mà xem, nếu một người vợ bị tiểu tam công kích đến mức độ này sẽ có bao nhiêu phần là nổi điên lao lên túm lấy tóc của hồ ly tinh nhằm lột rách da đầu cùng da mặt giả tạo cơ chứ.
Mấy người chồng phụ bạc với vợ mình, đến cùng lại quay qua nói họ hung dữ, nhưng lại chưa từng trách bản thân đã khốn nạn với người đầu gối tay ấp của mình đến nhường nào.
Đã ngoại tình nếu không thể giấu diếm cô ấy thì cũng không thể để có một ngày tiểu tam giễu võ dương oai trước mặt vợ mình như vậy.
"Chân giữa" của mình cũng quản không tốt thử hỏi sao không chặt bỏ luôn đi.
Tâm Nghiên vuốt lại mái tóc, chỉnh đốn một chút nhan sắc rồi mới cùng Đồng Hiên thảo luận về vấn đề "bán rau hoặc mua rau".
Mấy lời mang đầy tính chất kích động lòng người kia Tâm Nghiên sẽ không và không bao giờ bị ảnh hưởng, một quyền này của Đồng Hiên không khác gì đấm vào một cục bông khiến cô ta vô cùng tức giận.
Tâm Nghiên bốc một miếng táo từ trên đĩa ở tay bên phải ung dung gặm cắn: "Chưa ngủ với nhau thì không phải là yêu nhau? Cứ phải lột đồ nhau ra thì mới là yêu, con gái khi yêu chính là "dạng" chân ở trên giường. Ý Đồng tiểu thư là như vậy phải không?"
Tâm Nghiên không nể nang ai, lời lẽ khiếm nhã như thế lại được cô thốt ra tương đối dễ dàng, mặt không đỏ tim không run mà chế nhạo người khác. Ngay chính bản thân cô còn thấy cảm phục mình.
Đồng Hiên gương mặt biến đổi khỏi bàn, muốn mở miệng phản bác lại không biết nói từ đâu, cô ta cảm thấy bản thân mình đang dần bị người phụ nữ này đẩy xuống miệng hố sâu nghìn trượng, vùng vẫy tuyệt vọng lại không biết làm gì để phản kháng, cuối cùng bị đẩy xuống dưới hố chết thảm.
Tâm Nghiên đã ăn nốt miếng táo cuối cùng trên đĩa, biểu cảm phong phú đa dạng của Đồng Hiên cô chưa hề chiêm ngưỡng qua, bất quá chiếc giày cao gót hàng hiệu này cứ như bị keo dính chắc mãi vẫn chưa chịu rời đi.
Tâm Nghiên cảm thấy người này định tìm Vương Niệm Từ cũng thật sự có chuyện cần nói, hơn nữa chuyện này lại rất quan trọng.
Bất quá con hàng kia quả thật bây giờ đang không có nhà, cho dù cô ta có thật sự quỳ xuống đây thì cô cũng không biết phải làm sao bây giờ?
Tâm Nghiên mệt não muốn đóng cửa lại phát hiện đôi giày như bị dính keo kia cuối cùng đã nhấc khỏi mặt đất, đưa ra rất nhanh chặn lại cánh cửa mà Tâm Nghiên đang đóng.
Cmn, tâm trạng bà rất khó chịu, bà cũng rất buồn ngủ a~
"Dù sao thì anh ấy chưa từng ngủ với cô, cô lấy gì để vênh mặt chứ."
Bà mày lấy tiền đấy, là tiền biết chưa!!!
Đồng Hiên như đang viết bài văn tự sự dài mấy trăm câu, viết mãi viết mãi mà chưa tìm được kết bài thích hợp nên đã nhai lại câu bên trên một chút.
Tâm Nghiên thật sự không biết phải nói gì tiếp, nội tâm như vừa bị người ta vác dao mổ xẻ, hết sức phiền lòng.
Bà đã không muốn động, sao ngươi cứ muốn hoạt vậy????!!!!
"Vương Niệm Từ đã ngủ cùng với cô thì chứng tỏ điều gì??" Tâm Nghiên lành lạnh hỏi, coi bộ cô đây tinh thần học hỏi rất cao a~
Đồng Hiên con ngươi hơi loé sáng, biểu cảm ban nãy đã bị cô ta đè nén xuống không ít, khoé miệng câu dẫn nụ cười quyến rũ ngọt ngào, xen lẫn đắc ý cùng khoa trương: "Con trai khi yêu ai cũng thực sự muốn tìm hiểu thật kĩ về người con gái mình yêu, tôi cùng anh ấy đã mấy lần rồi. Cô nói có phải Vương Niệm Từ không hề yêu cô hay không?"
Gì như vậy thì sao? Mày nói với bà làm gì, muốn bà quay lại video làm kỉ niệm cho các người?
Tâm Nghiên chép miệng giễu cợt: "Như vậy thì sao chứng tỏ được anh ta yêu cô?" Chỉ lên giường với nhau, khám phá ra cơ thể nhau rồi thì chính là thực lòng yêu nhau?
Tâm Nghiên cảm thấy da gà của mình đã nổi lên rất nhiều.
"Vương Niệm Từ cởi xuống chiếc áo của cô, nhưng cuối cùng lại không hề mặc lên bộ váy cô dâu cho cô như mong muốn, như vậy chính là anh ta yêu cô? Đồng tiểu thư, tôi khuyên cô một câu đời người ngắn lắm, xã hội lại rất phũ phàng sẽ không có chuyện cổ tích hoàng tử và cô bé lọ lem đâu."
Cô bé lọ lem thích hoàng tử chính là vì hắn ta có tiền cùng có sắc, thử hỏi một lần khi giữa họ chỉ có tình yêu không có lớp lá chắn như địa vị, cùng tiền bạc liệu có thể ngày ngày cùng nhau viết nên câu chuyện tình cảm lãng mạn.
Nếu một ngày hoàng tử không còn gì liệu chàng ta có dám đảm bảo cô gái mình gặp một lần đã yêu kia có thể cùng chàng làm lại từ đầu, "cày thuê cuốc mướn" để mưu sinh khi không còn là một vị hoàng tử dưới một người trên vạn người nữa hay không?
Cứ nói tình yêu chân thành tha thiết, cứ chổng mông tự hào gào thét rằng "Anh sẽ yêu em suốt cuộc đời." Hay "Em sẽ yêu anh mãi mãi." Nhưng mọi người đã quên mất một điều rằng lá còn có lúc lìa cành, sông cũng còn có lúc cạn, thì thử hỏi lòng người là gì để có thể không đổi thay...
Đồng Hiên bị cô nói đến thẹn quá hoá giận, nhưng lời Tâm Nghiên nói vốn không phải vô lý, so với Vương Niệm Từ cô ta chính là không là gì cả.
Không khác cô gái lọ lem là mấy...
Tâm Nghiên quan sát thấy tiếng xe quen thuộc kia đang chạy vào trong sân, hai mắt nheo lại nói với Đồng Hiên đang ngẩn người: "Kìa người cô cần tìm về rồi, tiếp tục đi nói chuyện với anh ta đi."
Đồng Hiên cả người thẫn thờ, quay người lại phát hiện Vương Niệm Từ đang từ trên xe bước xuống, sắc mặt anh khi thấy cô ta thì không hề vui vẻ.
Tâm Nghiên đứng ở cửa chỉ nhìn một chút, cũng không có tâm tư hóng hớt đóng phịch cửa gỗ trước nhà lại bình tĩnh đi lên phòng.
Vương Niệm Từ sau khi giải quyết xong Đồng Hiên anh liền chạy vào nhà, anh về nhà cũng để lấy tài liệu đã quên, nhưng không ngờ lại gặp Đồng Hiên ở đây, anh cũng không ngờ sao cô ta có thể đến đây nữa.
Lúc đi qua phòng Tâm Nghiên thấy cửa phòng cô đóng chặt, lại nghĩ tới gương mặt lạnh nhạt của cô lúc đứng ở cửa nội tâm không yên đánh bạo mở của.
Từ lúc cưới nhau anh chưa từng vào phòng cô, hoặc là không muốn vào. Tâm Nghiên mỗi lần ra khỏi nhà đều tự động khoá trái cửa, lúc ở nhà thì cũng đều khoá kín.
Hôm nay bất ngờ cô lại không khoá, Vương Niệm Từ vừa mở cửa ra một âm thanh sắc lẹm vang lên trong phòng. Cái này cứ như là tiếng mài dao gây ra.
Tiến gần vào trong Vương Niệm Từ trông thấy cô đang ngồi bên giường, dao vừa mài xong không chút kiêng kị lau vào quần áo, tay linh hoạt gọt vỏ cứ như rất quen thuộc.
Cái hình ảnh này không hề giống trí tưởng tượng của Vương Niệm Từ, mà là cách xa lại trái ngược hoàn toàn.
Tâm Nghiên cắn miếng táo mới quay qua nhìn người vừa đột nhập vào phòng cô, hếch hếch mặt hỏi: “Vào phòng không biết gõ cửa à?”
Vương Niệm Từ ngẩn người ra một lúc, lâu dần thì khôi phục trấn định nói: “Đây là nhà tôi, tôi đi đâu mà cần gõ cửa ư?”
Tâm Nghiên: “...” Được nhà anh, anh có quyền.
Vương Niệm Từ nhìn cô đang ăn táo, mất một lúc lâu mới nói: “Đồng Hiên về rồi, tôi nói cô ấy về. Cô yên tâm đi, cô ấy không đến đây nữa đâu.”
Tâm Nghiên cảm thấy kì lạ, kì lạ tới nỗi không ăn tiếp táo nữa mà phải “ngây ngô” hỏi lại: “Anh không đi dỗ cô ấy sao không sợ người ấy giận à.”
“Không, tôi chỉ lo cô giận thôi.”
____
Máy tớ hỏng được một tháng rồi, cũng không phải cố ý không rep cmt của mấy cậu.
Mỗi ngày bỏ ra h vừa viết truyện vừa đăng, có lúc vội quá còn không kịp tag
Đang dùng máy mẹ, cũng không cầm lâu được... thời gian còn lại đều cắm mặt vào tv.
Nên mấy bạn có cmt hỏi gì nếu mình không rep được, đừng nói mình chảnh tội nghiệp mình