Chồng Hờ Ơi! Vợ Yêu Chồng Mất Rồi!

chương 13

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đám cưới của Phong - Huyền

p/s: Chap này có vài cảnh hot nên là tớ không có tả kĩ đâu, sơ sơ thôi không lại bảo bị đục khoét tâm hồn thì chết. Tớ lấy mấy chi tiết đấy trong mấy truyện khác nên có sự giống nhau thì bỏ qua hộ phát. Cảm ơn đã ủng hộ!:v

Phong và Huyền đã tiến triển tình cảm tốt hơn rất nhiều. Và họ đã quyết định thưa việc cưới xin trước cô và hắn bởi vì từ mấy tuần trước tới giờ, hai người này đã...

Vào hôm đầu tiên, Huyền lúc đó trong phòng tắm mà chưa biết phải làm thế nào. Vì sao ư? Vì cô có mang quần áo vào đâu cơ chứ. Hay quấn cái khăn vào giống trong phim? Nhưng mà nó ngắn qua đi mất, chẳng che được hết nửa cặp đùi trắng của cô.

"Thôi mặc kệ, đằng nào Phong cũng đã về đâu, mỗi mình mình trong phòng thì ra lấy quần áo rồi mặc luôn vào chẳng được" - Huyền nghĩ.

Nghĩ thế nào thì làm thế đấy, Huyền đi thẳng ra ngoài...

Oh My God!!! Phong đang ở đây!

Phong về đã được một lúc. Anh muốn làm Huyền giật mình nên mở cửa rất nhẹ nhàng để cửa phát ra tiếng động nhỏ nhất. Thấy phòng tắm đang sáng đèn nên anh nằm trên giường nghỉ ngơi một lát. Ai dè vừa đặt người xuống thì...

- Ớ...ơ...ơ...Anh về từ bao giờ vậy? - Huyền ấp a ấp úng.

- Mới về thôi! - Phong cũng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn trước cái hình ảnh này của Huyền.

- Vậy anh đợi em thay quần áo rồi vào tắm còn ăn cơm! Chắc anh đói rồi. - Nói xong Huyền cũng nhanh chân chạy đến tủ quần áo lấy cho mình một bộ quần áo nào đó để nhanh chóng xua tan cái khung cảnh xấu hổ này.

Nhưng...

Phong từ đâu lại có mặt ở ngay sau lưng Huyền rồi ôm chầm lấy cô. Anh tựa đầu vào cổ cô, hít hà những hương thơm mà cô vừa tắm xong.

Như có điện giật, Huyền bất giác run run. Nam nữ ở cùng phòng với nhau lâu như vậy, mà lại là vợ chồng không lâu nữa xảy ra chuyện đó cũng là bình thường nhưng mà liệu có nhanh quá không.

- Anh...anh làm sao thế? Đợi em một tí thôi, thả em ra em còn lấy quần áo. - Huyền giọng có chút hơi sợ sệt.

- Anh đói - Phong chỉ nói ra đúng từ ngắn gọn mà đầy hơi đen tối.

- Thế thì phải để em thay quần áo xong rồi dọn cơm cho anh chứ.

- Anh muốn em làm thức ăn cho anh! - hơi nóng trong hơi thở của anh ngày một dồn dập vào cổ Huyền làm cô càng khẩn trương.

- Anh đùa vui thế. Nhưng mà em không có thích đâu! - Huyền cố gắng cười cười.

Phong thực sự khó chịu lắm rồi. Bây giờ đứng đôi co với cô thì anh chết mất. Nhanh chóng đặt lên môi cô một nụ hôn nồng cháy rồi nhanh tay bế cô lên giường chỉ cách vài bước chân. Huyền cố đẩy Phong ra, giọng nói nhỏ nhỏ:

- Đừng mà. Anh làm em sợ đấy.

- Đừng sợ. Có anh ở đây mà - giọng Phong khàn khàn.

Cả đêm, hai người cũng nhau triền miên trong tiếng gọi của trái tim.

Huyền gơi gợi thì phải nhận nhiệm vụ hả hoạ.

Và nó đã thành công!

Và đồng nghĩa với việc Huyền là của Phong. Chẳng ai chiến hữu được nữa rồi.

Ngay sáng hôm nay, Phong và Huyền đến nhà của cả hai để thưa chuyện. Tất nhiên phụ huynh hai nhà gật đầu hưởng ứng ngay và mê tơi đi chuẩn bị tấp nập. Nhìn thấy cảnh này hai người vui vẻ, hạnh phúc lắm. Họ là của nhau thật dễ dàng.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hôn lễ được diễn ra ngày sau tuần tiếp theo. Nó được lãnh nhiệm vụ giúp cô dâu thật là lộng lẫy. Mới tờ mờ sáng, Huyền đã bị nó đánh thức đi trang điểm, thay áo cưới. Chiếc áo cưới này được gia đình của Phong mua với cái giá ngất ngưởng vì nó chỉ có vài cái trên thế giới, tất cả các viên đính đá đều làm bằng đá quý hoặc kim cương nhìn rất lộng lẫy. Chiếc váy trắng muốt, ôm gọn vào người Huyền làm cô trở lên xinh đẹp chẳng khác gì thiên thần.

Hôn lễ lúc h được bắt đầu.

Trong nhà hàng lỗng lẫy nhất Việt Nam, Phong và Huyền khoát tay nhau tình tứ tiến vào sân khấu. Hai MC trẻ tuổi một nam một nữ lộng lẫy chắc chỉ kém mỗi cô dâu chú rể nhanh chóng dẫn dắt hôn lễ thật chu đáo.

Đầu tiên là mời bố mẹ hai bên lên phát biểu. Chẳng hiểu là mấy phụ huynh tự nghĩ tự viết hay ai viết hộ mà khách khứa cười đau cả bụng. Họ chẳng ngờ là chủ tịch của những công ty nổi tiếng như thế mà lại dễ gần, dễ mến như vậy.

Xong rồi văn nghệ, chúc phúc cho cả hai rồi đến cái màn khoá môi.

Hào hứng nhất là nó. Người ngoài nhìn vào tưởng nó là cô dâu mất. Tự nhiên hai má hồng hồng, hét ầm ĩ cái câu: "Hôn đi. Hôn nhanh. Hôn nhiệt tình vào xem nào" mà mấy khách ở gần hơi hãi.

Tưởng gì chứ cái màn này có gì đâu, chuyện thường xuyên nên hai người làm rất nhanh, gọn, lẹ, đúng ý nó luôn.

Tất cả mọi người ở dưới vỗ tay tạo ra âm thanh thật lớn. Nó nhìn người bạn thân, người chị em của mình hạnh phúc như vậy cũng thật vui. Nó khóc. Nó nhìn lại chính mình, mình thì sao. Thật khổ mà. Dù hôm nay có tỏ ra cố gắng vui như thế nào thì ánh mắt của nó vẫn chứa một nỗi buồn, sự lạnh lùng của nó dù khá khó để nhìn thấy.

- Đi theo anh. Chúng ta cần nói chuyện. - một người con trai kéo nó đi làm nó không kịp trở tay ngã vào lòng anh rồi để anh bế đi...

Hắn kéo nó đến chỗ chuẩn bị của cô dâu chú rể trong nhà hàng đó.

- Bỏ ra. Anh làm cái quái gì thế? - nó gắt lên.

- Im lặng! - hắn nói đủ cho nó nghe.

Nó mặc kệ, cần gì phải im. Đã thế càng nói. Nó cố vùng tay hắn ra nhưng làm thế thì hắn càng cầm chặt hơn. Đến nơi, nó thấy Mĩ đang đứng ở đó. Hắn kéo nó đến trước mặt Mĩ rồi nói:

- Em giải thích cho Mai hiểu đi Mĩ. - hắn có chút tức giận.

- Giải thích gì cơ chứ? - nó quát hắn.

- Chị...chị Mai ạ! Em...em xin lỗi chị. Chẳng là hôm đó em bị cứa vào tay đau quá nên là mới ôm anh ấy thôi. Em xin lỗi vì đã làm chị hiểu lầm. Chị tha lỗi cho em đi.

-... - nó chẳng nói lên lời.

- Thấy chưa? Anh bảo mà. - hắn thở phào nhẹ nhõm.

Mĩ tức điên lên được. Nếu không phải hôm đó hắn như vậy thì cô cũng chẳng phải làm như thế này...

Hôm đó.

- Anh gọi em ra đây có chuyện gì hả? - Mĩ hớn hở khi Nam gọi cô ra vườn sau nhà.

- Em tại sao làm như vậy? - hắn có chút không hài lòng.

- Làm gì cơ ạ? - Mĩ đáp hồn nhiên.

- Vụ hôm nọ, em ôm anh làm Mai hiểu lầm. Em sao không giải thích cho cô ấy?

- À...à. Cái vụ đó thì em nghĩ chị ấy không giận nữa chứ. Mới cả anh yên tâm, chị ấy bỏ qua ngay ấy mà. - cô cười trừ.

- Em hãy xin lỗi cô ấy vào ngày mai - ngày cưới của Phong Huyền. Nếu không ta không phải là anh em gì cả.

- Anh à...

- Đừng nói nhiều. Mai đợi em ở chỗ trang điểm cô dâu lúc họ lên bắt đầu đám cưới.

Nói xong hắn đi vào nhà, để lại Tuyết vẫn đứng ở đó.

"Chết rồi. Bực mình mà. Sao lại phải xin lỗi cô ta chứ? Nhưng không xin lỗi thì kế hoạch của mình sẽ ra sao?" - Mĩ thầm nghĩ mà lòng ấm ức.

Hiện tại.

- Tôi cần ra ngoài để chúc phúc cho Huyền và Phong. - nó quay mặt đi rồi cất bước.

- Để anh cùng em ra. - hắn chạy theo.

"Để rồi xem. Sau này cô sẽ có thể thế nào? Tôi chưa có tha cho cô đâu - đồ yêu tinh" - Mĩ thầm chửi.

- Khó đấy chị yêu. Dù chị có làm gì đi nữa thì phải qua nhiều người đánh giá đấy - giọng Tuyết vang lên sau cánh cửa của một căn phòng khác.

Hắn và nó đi ra ngoài. Ở đây đang rất náo nhiệt, những lời chúc phúc cho đôi bạn trẻ ở khắp mọi nơi.

- Khoát tay anh nhanh. Bố mẹ anh với em kìa. - hắn mở lời.

- Không thích.

- Thế em có thích bây giờ làm cô dâu chú rể luôn không?

- Rồi thì khoát. Lắm chuyện. Nhưng nên nhớ là tôi tha thứ nhanh cho anh vậy đâu dù sự thật đã phơi bày nhá.

- Sao lại thế chứ?

- Không nói. Tự biết tự sửa. - giọng nó thích thú.

- Trẻ con - hắn mắng yêu rồi đưa tay lên nhéo mũi nó.

- Đáng ghét. - nó cười - nụ cười mà hắn luôn chờ mong.

Cả hai tiến vào, trái tim mỗi người đều có sự nhẹ nhõm, vui vẻ hơn...

Truyện Chữ Hay