Chương : Cô gia về lại mặt
Khi An tỉnh dậy thì xe ngựa vẫn đang lăn bánh. Gối đầu trên đùi lão cô gia, suиɠ sướиɠ trở mình, cảm nhận chỗ đau chỗ sưng cũng đã không còn đau như lúc mới ăn đòn nữa. Nàng mười phần khoan khoái mà duỗi thẳng cẳng hưởng thụ ưu đãi từ trên trời rơi xuống này.
Ngước mắt thấy lão cô gia vẫn đang nhắm mắt nhập định, dường như không thèm phản ứng với con sâu gạo to xác đang quằn quại trong lòng mình. Từ góc nhìn của An, liền có thể nhìn rõ từng nếp nhăn trùng xuống trên làn da đã không còn xuân sắc, bị thời gian ấn xuống những dấu vết tàn phai. Chiếc cổ cao gầy này hẳn một thời cũng đầy quyến rũ và gợi cảm, giờ chỉ còn lại một bó khô gầy như cỏ úa. Hương thảo mộc thoang thoảng chóp mũi, khiến lòng người bình yên, dù chỉ còn là một cái túi da nhăn nheo, mùi hương vẫn còn đó, quyến rũ lòng người đến vậy.
Nhớ tới bóng lưng thẳng tắp như tùng, tứ chi thon dài, cùng làn da dưới vạt áo trắng nõn như ngọc, An có một loại nghi ngờ không biết phải bắt đầu từ đâu. Bỗng nhiên nàng có chút lớn mật, đầu ngón tay hơi run run, khẽ khàng chạm lên nút kết ở cổ áo của lão cô gia. Người kia hơi thở đều đều, dường như cũng không phát hiện. Chỉ cần thêm một chút nữa, chỉ một chút nữa là có thể bóc ra cái nghi ngờ như dằm ghim trong lòng nàng. Từng chút, từng chút, nút kết được nới lỏng ra. Nàng nín thở, đang thập phần khẩn trương thì từ bên ngoài vang lên tiếng thét dài, gió lớn thổi qua, hất tung cả mành che cửa.
Xuân thò đầu ra khỏi thùng xe ngựa, dùng cả mười thành công lực gọi tiểu thư cùng cô gia nhà mình. Mấy con ngựa đang đi thong thả, tưởng nghe "sấm" rền bên tai, cong vó chạy như điên về phía trước. Dân cư hai bên đường cũng giật mình không nhẹ, khi hoàn hồn, chỉ còn thấy hai bóng xe xiêu vẹo chạy cùng bụi cát bay mịt mù.
Qua tấm mành hất lên bên xe đối diện, nô tì Xuân nhìn thấy bên trong xe trải thảm nhung ấm áp, tiểu thư nhà mình nằm trong lòng một nam nhân không thấy rõ mặt, bàn tay hai người quấn quít lôi kéo nút áo nam nhân kia. Cảnh sắc ái muội tới mức nàng ta quả thật suýt nữa rơi khỏi thùng xe. May mà được Phạm Nghiêm nhanh nhẹn, thò một tay ra kéo về.
Quay lại bên này, đồng chí An đang vô cùng xoắn não, vì cái gì mà chuyện tốt không thấy đâu, chuyện xấu làm còn chưa xong, đã bị bắt tận tay day tận trán thế này. Nút áo vẫn còn vương một nửa, cái gì cũng không thể thấy, ngược lại tay hư lại bị người ta túm được. Những ngón tay thon dài trắng trẻo mang theo một nhiệt độ ấm áp truyền qua mu bàn tay nàng. Người phía trên không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, ánh mắt nhìn xuống ấm áp, lại như dung túng.
Lão cô gia nhướn một bên mày, nhìn tiểu nương tử mặt đỏ như trái cà chua, nhưng ánh mắt lại kiên cường không né tránh. Nàng vặn vẹo bên đùi làm sao lão không biết, chẳng qua chỉ muốn chờ xem nàng muốn làm cái gì. Vậy mà cuối cùng lại chờ được cúc áo mình xuýt bị nàng lột ra. Nữ nhân này gan quả thật không nhỏ, tâm tư cùng người bình thường cũng chả giống nhau. Nhưng điều buồn cười là lão lại thích như vậy.
Xe ngựa đến cửa thành Lưu Châu thì dừng lại. Ngoái đầu ra khỏi thùng xe, An có thể nhìn thấy thành cổ cao lớn, kì vĩ như một công trình do người khổng lồ chế tác nên. Cổng thành rộng mở được sơn đỏ, kiên cố, như một tòa nhà ba tầng. Nhìn từ xa có thể thấy khinh thương tấp nập, các đoàn xe cùng bách tính qua lại như thoi đưa không ngừng. Ở một bên cổng thành có khoảng hơn mười xe chở hàng cồng kềnh đang xếp ngay ngắn với nhau. Không xa, có người đang cưỡi ngựa, phi nhanh về phía các nàng.
- Chủ nhân, ngài đã tới.
- Các ngươi tới đây bao lâu rồi?
- Bẩm chủ nhân, chúng thuộc hạ theo lệnh trong thư ngài, đã lên đường xuất phát từ năm ngày trước. Tới đây đã từ chiều hôm qua.
- Có phát hiện gì không?
- Dạ có. Đầu giờ dần hôm nay có một đội gồm ba xe đã qua thành.
- Ừm.
Lão cô gia buông xuống mành che, xe ngựa lại tiếp tục chạy về phía cổng thành, hơn mười xe hàng lục tục xếp hàng nối đuôi nhau, lăn bánh theo phía sau.
Ở trong xe hai ngày, An mới hiểu cái gì mới thực sự là tri kỷ. Lão cô gia không biết từ lúc nào đã chất đầy hoa quả và đồ khô cho nàng dùng mồm gϊếŧ thời gian. Hết ăn rồi lại ngủ, say xe sẽ có kim châm trị tận gốc. Nên sau khi xuống xe, cái Xuân phát hiện tiểu thư nhà mình béo trắng lên một vòng.
- È hèm..
Lão cô gia ở đằng sau lại hóa thân thành cụ già gần đất xa trời, hắng giọng nhắc nhở ai kia đỡ lão xuống xe. Làm một người "mắt yếu xương giòn", lão rất hưởng thụ được mỹ nhân phục vụ tới trước cửa lớn nhà họ Vũ. Dân tình xung quanh nhìn thấy nhiều xe hàng cùng đội ngũ người theo cùng hoành tráng như vậy tập trung trước cửa Vũ gia, liền cất lên lòng tò mò dõi mắt nhìn xem.
Cửa lớn nhà Vũ gia vang lên tiếng gõ. Tên gia nhân coi cửa liền chạy ra mở. Bên ngoài là một đôi ông cháu có phần quen mắt mà hắn trợn mắt nghĩ mãi không ra đã thấy ở đâu rồi. Lão quản gia đi qua, thấy hắn lề mề, tức tốc ra tiếp ứng, vừa thấy lão cô gia, hai chân liền run rẩy, thiếu chút thì quỳ xuống khóc ròng.
- Đại cô.. cô gia!
- Sao? Không hoan nghênh chúng ta?
- Nào.. nào dám. Mời.. mời ngài vào trong, để lão nô chạy đi báo với lão gia và phu nhân.
An nhìn theo lão quản gia dùng điệu bộ như gặp phải ma, loạng choạng chạy về hướng tây phòng. Xung quanh những người hầu kẻ hạ có mặt đều lén lút nhìn nàng với ánh mắt quái dị, như vừa lạ lẫm lại vừa sợ hãi. Ở đằng sau, nô tì Xuân mũi hếch cao tới trán, kiêu ngạo bước theo sau lưng tiểu thư nhà mình.
Trạch viện nhà Vũ gia quả nhiên là nhà giàu mới nổi, khắp nơi khảm vàng khắc ngọc, từ cột trụ tới xà ngang, từ cầu thang cho tới cái tay vịn cũng hoa văn lấp lánh ánh vàng. Lối vào gấp khúc, bao quanh một hồ nước trong vắt, thấy được cả từng viên đá to nhỏ được mài nhẵn ở dưới đáy hồ. Lượn lờ dưới đáy hồ là từng đàn cá bảy màu to như cá chép bơi theo đàn. Cái đuôi to như quạt, mềm mại uốn lượn, lân tinh phản chiếu ánh nắng chiếu vào, lấp lánh cả đáy hồ.
Cạnh cửa vòm hình tròn điêu khắc bằng gỗ, một nam nhân tuấn tú như ngọc đang ngâm mình trong nắng vàng ấm áp. Đôi con ngươi như ngọc đẹp đẽ khẽ híp lại, làn da màu lúa mạch khỏe khoắn. Hắn mặc một thân áo bó sát, quấn chặt đai lưng và cổ tay gọn gàng. Trái tim An dường như có chỗ nào đó nhói đau một cách lạ kỳ. Nhìn lại người này rõ ràng không một chút quen mắt, nhưng lại khiến trái tim thân thể này tiếc nuối như vậy. An cứ thế dịu ngoan nâng tay, đỡ lão cô gia bước qua, để mặc đứa nô tì tên Xuân rối rắm một mình, không ngừng quay đầu nhìn lại. Mọi chuyện dù là gì đi nữa, cũng đã chấm hết khi người con gái đó gieo mình tự vẫn.
Theo người hầu trong phủ vào ngồi trong một phòng khách xa hoa lộng lẫy, nhưng từng món ở đây lại như vô hình quen thuộc với nàng. An có thể lý giải đó là do trực giác hay thói quen trong tiềm thức của thân thể này. Nhưng khi nhìn vào một đôi trung niên tất tả bước qua cửa, nàng mới nhận ra, đâu chỉ có thế. Người đó, cảnh đó, vật đó, tất cả như đèn kéo quân lướt qua trong đầu.
Vũ lão gia khác xa với tưởng tượng của nàng. Vốn tưởng là một lão nhân bụng phệ, mặt gian với hai hàng ria mép, ấy vậy lại là một tráng niên nam tử cao gầy, tuổi chỉ tầm ba lăm ba sáu, vô cùng tuấn mỹ. Người như này lại không ngờ là một kẻ lương bạc, tham lam, ích kỷ. Nhà lầu, khảm bạc, gác son, tất cả đều lấy từ của hồi môn của vợ cả đã mất, sau đó gả đi nữ nhi duy nhất của nàng cho một lão già, của hồi môn đến cái bô cũng không mang nổi. Thể loại cha này.. An có chút tức giận tới muốn cười.
Chưa hết, phụ nhân, à không, đứng kế bên lão hẳn là kế mẫu của cái thân thể này đi. Từng đường nét trên mặt đều nhu hòa dễ gần, cùng cái người trong giấc mơ bị đứa con chồng độc ác bỏ thuốc đó như cùng một khuôn đúc ra. Tưởng đâu xa, té ra nàng lại chính là đứa con chồng độc ác đó. An quả thật muốn bóp trán chính mình.
Vũ Văn Hoài bước qua cửa, quả thật cũng giật bắn chính mình. Nghe quản gia báo đại lang tế cùng con gái lớn về lại mặt, hắn thiếu chút đau tim mà chết. Hai đại ôn thần này hai tháng trước để hắn chờ mỏi mòn trong sợ hãi, tưởng một đi không trở lại, vậy mà nay lại rình rang quay về.
- Hiền tế vất vả, vất vả rồi.
- Nhạc phụ đại nhân quá lời.
- Không quá không quá. Dạo gần đây sức khỏe hiền tế có an khang không?
- Nhờ nương tử ta chăm sóc, cái thân già này vẫn tốt. Có thể sống tốt tới một trăm linh tám tuổi. Nhạc phụ đại nhân không cần lo lắng.
Nghe ba chữ "nương tử ta" xuất ra từ miệng lão cô gia, Vũ Văn Hoài tay cầm chén chà khẽ nghiêng một cái, nước trà nóng rót vào tay, đau tới trợn mắt há mồm mà không dám kêu. Phan Thị phu nhân hắn ngồi bên cạnh cũng thấp thỏm, chỉ dám len lén nhìn.
- Ô kìa, nhạc phụ đại nhân bất cẩn rồi. Người già rồi chân tay giòn yếu, khả năng hồi phục cũng giảm, nên chú ý chút.
- Hiền tế dạy phải, dạy phải. Ta sẽ cẩn thận. Ta chỉ là lo An nhi không biết có làm mất lòng hiền tế hay không, ở nhà nó vô tri, được chiều thành quen, nên có chút bướng bỉnh.
- Nói về nương tử, nàng cũng không có gì gọi là bướng bỉnh, chỉ là thỉnh thoảng có chút càn rỡ mà thôi. - nói xong, ánh mắt lão liếc về phía tiểu nương tử đang ngồi, nghĩ đến một màn vừa rồi ở trong xe. An làm bộ cúi đầu, như con đà điểu cắm đầu xuống đất, giấu đi ngượng ngùng.
- Phụt.
- Nhạc phụ.. nhạc mẫu.. hai người không khỏe chỗ nào sao? Có cần ta bắt mạch..
- Không, không sao đâu. Hiền tế chớ lo cho chúng ta. Chỉ là chút cảm mạo. Đã bốc.. bốc thuốc.
- Phải phải, chúng ta đã sớm bốc thuốc.
Hai phu phụ nhà họ Vũ sặc trà, ho tới muốn long cả phổi, vẫn một mực nhận mình cảm mạo. Chỉ sợ con rể mượn cớ chữa bệnh mà trả thù. Họ sao không hiểu tính khí đại tiểu thư nhà mình, đến tì thiếp của lão gia nàng còn có thể sai người dùng roi quất chết, thì huống chi là biết mình bị lừa, hẳn phải náo cho tới lở đất long trời mới thôi.
-...
Tràng nói chuyện quỷ dị này cứ thế kéo dài tới khi Vũ lão gia không còn lời gì để đem ra làm quà nữa. Không khí liền trở nên nhạt nhẽo tới đáng xấu hổ. Vũ Văn Hoài cùng Phan Thị bất an thấp thỏm như dâu mới về nhà chồng, ngược lại lão cô gia lại bình tĩnh an nhàn mà thưởng trà như ở chính nhà mình. Tam sinh vạn hạnh mới có thể gặp một màn lại mặt khôi hài như thế. Con rể không ra con rể, cha vợ không ra cha vợ, giống lão tổ tông đại giá quang lâm hơn. Sớm biết có ngày này, Vũ Văn Hoài thật hận bản thân mình lúc đó bị ma xui quỷ khiến mà làm bậy.
Lúc này hắn mới hướng con gái lớn nhìn lại một chút, liền có chút sững sờ. Đứa con gái này từ bé tới lớn hắn lười để ý, chỉ nhớ nó có khuôn mặt từa tựa mẫu thân đã chết của nó. Khuôn mặt mà hắn chán ghét suốt cả một thời niên thiếu, trưởng thành lại phải cưới vào cửa. May mà nàng ta khó sinh, sống chưa được một năm liền đi đời. Đứa con gái mà nàng ta sinh ra, không bao lâu cũng y chang nàng ta, ngang tàng, phách lối, kiêu căng, ngạo mạn. Càng khiến hắn không thể yêu thích nổi. Giờ nhìn lại, chỉ sau một thời gian không gặp, vậy mà bộ dạng lại đã thay đổi tới mức này. Nếu không phải khuôn mặt kia cùng với hắn như tạc một khuôn ra, hắn thật không dám tin cái tiểu mỹ nhân ngoan ngoãn ngồi một bên bưng trà bóc bánh cho lão già kia lại là con gái mình. Nàng ta yên tĩnh ngồi chỗ đó, đôi con ngươi trong suốt, miệng khẽ mỉm, thần thái an nhiên, hệt như tỷ tỷ đã mất sớm của hắn.
Vũ Văn Hoài có một cảm xúc kỳ quái không biết phải nói sao. Hắn còn nhớ lúc hắn mới chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, nhà tuy không phú quý cũng chả bần hàn, nhưng vì tỷ tỷ hắn là đệ nhất mỹ nhân nổi tiếng khắp cả Lưu châu khi đó nên người tới nhà lấy lòng cầu thân có bao nhiêu không biết. Cuối cùng vì phụ thân hắn bị người ta lừa, trả không nổi món nợ khổng lồ mới đem nàng gả cho một lão nhà giàu già khọm. Khi hắn thấy mẫu thân đau lòng khóc đến không thành lời, phụ thân hổ thẹn đến ngã bệnh, hắn mới biết, năm đó tỷ tỷ mình đã nhảy hồ tự vẫn ngay trong đêm tân hôn. Hắn nhìn con gái nhỏ ở bên lão già còn lớn tuổi hơn cả cái tên tỷ phu khi ấy, bỗng nhiên có thể hiểu được cảm xúc khi đó của phụ thân mình có bao nhiêu nhục nhã cùng đau lòng. Ít ra, phụ thân hắn là thực sự đau lòng mà gả con đi, còn hắn, hắn thậm chí còn không thèm để ý, lúc nó rời nhà bước lên kiệu hoa mặc cái gì, đội cái gì.
Tâm trạng Vũ lão gia đang rối như tơ vò thì lúc này, từ ngoài cửa, nhị lang tế với đứa con gái thứ hai của hắn cũng cùng lúc bước vào.
Để để cập nhật chương , mời bạn đọc đăng nhập vietnamovernight
Hoặc search : "Chồng già - của Mèo cái hay cười" (^^)d