Chương : Lần thứ hai ép thoái vị.
“Gương mặt kia của Lục Kiến Nghi giống như là một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ của thượng đế, hoàn mỹ đến mức không một khuyết điểm nào, cho dù là bậc thầy về sửa mặt và mặt nạ có giỏi đến mấy, cho dù có sử dụng đến thiết bị khoa học kỹ thuật tân tiến nhất cũng không có khả năng sáng tạo ra được một khuôn mặt như vậy.” Mộ Dung Cẩm Lý đáp.
Người đàn ông mặc âu phục armani cao quý.
Vì có thể tạo ra dáng người hoàn mỹ như Lục Kiến Nghi, mỗi ngày anh ta đều phải kiểm soát nghiêm ngặt, đồng thời còn phải rèn luyện vất vả, đáng tiếc qua nhiều năm như thế cùng với Lục Kiến Nghi vẫn có một khoảng cách.
May mắn Đỗ Di Nhiên không biết dáng người khi không mặc quần áo của Lục Kiến Nghi như thế nào.
“Cô nói xem, tôi dùng dáng vẻ này đi gặp Hoa Hiền Phương, cô ta sẽ nhận ra sao?”
Mộ Dung Cẩm Lý dữ tợn cười một tiếng.
“Nếu như anh có thể hoàn toàn bắt chước được giọng nói của Lục Kiến Nghi, muốn thông qua điện thoại lừa gạt Hoa Hiền Phương thì vẫn được, còn gặp mặt, vậy thì phải nhìn xem anh có cơ hội ở đêm khuya vắng vẻ nhìn thấy cô ta không đã.”
Trên mặt của người đàn ông lộ ra nụ cười hung ác nham hiểm, nếu như có cơ hội, anh ta muốn thử một lần, người phụ nữ khiến cho ba cậu chủ hào môn mê mẩn, nhất định là siêu phàm thoát tục, không giống với bình thường.
Trong lúc anh ta đang suy nghĩ thì giọng nói của Mộ Dung Cẩm Lý lại một lần nữa vang lên.
“Gọi điện thoại cho Đỗ Di Nhiên, hẹn gặp mặt cô ta, vùng nước đục này càng quậy đục lên mới càng thú vị.”
Lúc Đỗ Di Nhiên nhận được điện thoại, cô ta hưng phấn đến mức gần như hét lên, cô ta vội vàng chạy đến trước bàn trang điểm chỉnh trang lại mình.
Trong một căn biệt thự ở vùng ngoại ô không đèn, chỉ có ánh nến yếu ớt lấp lóe trong đại sảnh.
Đỗ Di Nhiên đi vào bên trong, trầm thấp gọi một tiếng.
“Kiến Nghi.”
Người đàn ông đi từ trong phòng ra, một tay kéo cô ta vào trong ngực.
“Cục cưng, nhớ anh không?”
Sự nhiệt tình của anh ta, cùng với dáng vẻ lạnh lùng trước đó tạo thành cách biệt một trời một vực, khiến cho cô ta có chút được yêu thương mà lo sợ.
“Chẳng phải anh không cần em nữa à? Sao bây giờ lại chủ động đến tìm em?”
“Anh làm như thế là để cho Hoa Hiền Phương nhìn, dù sao cô ta cũng là người vợ do ông nội chỉ định cho anh, không thể nói li hôn là li hôn.”
Đỗ Di Nhiên không chút nào nghi ngờ anh ta, trong lòng vui như tết.
“Vậy em phải làm sao bây giờ? Anh định sắp xếp như thế nào cho mẹ con em?”
“Nếu như em không có cách nào diệt trừ cô ta, thay anh giải quyết nỗi lo về sau, vị trí chủ mẫu này không thể thuộc về em được đâu.” Người đàn ông cười âm u.
Đỗ Di Nhiên cũng cười đáp.
“Đây là do anh nói đấy nhé, đến khi đó cũng không được lật lọng đâu.”
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.” Người đàn ông một tay ôm cô ta lên, đi đến phòng nghỉ.
“Về sau cho dù anh có nói gì thì em cũng đừng để ở trong lòng, đó là anh diễn kịch thôi.”
Đỗ Di Nhiên cười khanh khách, trong lòng vô cùng sung sướng.
Ngày hôm sau bà cụ Đỗ đi đến khu nhà cũ nhà họ Lục.
Hoa Hiền Phương mới từ công ty về, bà cụ Đỗ nhìn bụng của cô.
“Cháu dâu, cháu sắp sinh à?”
“Còn ba tháng nữa.” Hoa Hiền Phương mỉm cười nhìn bà ta, dặn dò người làm bưng trà bánh lên.
“Phụ nữ chính là vất vả như vậy đấy, phải thừa nhận đau đớn khi sinh con.” Bà cụ Lục lên tiếng.
“Đây là lần sinh nở thứ ba của cháu dâu, chắc hẳn sẽ rất thuận lợi.”
Bà cụ Đỗ nói xong bèn chuyển chủ đề.
“Di Nhiên cũng đã được hơn ba tháng, đứa bé này từ nhỏ đã không có mẹ, vẫn luôn phản nghịch không chịu nghe lời.”
Bà cụ Lục cười nhạt một tiếng.
“Chúng ta làm trưởng bối, đương nhiên đều hi vọng con cháu trong nhà sống yên ổn, gia đình hạnh phúc, không có sóng gió gì.”
Bà cụ Đỗ thở dài một hơi.
“Đứa nhỏ lớn rồi tự có quyết định của mình, chúng ta muốn quản cũng không quản được, đối với chuyện này, Di Nhiên cũng có sai, nhưng nói cho cùng đứa nhỏ là vô tội, dù sao sinh ra cũng cần phải có danh phận.”
Bà cụ Lục sâu xa nhìn qua bà ta.
“Cháu của tôi, tôi hiểu rõ nhất, chỉ cần là chuyện mà thằng bé làm, nó nhất định sẽ thừa nhận, chuyện mà thằng bé không làm, ai cũng không thể vu oan cho nó, nhà họ Lục chúng tôi coi trọng nhất chính là huyết thống thuần chủng, chuyện này vẫn cần tra rõ ràng.”
Gương mặt bà cụ Đỗ giật giật.
“Việc giám định quan hệ bố con đương nhiên là cần làm, nếu như kết quả giám định đúng là con của Kiến Nghi, như vậy nhà họ Lục cũng cần phải có một câu trả lời thỏa đáng.”
Bà cụ Lục nhấp một ngụm trà.
“Hiền Phương là chủ mẫu trong nhà, tất cả mọi chuyện lớn bé trong nhà họ Lục đều do con bé quyết định, tôi ấy mà, cũng không có tiếng nói gì hết.”
Sắc mặt bà cụ Đỗ trở nên âm trầm, để Hoa Hiền Phương xử lý việc này, nhất định sẽ không có kết quả tốt, không vợ cả nào sẽ cho Tuesday quả ngon để ăn.
“Dù sao Hiền Phương cũng là người trong cuộc, để con bé xử lý chuyện này, chỉ sợ sẽ làm khó xử con bé.”
Bà cụ Lục xua tay đáp.
“Nhà họ Lục chúng tôi có quy củ của mình, tất cả đều xử lý theo quy củ, ai cũng không thể vượt quy định, chuyện trong nhà họ Lục, cho dù là chuyện gì đều do chủ mẫu quyết định, không có ngoại lệ.”
Hoa Hiền Phương nhìn ra được, bà cụ Đỗ đến đàm phán.
“Bà Đỗ, lúc trước Đỗ Di Nhiên đã đồng ý chờ sau ba tháng sẽ đi làm giám định ADN, hiện tại sao lại đổi ý?”
“Bà đã hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói kết quả giám định này, chờ đứa nhỏ sinh ra mới là chính xác nhất.” Bà cụ Đỗ đáp.
“Đứa nhỏ là của cô Đỗ, có sinh hay không, cô ta là người quyết định, chẳng qua nhà họ Lục chúng cháu cũng không phải là hạng người mặc cho người ta tùy ý trêu đùa, nếu như cô ta đã muốn đổi ý thì phải gánh chịu hậu quả.”
Hoa Hiền Phương chậm rãi nói.
“Trước tiên không nói đến việc đứa nhỏ có phải là của Kiến Nghi hay không, lui một nghìn bước để nói, nếu như thật sự là của Kiến Nghi, vậy sẽ phải làm theo gia quy, đối với con riêng, điều duy nhất chính là dùng tiền nuôi bên ngoài, nếu như bà Đỗ đồng ý, cháu có thể bỏ tiền mời mấy bảo mẫu đến giúp đỡ cô Đỗ nuôi con.”
Khóe miệng bà cụ Đỗ run lên.
“Đây chính là biện pháp xử lý của cháu?”
“Cháu chỉ dựa theo quy củ để làm việc, nhà họ Lục đối xử với tất cả con riêng đều giống nhau.” Hoa Hiền Phương nhún vai đáp.
“Nếu như bà Đỗ có ý kiến tốt hơn, chúng ta có thể bàn bạc.”
Lời cô nói rất có đạo lý.
Bà cụ Đỗ vừa nghe thấy mấy chữ con riêng đã cảm thấy vô cùng chói tai, mặt âm trầm.
Nhìn thái độ của bà cụ Lục, rõ ràng là không quan tâm, giao quyền sinh sát trong tay cho Hoa Hiền Phương.
“Kiến Nghi đâu, Kiến Nghi nghĩ gì, dù sao thằng bé cũng là người quản lý nhà họ Lục, chuyện bên trong nhà họ Lục, thằng bé là người có quyết định cuối cùng.”
Lúc bà ta đang nói, giọng của Lục Kiến Nghi từ cửa truyền đến.
“Chuyện của tôi đều do Hiền Phương quyết định, cô ấy nói một, tôi nhất định sẽ không nói hai.”
Bà cụ Đỗ nheo mắt lại, trong đáy mắt lóe lên không vui.
Nếu chuyện đúng như cháu gái nói, như vậy Lục Kiến Nghi chính là muốn đùa bỡn con bé, không muốn chịu trách nhiệm.
“Kiến Nghi, bà không biết rốt cuộc giữa cháu và Di Nhiên đã phát triển đến đâu, nhưng cho dù như thế nào, chuyện của đứa nhỏ cũng cần giải quyết ổn thỏa.”
Vẻ mặt Lục Kiến Nghi rất nghiêm túc, mang theo mấy phần sắc bén.
“Bà Đỗ, tôi và Đỗ Di Nhiên không có bất kỳ quan hệ gì, trừ vợ tôi, tôi không có bất kỳ hứng thú với người phụ nữ nào, tôi nể mặt bà, cho nên tha cho cô ta một mạng, nếu như cô ta lại gây nên sóng gió gì thì tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ.”