Chương : Không chỉ kém một xíu.
Trên gương mặt Đỗ Di Nhiên là vẻ vặn vẹo.
“Bà nội, tình yêu không có đúng sai, cháu quen biết Kiến Nghi sau Hoa Hiền Phương, thế nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cháu không có tư cách yêu anh ấy, hơn nữa trong lòng anh ấy cũng rất thích cháu, tối hôm đó, chính miệng anh ấy nói cho cháu biết, nếu anh ấy không có ý gì với cháu, chúng cháu đâu thể xảy ra quan hệ được.”
Bà cụ Lục xua tay nói.
“Cháu không cần nói với bà mấy lời này, kiểu phụ nữ như cháu, bà cũng đã gặp nhiều. Tối hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lòng bà cũng nắm chắc, người đàn ông kia là ai, hiện nay vẫn còn là một ẩn số, bà khuyên cháu vẫn nên sớm đi làm giám định ADN, tránh làm chậm trễ bản thân, cho dù lui một nghìn bước, đứa bé này thật sự là của Kiến Nghi, cháu cũng sẽ không chiếm gì được của nhà họ Lục đâu, Hiền Phương mãi mãi là cháu dâu của nhà họ Lục, không ai thay thế được con bé.”
Lời này giống như sấm sét giữa trời quang với Đỗ Di Nhiên, khiến cho cả gương mặt của cô ta trở nên vặn vẹo.
“Bà nội, cháu là thiên kim hào môn, chẳng lẽ còn kém một người phụ nữ bình dân ư?”
Bà cụ Lục mỉa mai cười một tiếng.
“Nhà họ Lục bà cưới vợ là nhìn trúng phẩm đức và năng lực, không phải gia thế, bà không muốn đả kích cháu đâu, thế nhưng cháu so với cháu dâu bà, thật đúng là kém quá xa.”
Khóe miệng Đỗ Di Nhiên giống như bị ong vò vẽ chích, méo sang một bên.
“Cháu có chỗ nào không bằng cô ta chứ?”
“Cháu có thể giống như con bé, trong năm năm ngắn ngủi sáng lập ra một tập đoàn đưa ra thị trường sao?” Bà cụ Lục hỏi ngược lại một câu.
Đỗ Di Nhiên bĩu môi nói.
“Nếu như không phải bà nội bảo cháu tiến vào xí nghiệp gia tộc, cháu cũng có thể sáng lập ra công ty của riêng mình.”
“Ngay cả một bản kế hoạch hợp tác cháu cũng không viết xong, làm sao sáng lập ra công ty?” Bà cụ Lục nhướng mày.
Đỗ Di Nhiên giống như bị ăn một cái tát, trên mặt nóng rát, chuyện này không phải do Lục Kiến Nghi nói cho bà cụ đấy chứ?
Chẳng lẽ anh vì chuyện này mới ghét bỏ cô ta?
“Khoảng thời gian đó cháu bị mẹ nhỏ quấy rối, mới không có tâm tư phác thảo tốt kế hoạch hợp tác, nếu như cháu tĩnh tâm viết, nhất định có thể viết rất tốt.”
“Tâm tư của cháu đều dùng trên mấy thứ bàng môn tà tạo kia, chỉ cần là người phụ nữ có gia đình trong sạch đều sẽ không dây dưa với người đàn ông đã có vợ, nhà họ Lục bà chính là kiêng kị nhất những người phụ nữ như thế, chơi đùa thì được, không thể coi là thật.
Bà cụ không cho cô ta mặt mũi, chỉ có đả kích cô ta nặng nề, cắt đứt ý nghĩ vớ vẩn của cô ta, mới làm cô ta hết hi vọng.
Thế nhưng Đỗ Di Nhiên không “yếu ớt” như bà ấy nghĩ, nếu đã quyết định làm Tuesday thì phải đen đến cùng.
“Bà nội Lục, bà và bà nội cháu giống như chị em tốt, cũng đã quen biết mấy chục năm rồi, nếu như bà nội cháu biết bà đối xử với cháu như thế, rất định sẽ rất đau lòng.”
“Có đứa cháu gái như thế này, bà ấy sớm muộn gì cũng sẽ đau lòng.” Bà cụ Lục chậm rãi nói.
Đỗ Di Nhiên giống như bị sét đánh trúng đầu, hiển nhiên bà cụ Lục hoàn toàn đứng về phía Hoa Hiền Phương.
“Bà nội, cho dù như thế nào thì cháu và Kiến Nghi cũng đã xảy ra quan hệ, đó là sự thật, cháu mang thai con của anh ấy, đó cũng là sự thật, cháu sẽ đi làm giám định bố con, chờ có kết quả, nhà họ Lục các người cũng không thể trơ mắt nhìn mẹ con cháu bị Hoa Hiền Phương gây thương tổn.”
Vẻ mặt bà cụ Lục không biểu tình.
“Hoa hồng là do cháu tự mua, cháu không sợ cháu dâu của bà đã là không tệ rồi, ai dám thương tổn đến cháu chứ? Bà đúng là không nhìn ra, cháu lại có thể gây sóng gió như thế.”
Từ sau khi từ làng du lịch trở về, Lục Sênh Hạ đã kể hết mọi chuyện cho bà ấy nghe.
Đỗ Di Nhiên thiếu chút nữa đã tức đến mức ngất đi.
Xem ra Hoa Hiền Phương đã sớm đâm chọc cô ta sau lưng.
“Phấn hoa hồng kia không phải do cháu mua, là Hoa Hiền Phương mua chuộc người bên cạnh cháu, hãm hại cháu, đứa nhỏ này là bảo bối của cháu, sao cháu có thể thương tổn đến thằng bé được chứ?”
Bà cụ Lục lắc lư chiếc cốc trong tay.
“Cháu gái, bà cũng đâu hiểu rõ cháu, nhưng bà hiểu rất rõ cháu dâu mình, con bé thiện lương giàu lòng vị tha, lấy ơn báo oán, nhưng cũng không phải người mềm yếu, nếu như con bé thật sự muốn hại cháu, hiện tại cháu không có khả năng ngồi đây nói chuyện với bà đâu.”
Trên trán Đỗ Di Nhiên nổi đầy gân xanh, ánh mắt lóe lên lạnh lẽo, bà già này quá bất công, một lòng hướng về Hoa Hiền Phương, chẳng trách Hoa Hiền Phương có thể phách lối như thế.
“Họa hổ họa bì nan họa cốt, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, mặt ngoài Hoa Hiền Phương là một người nhu nhược, nhưng trên thực tế cô ta là người tâm cơ sâu bao nhiêu, bà căn bản không biết được.”
Ánh mắt bà cụ Lục sắc bén.
“Chủ mẫu nhà họ Lục chúng ta sao có thể để người ngoài nghi vấn?”
Trong lòng Đỗ Di Nhiên giật thót, chẳng trách Tư Mã Ngọc Như lại không đấu được Hoa Hiền Phương, tất cả người cầm quyền của nhà họ Lục đều bị Hoa Hiền Phương thu mua, Tư Mã Ngọc Như đâu còn chỗ nói chuyện?
Con yêu tinh Hoa Hiền Phương này, thật đúng là biết mê hoặc lòng người.
“Chắc hẳn ở trước mặt bà, Hoa Hiền Phương không thiếu dội nước bẩn cho cháu, nên bà mới có thành kiến với cháu như thế, chỉ cần bà đồng ý cho cháu một cơ hội, cho cháu biểu hiện thật tốt, nhất định bà sẽ hài lòng về cháu.”
Bà cụ Lục cười nhạt một tiếng.
“Bà và cháu không thân cũng chẳng quen, cháu muốn biểu hiện gì, có ý nghĩa gì sao?”
Đỗ Di Nhiên muốn đập đầu vào tường chết quách đi cho rồi, người nhà họ Lục đều là cổ hủ, cơ bản không biết cái gì gọi là tình yêu.
Tình yêu có phân biệt đến trước đến sau không?
Dựa vào đâu mà người đến sau luôn là Tuesday?
Mỗi người đều có quyền theo đuổi tình yêu, không ai có quyền ngăn cản và tước đoạt.
Cô ta yêu Lục Kiến Nghi, muốn thử một lần vì hạnh phúc của mình mà cố gắng, không gặp anh đúng thời điểm, điều đó đâu phải là lỗi của cô ta mà chính là do ông trời sắp đặt, cô ta không thể nhận mệnh, cũng không muốn nhận mệnh.
Trên thế giới này người không vì mình trời tru đất diệt, chỉ cần mình sống vui, sống chết của người khác đâu liên quan đến cô ta.
“Cho dù sau này cháu và Kiến Nghi không ở bên nhau cũng là người thân của các người, để bà hiểu rõ về cách làm người của cháu, không hiểu lầm về cháu cũng là điều nên làm.”
Bà cụ Lục nhấp một ngụm trà.
“Quan hệ giữa chúng ta và cháu cũng chỉ ở mức này, không có gì khác, hy vọng cháu đừng nên cố chấp.”
Đỗ Di Nhiên gần như tức đến hôn mê, rất hiển nhiên, cuộc nói chuyện này chẳng có một chút hiệu quả nào.
Vẻ mặt cô ta tức giận đứng lên đi ra ngoài.
Chờ sau khi đứa nhỏ được sinh ra, làm xong giám định ADN, cô ta sẽ không dễ đuổi đi như thế đâu, Lục Kiến Nghi và nhà họ Lục nhất định phải cho cô ta một câu trả lời.
Thứ bảy Hứa Nhã Thanh bao sân chơi, chúc mừng sinh nhật cho con trai mình.
Hứa Kiến Quân mời bạn học của mình đến.
Trong lòng Hoa Hiền Phương rất kích động, cô quyết định đem chuyện của đứa nhỏ nói rõ với Hứa Nhã Thanh, nếu cô đã biết chân tướng, giấu diếm chính là lừa gạt.
Hứa Nhã Thanh là người tốt, là anh ta cho cô một sinh mệnh mới, là anh ta cứu vớt đứa nhỏ.
Nếu như không có anh ta, Hứa Kiến Quân đã sớm bị Lục Kiến Nghi giết chết, cô không thể lừa anh ta.
Một ngày này, đứa nhỏ chơi rất vui, cậu bé đã thành thói quen có hai người bố, thậm chí còn cảm thấy mình rất may mắn có hai người bố cùng yêu thương và cưng chiều.