Chương : Trên vết thương có một lớp muối.
Tư Mã Ngọc Như vẫn luôn không rảnh rỗi, cô ta khiến cho đám tình nhân gây chuyện, khiến cho giá trị cừu hận của Hoa Hiền Phương tăng lên, để cho cô trở thành mục tiêu công kích.
Từ khi bỏ chế độ cưới vợ bé, đám tình nhân này mất đi hi vọng, bọn họ chỉ có thể xô vợ cả lên thượng vị, mà chủ mẫu Hoa Hiền Phương chính là trở ngại lớn nhất của bọn họ.
Rừng lớn chim gì cũng có, nhà họ Lục từng có người yêu thiếp diệt vợ, đương nhiên không chỉ mỗi Lục Vinh Hàn mà thôi.
Từ khi chú năm và Tuesday Liễu Giai Tuệ quấn vào nhau, hôn nhân với thím năm cũng chỉ còn trên danh nghĩa.
Chú năm không phải con vợ cả mà chính là con riêng của ông ba, mười năm trước sau khi mẹ của gã ta qua đời, bà ba động lòng trắc ẩn, đồng ý để gã ta vào cửa, khi đó gã ta mới có thể nhận tổ quy tông.
Thím năm chỉ có một đứa con gái đang học ở nước ngoài
Tuesday Liễu Giai Tuệ có hai đứa con trai, lớn ba tuổi, nhỏ một tuổi, có con trai là đủ tự tin, mỗi ngày cô ta đều nghĩ cách làm sao xô đổ địa vị của thím năm, cô ta từng nhiều lần đến cửa khiêu khích thím năm.
Cô ta và Tư Mã Ngọc Như có quan hệ khá tốt.
Tư Mã Ngọc Như nói cho cô ta biết bây giờ chính là cơ hội tốt nhất, hậu viện của Lục Kiến Nghi đang cháy, Hoa Hiền Phương vội vàng đối phó với Tuesday, không rảnh quan tâm đến người khác, cô ta phải nắm chặt thời gian cổ vũ chú năm đưa ra đề nghị ly hôn.
Nhà họ Lục có quy định sâm nghiêm, không giống với gia đình bình thường hoặc là hào môn thông thường, kết hôn ly hôn không phải trò đùa.
Ở nhà họ Lục, thành viên trong gia đình, cho dù là kết hôn hay ly hôn đều phải trải qua ủy ban gia tộc tán thành, nếu không đối phương chỉ là vợ về mặt luật pháp, không phải con dâu nhà họ Lục, đứa nhỏ sinh ra cũng không thể đi vào quỹ hội người giàu.
Đương nhiên, chỉ cần người phụ nữ có gia thế trong sạch, phẩm hạnh đoan chính, cho dù có sinh ra trong hào môn hay không, ủy ban gia tộc cũng sẽ không ngăn cản, không làm ra chuyện chia rẽ uyên ương.
Nhưng loại kẻ làm người thứ ba thì khác, kết hôn ly hôn còn rắc rối hơn cả kiện cáo trên tòa án.
Trong lòng chú năm không có tình cảm gì với người vợ đã kết tóc se duyên với mình, Tuesday tuổi trẻ xinh đẹp mới chính là chân ái của ông ta, bị Liễu Giai Tuệ xúi như thế, ông ta bèn đi tìm luật sư đề nghị ly hôn với thím năm.
Ông ta nghĩ đến trước tiên âm thầm ly hôn, sau đó sẽ báo cáo cho ủy ban gia tộc, tiền trảm hậu tấu, nhưng sao thím năm có thể ngoan ngoãn phối hợp với ông ta chứ, ngày hôm sau đã đi đến nhà cũ của họ Lục, tìm Hoa Hiền Phương.
Hiện tại đám các thím trong nhà họ Lục đều coi Hoa Hiền Phương là dũng sĩ diệt Tuesday, có cô tọa trấn, bọn họ rất an tâm.
Thím năm sinh ra trong thế gia âm nhạc, bản thân bà ta là một người biểu diễn đàn dương cầm.
Lúc chú năm kết hôn với bà ta, ông ta cũng chỉ là một tên nghèo kiết xác, không biết thân thế của mình, thím năm gả cho ông ta, có thể nói là hạ mình.
Đối với cuộc hôn nhân chỉ còn trên danh nghĩa này, vốn dĩ bà ta cũng không có gì để lưu luyến, nhưng phụ nữ vì con mà mạnh mẽ, bà ta nhất định phải chống đỡ.
Một khi Liễu Giai Tuệ thượng vị, cô ta nhất định sẽ coi con gái mình như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, xúi chồng mình gả con bé đi, để cho con trai cô ta thừa kế gia nghiệp.
Chỉ cần là thành viên của nhà họ Lục thì nhất định phải tuân thủ gia quy, tài sản trên danh nghĩa không thể giao cho con riêng, cho dù là tài sản riêng của mình cũng thế, chỉ cần bà ta một ngày không bỏ, cho dù Liễu Giai Tuệ có sinh nhiều con trai hơn nữa cũng chẳng làm được gì.
Huống hồ công ty của chú năm là do hai người bọn họ cùng sáng lập ra, bà ta từ bỏ âm nhạc mà mình yêu thích nhất, đi học tập tài chính giúp ông ta quản lý công ty, sao có thể dễ dàng nhường cho Tuesday?
Đối với hành vi của chú năm, Hoa Hiền Phương thật sự khinh bỉ.
Xã hội bây giờ loại đàn ông như thế thật sự có rất nhiều, một khi phát đạt không bao gái thì sẽ nghĩ đến chuyện đổi vợ, thật đúng là điển hình cho câu vong ơn phụ nghĩa.
“Thím à, chỉ cần thím không muốn ly hôn, cho dù chú có ép thím cũng vô dụng, nhà họ Lục chúng ta có quy củ, chỉ cần người vợ không phạm sai lầm lớn thì không thể ly dị.”
Thím năm nở nụ cười thê lương.
“Hiện tại ông ta coi Liễu Giai Tuệ là bảo bối, thím không nghe theo, ông ta sẽ không cho thím sống yên.”
Hoa Hiền Phương uống một ngụm nước trái cây, ánh mắt sâu hơn, chắc chắn chú năm đã sớm muốn cưới Liễu Giai Tuệ, nhưng ngại thân phận con riêng của mình, cho nên chậm chạp không nhắc đến.
Trước đó cô muốn hủy bỏ chế độ cưới vợ bé, ông ta chính là người kiên quyết phản đối, chẳng qua ông ta chỉ là một người con thứ, không có quyền bỏ phiếu biểu quyết.
“Thím, ngày mai thím gọi Liễu Giai Tuệ và chú đến, chúng ta cùng nhau bàn chuyện li hôn.”
Thím năm rời đi không bao lâu thì Lục Kiến Nghi trở về.
Hoa Hiền Phương kể cho anh nghe qua chuyện này.
“Hai ngày trước em bận rộn xử lý Tuesday của anh, ngày mai lại ứng phó với Tuesday của chú năm, dưới gầm trời này, làm sao lại có nhiều kẻ đồi bại và Tuesday như thế nhỉ.”
Sao Lục Kiến Nghi lại có loại cảm giác nằm im cũng trúng đạn nhỉ.
“Bà xã, hay là em đừng quản chuyện này nữa, giao cho mẹ xử lý, đừng để mình mệt mỏi, quan trọng nhất chính là, đừng lỡ tay làm thương tổn chồng em.”
Hoa Hiền Phương tinh nghịch cười một tiếng.
“Em đâu có nói anh, em nói chính là loại người như chú năm, lúc trước ông ta chính là một kẻ nghèo rớt mùng tơi hai bàn tay trắng, thím năm không chê ông ta, sẵn lòng gả cho ông ta, ông ta không cố mà trân quý, thế mà vừa có tiền đã trở nên xấu xa, ở bên ngoài bao nuôi tình nhân, thật đúng là một kẻ đồi bại.”
Lục Kiến Nghi nhún vai.
“Anh lại cảm thấy thím nên ly hôn, hôn nhân chỉ còn trên danh nghĩa chính là một loại tra tấn.”
Hoa Hiền Phương cũng nghĩ như thế, nếu như đổi lại là cô, cô sẽ không chút do dự rời đi, tuyệt đối sẽ không ấm ức nhịn nhục.
“Thím có suy nghĩ riêng của mình, công ty của chú năm là do hai vợ chồng bọn họ dốc sức xây dựng, dựa vào đâu mà để một người ngoài ngồi mát ăn bát vàng chứ?”
Lục Kiến Nghi ôm vai cô.
“Trong nhà chúng ta, mọi thứ của anh đều là của em.”
Cô hờn dỗi liếc anh một cái.
“Em đâu cần tiền của anh, hơn nữa em cũng không thiếu tiền.”
Cho đến bây giờ cô đều chưa tiêu tiền của anh.
“Em cần anh là được.” Anh tà mị cười một tiếng.
Đôi mi dài của cô rũ xuống, tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
“Nói thật lòng, em cũng không quá cần anh, cho dù không có anh em vẫn có thể sống tốt, trên thế giới này không có người nào rời đi là không sống được.”
Lục Kiến Nghi nhói đau, có chút bi thương.
Cô quả thật không cần anh, một khi anh đi, sẽ có người nhanh chóng bổ sung, mà anh lại rất cần cô, trên thế giới này không có một người phụ nữ nào có thể thay thế cô.
Anh không thể rời bỏ cô, giống như cá không thể rời bỏ nước, người không thể rời bỏ không khí, thực vật không thể rời đất.
“Ở giữa hai chúng ta đúng là không công bằng, đến lúc nào anh mới có thể trở thành một người đàn ông mà không ai thay thế được?”
Cô làm mặt quỷ.
“Tuy đối với em anh không phải là nhân vật không thể thay thế, nhưng đối với gia đình chúng ta mà nói, anh là người không thể thay thế.”
“Em đang an ủi anh đấy à?” Anh khẽ nhướng mày.
Cô lắc đầu.
“Anh là người bố duy nhất của bọn nhỏ, tuy em có thể đổi chồng, nhưng bọn nhỏ không thể đổi bố.”
Lục Kiến Nghi không cảm thấy đây là một loại an ủi, ngược lại còn cảm thấy là rắc muối lên trên vết thương.