Chương : Chính là muốn quấy rối em.
Lục Vinh Hàn cau mày đáp: “Trong điện thoại, Ngọc Thanh cũng đã nói với con bé rồi, con bé còn gì mà hiếu kỳ nữa, hơn nữa em vừa nhìn thấy con bé thì cả người giống như thùng thuốc nổ vậy, con bé muốn hỏi thêm vài câu, em lại nổi đóa, Hiền Phương luôn là một người hiểu chuyện, con bé rất rõ ở trong trường hợp nào thì nên biểu hiện gì. Đâu giống như em, càng lớn tuổi lại càng không hiểu chuyện.”
Tư Mã Ngọc Như có chút phát điên, đối với con dâu của mình, có thể nói Lục Vinh Hàn hài lòng một trăm phần trăm, theo như ông ta thấy, Hoa Hiền Phương chính là tấm gương điển hình của chủ mẫu nhà họ Lục, mà cô ta căn bản không đủ tư cách, cho dù ông ta có yêu cô ta, dễ dàng tha thứ cho cô ta cũng sẽ không tán thành phong phạm chủ mẫu của cô ta.
“Anh đừng quên, nếu như không phải Hoa Hiền Phương, chúng ta căn bản không rơi vào tình trạng như bây giờ, cô ta chính là một người phụ nữ tâm cơ, mặt ngoài yếu đuối nhìn như vô hại, nhưng trên thực tế còn độc hơn cả rắn hổ mang, một chiêu mất mạng.”
Lục Vinh Hàn trầm thấp hừ một tiếng.
“Em có ngày hôm nay đều là do đứa em trai ngoan của mình, không trách được người khác, Hiền Phương là người bị hại, con bé có thể buông tha cho cậu ta, em nên cảm ơn con bé mới đúng mà không phải là lấy oán báo ân, xem con bé như kẻ thù.”
Tư Mã Ngọc Như thật đúng là muốn đập đầu vào tường, nhưng cô ta biết mình nên dừng lại, từ sau chuyện ở làng du lịch, Lục Vinh Hàn đã không còn tin tưởng cô ta nhiều như trước.
“Ôi chao, đầu của em đau quá, có phải là do uống thuốc gây ra tác dụng phụ gì không?”
“Trong tờ hướng dẫn sử dụng có nhắc đến tác dụng phụ là đau đầu, em nhanh về phòng nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ lung tung nữa.” Lục Vinh Hàn nói.
Lúc này Hoa Hiền Phương dẫn theo Tư Mã Ngọc Thanh đi đến chỗ nhà thủy tạ.
Hoa Phi và Lâm Đại Dao và bố Hoa, mẹ Hoa ở chung một chỗ.
“Bố mẹ, Ngọc Thanh sẽ ở đây vài ngày, hai người giúp con sắp xếp cho thằng bé một căn phòng.”
“Con yên tâm đi, mọi người sẽ chăm sóc chu đáo cho thằng bé.” Mẹ Hoa mỉm cười.
Lâm Đại Dao có chút giật mình.
“Chị dâu, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, sao Ngọc Thanh lại phải đến ở nhà chúng em?”
“Chị cả, cô bị mắc bệnh mộng du, thật đúng là vô cùng khủng khiếp, sắp dọa chết em rồi.” Tư Mã Ngọc Thanh nói xong ôm lấy cánh tay, sợ run cả người, cậu nhóc kể lại chi tiết chuyện tối qua cho cô ấy nghe.
Cả người Lâm Đại Dao run lên.
“Không thể nào, nghiêm trọng như thế ư?”
“Em sợ đến mức tè cả ra quần, hamster nhỏ của em kêu thật đáng thương, bọn chúng chết hết cả rồi.” Tư Mã Ngọc Thanh nói xong thì òa khóc.
Hoa Hiền Phương vỗ vai cậu bé.
“Ngày mai chị sẽ mua thêm cho em hai con hamster nhỏ nhé?”
“Dạ.” Tư Mã Ngọc Thanh gật đầu.
Trên mặt mẹ Hoa có mấy phần lo lắng.
“Hiền Phương, bệnh tình của Tư Mã Ngọc Như nghiêm trọng như thế, bố chồng con ở chung với cô ta như thế, không có nguy hiểm gì chứ?”
“Bố chồng con đã sắp xếp vệ sĩ, buổi tối thay phiên nhau trực đêm tuần tra, nếu như Tư Mã Ngọc Như gây ra chuyện nguy hiểm gì, bọn họ sẽ kịp thời ngăn lại.” Hoa Hiền Phương chậm rãi đáp.
“Ngọc Thanh bị dọa sợ, cho nên thằng bé mới không dám trở về.”
“Ngọc Thanh vẫn còn là trẻ con, ở bên ngoài sẽ an toàn hơn một chút.” Mẹ Hoa gật đầu.
Buổi tối Lục Sênh Hạ và Hứa Kiến Quân cùng đến đây, mẹ Hoa làm bánh tráng cho bọn nhỏ ăn.
Lục Sênh Hạ nghe nói Tư Mã Ngọc Như bị mắc chứng mộng du cũng giật mình kêu lên.
Hứa Kiến Quân sờ cằm chững chạc đàng hoàng nói.
“Người ta nói ngày nghĩ đêm mơ, chắc chắn bà hai nghĩ quá nhiều chuyện xấu, cho nên buổi tối mới làm ra chuyện bạo lực như vậy.”
Lục Sênh Hạ khẽ gật đầu, chỉ có thể giải thích như thế.
“Con người ấy mà, trong lòng bớt nghĩ mấy chuyện đó lại, nếu không sớm muộn gì tinh thần cũng có vấn đề.”
“Theo như chị thấy thì trước mắt cũng có một người điên, chính là Đỗ Di Nhiên.” Lâm Đại Dao mang theo trêu đùa nói.
“Cô ta muốn sinh một đứa con hoang không rõ bố là ai, không điên mới lạ.” Hoa Phi mở cửa đi vào, anh ta từ bệnh viện trở về, thuận tiện mua một quả sầu riêng.
Mẹ Hoa thở dài.
“Thật không nghĩ đến Đỗ Di Nhiên này lại bỉ ổi như thế, một chút thể diện cũng không cần, Hiền Phương, con phải coi chặt Kiến Nghi đấy, đừng để cô ta chui vào chỗ trống.”
“Mẹ à, mẹ yên tâm đi, Kiến Nghi nhà chúng ta là người cho dù có gái xinh ngồi trong lòng cũng không loạn, còn lợi hại hơn cả Liễu Hạ Huệ, cô ta không chiếm được lợi lộc gì đâu.” Hoa Hiền Phương bày ra dáng vẻ không thèm để ý, không muốn để cho bố mẹ phải lo lắng.
Lâm Đại Dao bĩu môi.
“Chị dâu, đến bây giờ còn chưa điều tra ra tên đàn ông giả mạo anh rể, thật đúng là kỳ quái, em rất nghi đây là gây án trong nội bộ.”
“Đứa bé trong bụng của cô ta cũng xem như là một chứng cứ, đến lúc đó, đưa mấy người đàn ông không có chứng cứ ngoại phạm trong biệt thự đến bệnh viện, làm giám định ADN với từng người một, nói không chừng có thể tra ra chân tướng rõ ràng.” Hoa Phi nói.
Hoa Hiền Phương cũng nghĩ như thế, giấy không gói được lửa.
“Người ấy mà, có đôi khi tính hết mọi khả năng lại bỏ qua chính mình.”
…
Đỗ Di Nhiên không gặp được Lục Kiến Nghi, trong lòng cô ta vô cùng phiền muộn, cô ta để Kiều An nghe ngóng hành trình của Lục Kiến Nghi, sau đó chính mình sẽ đến tìm anh.
Kiều An thay cô ta tìm hiểu được thứ tư Lục Kiến Nghi sẽ đi đánh golf, cho nên sáng sớm cô ta đã chạy đến chờ ở đó.
Rốt cuộc Lục Kiến Nghi cũng đến, nhưng cô ta hoàn toàn không thể đến gần, bị vệ sĩ ngăn cản ở bên ngoài mấy chục bước.
“Lục Kiến Nghi, sao anh có thể tuyệt tình với em như thế chứ, em đang mang thai con của anh đấy, anh không thể quan tâm em một xíu ư?”
Enoch mỉa mai một câu.
“Cô Đỗ, cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói năng lung tung đâu đấy, nếu cô đã không chịu làm giám định ADN, điều đó đã chứng minh đứa nhỏ bên trong bụng cô là con hoang không rõ của ai, cô hô to gọi nhỏ như thế làm tổn hại đến danh dự của sếp nhà chúng tôi, chúng tôi có thể lấy tội danh bôi nhọ danh dự để khởi tố cô.”
Khóe miệng Đỗ Di Nhiên giật giật.
“Không phải tôi không dám làm giám định ADN mà là do tôi lo lắng có người muốn làm tổn thương đến con mình, cho nên tôi muốn đợi đứa nhỏ sinh ra mới làm giám định ADN.”
“Qua thôn này sẽ không còn ngôi miếu này nữa, sếp của chúng tôi chỉ cho một cơ hội mà thôi, cô không phối hợp thì đừng hi vọng có cơ hội thứ hai, tôi khuyên cô thông minh một chút, ngoan ngoãn đến nơi khác, đừng để mất cả chì lẫn chài.” Enoch dùng giọng điệu cảnh cáo để nói.
Đỗ Di Nhiên tức hổn hển, hung thần ác sát trừng mắt nhìn anh ta.
“Anh cho mình là ai chứ, dựa vào đâu mà quản chuyện của tôi và Kiến Nghi!”
“Trách nhiệm của tôi chính là bảo vệ cho sếp không bị mấy người vớ vẩn ở bên ngoài quấy rối.” Enoch lạnh lùng đáp.
Đỗ Di Nhiên tức đến mức cả người run lên, một lần nữa hét to.
“Lục Kiến Nghi, em chỉ muốn anh ở bên em cũng không được ư, người ta nói một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, ít nhất chúng ta cũng có một đêm nên duyên vợ chồng.”
Lục Kiến Nghi hết sức chăm chú đánh golf, cơ bản không nhìn cô ta lấy một cái, giống như cô ta chính là không khí bẩn thỉu.
Đỗ Di Nhiên không cam lòng, giọng của cô ta càng lúc càng lớn, Enoch không có cách nào, chỉ có thể chỉ huy vệ sĩ áo đen chặn miệng cô ta, kéo cô ta ra ngoài.
Đỗ Di Nhiên cũng mang theo vệ sĩ, chẳng qua nhanh chóng bị người bên Lục Kiến Nghi áp chế, không cứu được cô ta.