CHƯƠNG : Một trăm hai mươi sáu đồng tiền
Lời Tần Tuấn vừa nói ra, Bắc Bắc và Chu Thịnh đều giật mình, hai người nhìn nhau rồi mới trả lời: "Bây giờ còn sớm mà." Đây là sự thật, Bắc Bắc cảm thấy lâu mà, còn một năm nữa, không cần phải gấp gáp như vậy.
Nghe vậy, Tần Tuấn đưa mắt nhìn cô: "Không lâu đâu. Cứ quyết định thời gian rồi bắt đầu chuẩn bị."
Bắc Bắc: " . . . . . . . . . . . . . . . . . . ." Cô không biết nên nói với Tần Tuấn thế nào, vứt ngay quả bóng cao su này cho Chu Thịnh, để anh nói.
Chu Thịnh cười, cong môi nói: "Cha. Chuyện này con phải bàn lại với Bắc Bắc. Bây giờ cha hỏi làm con ngại quá, dù sao thời gian cũng còn dài."
Tần Tuấn đành chịu, nhìn hai người trước mặt có ý kiến riêng mà gật đầu: "Được rồi. Các con tự bàn bạc đi nhưng nhất định phải nói cho cha biết trước."
Ông ngừng lại, nhìn Chu Thịnh nói: "Con gái nhà họ Lê chúng ta nhất định phải tổ chức lễ cưới linh đình, trang trọng."
"Vâng ạ."
Bắc Bắc đứng ở bên, nghe Tần Tuấn và Chu Thịnh nói chuyện kinh doanh thì cảm thấy nhàm chán. Cô nhìn xung quanh một lượt thì mới thấy Lê Mẫn, nghĩ ngợi rồi Bắc Bắc đi về hướng Lê Mẫn chào hỏi.
"Dì Mẫn."
Trong tay Lê Mẫn cầm ly rượu, khi nhìn thấy cô liền cười tươi, giới thiệu Bắc Bắc với người đứng đối diện: "Giới thiệu với mọi người, đây là . . . . . . . . . . . ."
Cứ như thế, cả tối hôm nay Bắc Bắc bị Lê Mẫn kéo đi làm quen với không ít người, cũng nghe không ít lời nịnh nọt.
Cô suy nghĩ, trước khi bản thân chỉ là một diễn viên vô danh, chẳng có ai là lịch sự, cung kính mình như thế. Bắc Bắc thật sự cảm thấy được sự chênh lệch.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Bắc Bắc và Chu Thịnh về nhà.
Vừa về nhà, cô lên mạng, không có gì bất ngờ khi nhìn thấy, toàn bộ là công bố thân thế của cô. Đại khái giải thích rõ mối quan hệ của Bắc Bắc và nhà họ Lê và cả nhà họ Đồng.
Trong nhất thời, cư dân mạng bình luận về cô rất nhiều.
Đủ các loại bình luận, fan weibo của cô cũng tăng một lượng lớn.
Bắc Bắc sau khi nhìn thấy thì quên luôn, cô không để ý đến tin tức trên mạng. Sau khi chữa khỏi mắt cho Lê Miên, Bắc Bắc lại tập trung vào sự nghiệp của bản thân, chính là đóng phim và làm đại diện thương hiệu. Có thể nói là vì thân phận của mình, cô đã nhận không ngừng rất nhiều hợp đồng đại diện thương hiệu khác nhau, các nhãn hiệu nổi tiếng cũng bắt đầu tìm đến cô.
Ngay từ ban đầu, cư dân mạng vẫn có những comment không tốt khi cô làm đại diện cho nhãn hiệu nổi tiếng nào đó, mãi cho đến khi cho ra thành phẩm thì mọi người mới cảm thấy kinh ngạc.
Khuôn mặt cô xinh đẹp, rất ổn, có nét đẳng cấp dù không rõ ràng nhưng vẫn có. Cho đến khi nhận làm đại diện cho thương hiệu lớn nào đó, mọi người mới kinh ngạc, khí chất của Bắc Bắc rất phù hợp với thương hiệu đại diện hiện tại.
Sau vài lần, cộng đồng mạng mới bắt đầu nhìn cô bằng cặp mắt khác.
Bắc Bắc còn thuận lợi có được cơ hội chụp ảnh cho rất nhiều tạp chí, chỉ cần ảnh bìa tạp chí là cô thì không cần quá nhiều thời gian đã bán hết, khiến mọi người nhìn thấy năng lực tiềm tàng có trên người Bắc Bắc.
Nghệ sĩ không có profile đen, cũng không có scandal nào cả thì có thể nói là cư dân mạng rất yêu thích, cho nên cho dù Bắc Bắc không có nhiều fan trung thành nhưng fan quan đường lại có rất nhiều.
Mà Trần Tĩnh rất thích kiểu trạng thái ổn định phát triển của cô.
"Dạo gần đây biểu hiện không tệ đó."
Bắc Bắc cúi đầu nhìn cuốn tạp chí mới nhất của mình, khẽ nói: "Chị Tĩnh, khi nào em vào đoàn?"
Trần Tĩnh nhẩm thời gian xong rồi nói: "Tuần sau."
Bắc Bắc ngẩng đầu nhìn Trần Tĩnh, suy nghĩ rồi nói: "Bộ phim truyền hình của đạo diễn Mã phải quay đến năm sau." Bây giờ sắp tới mùa đông rồi, bộ phim này rất khó, trước đó cô đã đọc kịch bản, cho nên biết được mức độ khó của nó.
Trần Tĩnh mỉm cười: "Sao thế? Không muốn quay vào mùa đông à?"
Bắc Bắc lắc đầu: "Không phải. Em thấy mùa đông rất lạnh nhưng rất nhiều đạo diễn lại thích quay vào mùa đông."
Trần Tĩnh: "Ừm. Đại khái là vì mùa hè trang điểm dễ bị trôi."
Bắc Bắc: "Thật ạ?"
Trần Tĩnh bật cười, vô cùng bất đắc dĩ nhìn cô: "Tất nhiên là giả rồi. Quay xong bộ phim này thì sẽ không nhận phim cho em nữa. Không phải là chuẩn bị cho tốt nghiệp sao?"
"Vâng." Bắc Bắc gật đầu: "Sau khi quay xong chắc cũng gần gần đến thời gian đó rồi."
Cô rất ít quay về trường, thầy cô cũng mặc kệ, chỉ cần mỗi lần đến kỳ thi, thành tích của cô qua được môn thì chuyện cô xin nghỉ học, thầy cô cũng không có ý kiến lắm. Dù sao có một sinh viên ưu tú cũng không dễ dàng.
Mà Bắc Bắc cũng quả thật là đến đoàn quay phim.
Trần Tĩnh hiểu: "Được. Đến lúc đó sẽ xếp cho em ít việc lại."
"Vâng."
"Thời gian tổ chức lễ cưới đã quyết định chưa?"
Bắc Bắc trầm mặc, sao một lúc mới nhìn Trần Tĩnh nói: "Thật ra . . . . . . . . . . . . ."
"Cái gì?"
"Em muốn kết hôn kết hợp du lịch." Đối với Bắc Bắc mà nói, cô đã lấy Chu Thịnh một thời gian dài rồi, cô thật sự không để ý chuyện có tổ chức lễ cưới hay là không, nhưng mà người lớn hai nhà lại không đồng ý, vẫn muốn tổ chức lễ cưới cho hai người.
Cuối cùng, Bắc Bắc cũng hết cách, chỉ có thể đồng ý. Còn về thời gian hay gì gì đó, cô không tham dự, nói tóm lại, cô chỉ cần thông báo thời gian làm lễ cho cô là được.
Chu Thịnh cũng để tùy ý cô. Sau khi Bắc Bắc nói đến việc kết hôn kết hợp du lịch, Chu Thịnh cũng đồng ý. Quyết định sau khi hai người tổ chức hôn lễ xong thì sẽ cùng nhau đi du lịch, hoàn thành giấc mơ kết hôn kết hợp du lịch của Bắc Bắc.
Vì vậy, phải tổ chức hôn lễ như thế nào, hai đương sự đều không quá nhiệt tình,
Trần Tĩnh nghe Bắc Bắc nói xong thì im lặng.
"Không thể nào đâu. Nhà họ Chu và nhà họ Lê sẽ không đồng ý đâu."
Bắc Bắc gật đầu: "Em biết chứ. Cho nên em cũng không ôm hy vọng gì. Hôn lễ chắc tổ chức vào cuối tháng sáu, vẫn chưa chắc chắn lắm. Em nghe nói thời gian đó có ngày tốt."
Trần Tĩnh gật đầu: "Được rồi. Vậy khoảng thời gian đó chị tạm thời sẽ không xếp công việc cho em, dù sao thì em cũng không thiếu tiền."
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . . . . . " Cô buồn cười nhìn Trần Tĩnh nói: "Em chỗ nào không thiếu tiền?"
"Cả người em chỗ nào thiếu tiền?"
Bắc Bắc không còn gì nói lại, được rồi, trong mắt mọi người cô thật sự là người có tiền.
"Vâng. Không nói cái này nữa, nói chuyện công việc đi."
"Được."
Hai người tập trung lại, bắt đầu nói về công việc. Sau khi thảo luận xong, Bắc Bắc liền thu dọn đồ đạc rồi về nhà. Nghỉ ngơi vài ngày rồi lại nghênh đón vai diễn tiếp theo.
Không lâu sau, Bắc Bắc vào đoàn làm phim.
Chu Thịnh đối với việc Bắc Bắc đi quay phim cũng không có cảm giác gì, vợ muốn đi thì đi thôi, điểm duy nhất không thích chính là nam chính trong bộ phim mới của Mã Viễn . . . . . . . . . là Lê Tiêu. Từ ngày biết được, Chu Thịnh đã âm thầm định tìm Mã Viễn tính sổ nhưng bị Bắc Bắc khuyên ngăn.
Sở dĩ Mã Viễn tìm Lê Tiêu chắc chắn có lý do của mình, hơn nữa Bắc Bắc không thể không nói khả năng diễn xuất của Lê Tiêu rất tốt. Trong những nam diễn viên hiện tại, người ngang ngang tuổi với Lê Tiêu thì anh ta là người giỏi nhất, hơn nữa bộ phim truyền hình này đại khái không có Lê Tiêu không được.
Quan hệ giữa Lê Tiêu và Mã Viễn cũng khá tốt, cho nên việc đồng ý cũng hoàn toàn không khiến người khác ngạc nhiên.
Bắc Bắc vừa vào đoàn làm phim thì có nghĩa là Chu Thịnh không thể gặp vợ mỗi ngày được, nhưng may mắn lần này địa điểm quay phim của Bắc Bắc không xa, Chu Thịnh cách hai ngày lại đi thăm cô.
Giống như hôm nay, Bắc Bắc vừa quay xong phân cảnh của mình thì nhìn thấy Chu Thịnh đứng ở ngoài. Mặt mày Bắc Bắc hớn hở nhìn anh rồi đi về phía đó, cười hỏi: "Sao không nói với em một tiếng thì đã đến rồi?"
Chu Thịnh ừm một tiếng, sau đó mở nắp bình giữ nhiệt trong tay đưa cho Bắc Bắc: "Nhớ em nên đến thôi."
Lê Tiêu vừa đi ngang qua thì dừng bước, giễu cợt, thật trẻ con. Từ lúc mình và Bắc Bắc bắt đầu quay phim, Chu Thịnh thường thường đến đoàn show ân ái, mặc dù cũng bình thường nhưng đằng này, Chu Thịnh mỗi lần nói cái gì đó đều dường như cố tình để Lê Tiêu nghe thấy, điều này khiến Lê Tiêu vô cùng bực bội.
Mặc dù anh ta không có ý gì khác với Bắc Bắc, nhưng đối với cái trò trẻ con này của Chu Thịnh thì vẫn cảm thấy không thể chấp nhận được.
"Bắc Bắc, lát nữa lại đây diễn thử."
"Được."
Chu Thịnh: ". . . . . . . . . . . . . . . . Em còn phải diễn thử với anh ta?"
Bắc Bắc hả một tiếng rồi gật đầu: "Vâng. Đạo diễn Mã bảo bọn em bình thường rảnh rỗi thì giao lưu nhiều một chút."
Chu Thịnh hừ lạnh, nhíu mày nhìn Bắc Bắc nói: "Có gì hay mà giao lưu. Tự mình nghiên cứu vai diễn của mình không phải được rồi sao?"
Nghe vậy, Bắc Bắc dở khóc dở cười nhìn anh: "Giận rồi?"
"Không."
"Ghen rồi?"
Chu Thịnh kiêu ngạo ừ hứ: "Không. Đối thủ không có chút sức cạnh tranh nào, anh ghen làm gì."
"Đúng thế." Bắc Bắc trừng mắt nhìn anh, nghiêm túc nói: "Anh cũng biết anh ta không có tí sức cạnh tranh nào, thế sao anh vẫn không vui như vậy?"
Chu Thịnh đưa mắt nhìn cô, không nói gì.
Bắc Bắc cười không được, khóc cũng không xong, suy nghĩ, cô nhón châm thơm lên má Chu Thịnh, dỗ dành ai đó: "Ngoan nào. Đừng giận nữa. Em qua tập với anh ta, lát nữa quay lại nhé."
Chu Thịnh nhìn cô, cúi đầu nói: "Phải có lễ vật lớn hơn."
Bắc Bắc: "Được. Đợi em về."
"Ừm." Chu Thịnh liếc mắt nhìn Lê Tiêu không xa đang nhìn lại, nói: "Anh ở lại đây đợi em, em qua đó tập đi."
"Vâng." Bắc Bắc cũng không từ chối để Chu Thịnh ngồi ở đây.
--
Bắc Bắc và Lê Tiêu diễn thử, sau khi chưa nói được mấy câu, Lê Tiêu đã hỏi cô: "Dạo này cảm giác thế nào?"
"Cảm giác gì?"
Lê Tiêu mím môi: "Đóng phim có cảm giác gì. Khi em diễn cảnh tình cảm với tôi thì không được thoải mái, em không phát hiện ra sao?"
Đây là sự thật. Khi diễn cảnh tình cảm với Lê Tiêu thì cô rất khó nhập vai, cảm giác phải quay vài lần thì mới có thể nhập vai được. Mặc dù Mã Viễn biết nhưng cũng không nói cô cái gì, dù sao suy nghĩ của Bắc Bắc, ông cũng hiểu được.
Trầm lặng một lúc, Bắc Bắc gật đầu nói: "Xin lỗi."
Lê Tiêu nở nụ cười nhạt nhìn Bắc Bắc: "Mặc dù tôi có chút cảm giác với em nhưng đó là chuyện đã qua rồi. Vì vậy, đóng phim với tôi, em không cần phải áp lực tâm ý, hãy làm giống với những diễn viên khác là được." Ngừng lại, Lê Tiêu nói thêm: "Tôi cũng không phải kiểu người đi phá hoại tình cảm của người khác."
Nghe vậy, Bắc Bắc hơi áy náy nhìn anh ta cười: "Em không có ý đó."
Cô chỉ sợ Chu Thịnh giận mà thôi.
Lê Tiêu gật đầu: "Thật ra tổng giám đốc Chu cũng không giận, con người anh ta tôi cũng biết chút ít. Em không cần phải áp lực, tôi đối với em đã không còn gì rồi."
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . . . . . . . . ."
Cô ho một tiếng, vội vàng gật đầu: "Vâng."
Hai người bỏ qua vấn đề này. Một lúc sau, Bắc Bắc đi tìm Chu Thịnh. Hai người về phòng nghỉ của Bắc Bắc, vừa vào phòng anh đã ôm hôn cô, hôn một lúc với buông cô ra.
"Vừa rồi nói chuyện gì với Lê Tiêu thế?"
Bắc Bắc kể lại chuyện lúc nãy nói với Lê Tiêu cho Chu Thịnh nghe, rồi cười hỏi: "Có thật là anh không giận không?"
Chu Thịnh mím môi, gật đầu: "Không giận."
Anh có thể nhìn ra Lê Tiêu không có ý gì khác với Bắc Bắc, mà Bắc Bắc đối với Lê Tiêu . . . . . . . . . . . . .từ đầu đến đuôi đều không có ý khác. Chẳng qua là Chu Thịnh hơi kiêu ngạo thôi, mặc dù biết nhưng cũng không thích Bắc Bắc ở cạnh Lê Tiêu, dù sao . . . . . . . . . . . đó cũng từng là tình địch.
Bắc Bắc cạn lời nhìn anh, vỗ đầu anh và nói: "Vậy sau này không được phép tùy tiện tức giận nữa, biết chưa?"
"Ừm."
"Em và Lê Tiêu chẳng có chuyện gì cả."
"Được."
Chu Thịnh cúi đầu nhìn vợ: "Vậy em sau này cũng không thể trước mặt anh nói về anh ta nữa."
Bắc Bắc bó tay, nhìn chằm chằm Chu Thịnh rất lâu, mới đồng ý với cái người đàn ông tình hơi trẻ con này.
Hai người ở phòng nghỉ chán chê một lúc, cho đến khi Trần Tĩnh gọi Bắc Bắc thì mới đi ra, nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục quay, tinh thần tốt lên rất nhiều.
Mã Viễn rất hài lòng với biểu hiện của Bắc Bắc. Cho nên mỗi lần Chu Thịnh đến thăm Bắc Bắc, cô không xin nghỉ thì Mã Viễn cũng chủ động điều chỉnh lại các phân cảnh của cô, ít nhất cho cô hai tiếng nghỉ ngơi.
Hôm nay cũng như vậy, đạo diễn Mã rất rộng lượng cho Bắc Bắc nghỉ.
"Đạo diễn Mã, cảm ơn chú."
Mã viễn ừ hứ lên tiếng: "Nhanh đi đi. Chú không muốn đôi vợ chồng các cháu ở lại đây ảnh hưởng đến tâm trạng của các diễn viên khác."
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . . . Vâng ạ. Đi ngay đây ạ."
Cô cười, kéo Chu Thịnh nhanh chóng rời khỏi phim trường, đến thế giới riêng của hai người.