Trở về phòng làm việc, Tố Du không nói về chuyện Bối Trúc Kiều là người mẫu được công ty chọn ký hợp đồng.
Vốn dĩ cả hai đang ở bên nhau rất vui vẻ, nhưng khi nghe đến Bối Trúc Kiều, cô lại thấy tự ti vô cùng, cảm giác bản thân sẽ không thể nào được anh yêu thương bằng cô ấy.
Sợ rằng vì không có Bối Trúc Kiều nên anh mới đối tốt với cô như vậy.
Sự thờ thẫn của cô đã không qua được mắt của Sở Triệu, cô chỉ vừa rời phòng làm việc một lúc, khi trở lại liền có biểu hiện khác hẳn.
- Có chuyện gì sao? Anh thấy em rất tâm trạng?
Tố Du lắc đầu, cô không muốn để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến công việc, dù sao cũng phải rạch ròi đâu ra đó.
- Không, em vẫn bình thường mà.
Tan làm, cả hai trên đường đến nhà dì Yến để đón tiểu Phi, ngồi trên xe, dù đã cố không nghĩ đến nhưng cô vẫn chẳng thể ngăn được sự hoài nghi trong lòng.
- Sở Triệu à, anh có thật sự cần em không?
Đột nhiên nghe cô hỏi chuyện này, lòng anh có chút buồn, bởi điều đó cho thấy rằng cô vẫn chưa thể hoàn toàn tin vào tình yêu mà anh dành cho cô.
Cũng đúng, chỉ thời ngắn sau khi cô mất trí nhớ mới cảm nhận được sự dịu dàng, ấm áp của anh thì sao cô có thể đặt trọn niềm tin vào tình cảm của anh được.
Sở Triệu đan bàn tay vào tay cô, lời nói nhẹ nhàng vì muốn dỗ dành vợ:
- Anh thật sự rất cần em và con của chúng ta nữa.
Vậy nên, em đừng nghĩ nhiều.
Cô nở nụ cười, nắm chặt tay anh, dẫu trong lòng vẫn còn nhiều lo lắng nhưng cô thật sự rất yêu Sở Triệu.
Suốt cả thập kỷ qua cô chỉ chung tình với một người, sau cùng anh cũng đã đối tốt với cô, yêu thương hai mẹ con cô như vậy, Tố Du chẳng dám mong gì hơn.
———————————————
Kết thúc cuộc họp hằng tháng, Sở Triệu đã hiểu lý do vì sau hôm qua cô hỏi anh như vậy, thì ra cô đã biết người mẫu ký hợp đồng với công ty lần này là Bối Trúc Kiều.
Chuyện anh và Bối Trúc Kiều từng yêu nhau, công ty không hề hay biết, vì khi đó anh vẫn còn là sinh viên, mối tình đầu tuy đẹp nhưng dang dở và cái kết lại chẳng hề hoàn mỹ như khi mới bắt đầu.
Chuyện lựa chọn Bối Trúc Kiều trở thành người đại diện cũng chỉ là sự trùng hợp vì chẳng ai trong công ty hay biết cô ấy là tình cũ của anh, ngoại trừ Tố Du.
- Bối Trúc Kiều là người mẫu đại diện cho bộ sưu tập mới của công ty.
Nghe câu nói này, cô dừng tay đang tỉ mỉ phác thảo từng nét bút, tâm tư thoáng chốc hỗn loạn khi chính miệng anh nhắc đến tên cô ấy.
- À, vậy sao?
Cô buông một câu ngắn gọn pha chút thờ ơ, đột nhiên anh thấy cô rất lạnh nhạt, nhưng Sở Triệu có lẽ không hiểu cảm giác lúc này của cô, vì Tố Du không đủ tự tin, vì cô đang lo lắng đến mức mất bình tĩnh nên chỉ có thể trả lời đại khái qua loa.
Anh đưa tay xoay nhẹ ghế của cô về phía anh, Tố Du có chút giật mình, cả hai nhìn thẳng vào mắt nhau, nhưng chỉ được vài giây cô đã đánh nhẹ tầm nhìn lệch sang hướng khác.
- Anh và Bối Trúc Kiều đã kết thúc lâu rồi.
Đột nhiên anh nói lời này, cô không tránh khỏi cảm giác bối rối.
Muốn đối mặt để nói rõ khúc mắt trong lòng nhưng lại sợ bản thân sẽ tổn thương khi nghe câu trả lời từ anh.
- Em biết mà, nhưng...trong lòng anh nghĩ gì, em cũng không thể hiểu hết được.
Sở Triệu vừa nghe đã biết cô muốn ám chỉ việc anh vẫn còn nghĩ đến Bối Trúc Kiều, kể cả khi đã lấy cô, anh vẫn còn lưu giữ hình ảnh của cô ấy.
Trước đây khi cả hai vừa kết hôn với nhau, lúc ấy anh vẫn chưa sang Pháp, trong một lần dọn phòng làm việc của anh, cô đã phát hiện ảnh của Bối Trúc Kiều trong ngăn tủ.
Lúc đó Sở Triệu bước vào nhìn thấy nên đã nổi nóng với cô, bảo rằng cô đừng bao giờ bước vào phòng làm việc của anh, và tuyệt đối không được động vào ảnh của Bối Trúc Kiều.
Tố Du nhớ như in chuyện đó, cô cũng hiểu anh yêu Bối Trúc Kiều nhiều thế nào nên chưa từng lên tiếng trách móc hay đòi hỏi bất kỳ điều gì về phương diện tình cảm từ anh.
Chỉ biết lặng lẽ yêu và bên anh với thân phận là vợ nhưng thật chất chỉ trên danh nghĩa.
- Anh chỉ có em thôi.
Bây giờ ngồi cạnh cô nên anh nói thế nhưng biết đâu được quay lưng đi đã không cần cô nữa.
- Từ đầu là em chấp nhận làm người thay thế, vậy nên em sẽ không trách hay đòi hỏi gì ở anh cả.
Anh đừng bận tâm.
Cô vừa định quay đi thì anh lập tức giữ ghế lại, rõ ràng là Tố Du đang giận anh đây mà.
- Sao anh lại không bận tâm được.
Anh muốn em biết rằng hiện tại anh chỉ có em.
Anh sợ em buồn lòng vì chuyện Bối Trúc Kiều trở thành người mẫu đại diện của công ty.
Cô im lặng vì không biết phải nói thế nào.
Anh nói sao thì cô nghe vậy, bây giờ có thể hiện sự yếu đuối hay buồn bã ra ngoài cũng chỉ khiến anh thấy phiền.
Tố Du gượng cười rồi gật đầu:
- Em hiểu rồi.
Cô đưa tay cầm lấy sấp tài liệu trên bàn:
- Giờ em phải đến phòng thiết kế trao đổi một số chuyện liên quan đến show thời trang thường niên.
Tố Du chỉ vừa đứng dậy rời khỏi ghế đã bị anh nắm tay kéo lại.
Cô chưa kịp cất lời thì anh đã bế cô trên tay, trong chớp mắt đã đặt cô ngồi hẳn lên bàn làm việc.
Ánh mắt cô hoang mang nhìn anh, hành động dứt khoát thế này thì ai trở tay cho kịp.
- Anh...
Sở Triệu đưa tay vén tóc cô, cảm giác khi vợ không tin tưởng vào tình cảm của mình thật sự rất khó chịu.
- Đối với anh, em không phải là người thay thế, mà em là người không ai có thể thay thế được..