Nhìn chăm chú cô một lúc lâu, Ninh Quân Hạo mới hồi phục tinh thần lại từ trong nỗi khiếp sợ, đến khi ánh mắt của anh chậm rãi chuyển từ kinh ngạc thành lãnh đạm thì tầm mắt cũng thu trở về, quăng chiếc bút kí tên đang cầm trên tay lên bàn, hai tay ôm ngực, dựa sát vào chiếc ghế dày phía sau, không nói một lời, chỉ im lặng quan sát người phụ nữ không biết từ chỗ nào xuất hiện.
“Em…” Hoa Ngữ Nông hé miệng thở gấp, lại không biết nên nói điều gì. Cô bắt đầu hối hận vì sao trước khi đến gặp anh mình không chuẩn bị và luyện tập nói những điều cần thiết trước, để đến bây giờ thấy anh nhìn mình chăm chú như vậy, cô liền khẩn trương chẳng biết phải nói sao.
Ninh Quân Hạo nhìn dáng vẻ khẩn trương, có phần không được tự nhiên của cô, vẫn im lặng chờ cô lên tiếng.
Hoa Ngữ Nông thấy Ninh Quân Hạo cũng không mở miệng nói gì, chỉ nhìn mình mà thôi, giống như đang chế giễu vậy, thế nên cô cắn môi, dứt khoát nói thẳng vào vấn đề: “Chồng cũ, em và anh phục hôn đi.”
“Phục hôn?” Ninh Quân Hạo đã từng nghĩ ra trong đầu rất nhiều lý do để cô trở về tìm mình, nhưng không một người nào, một lý do nào có liên quan đến chuyện phục hôn hết, thậm chí anh thà tin tưởng rằng vì quan hệ lợi ích mà cô mới tìm tới anh thêm lần thứ hai. Cho nên, khi anh nghe thấy hai chữ này, khóe miệng nhanh chóng cong lên thành một nụ cười lạnh, bàn tay trái đang ôm ngực khẽ gõ lên mu bàn tay phải, giống như đang nhìn thấy một chuyện cười lớn trong thiên hạ.
“Đúng vậy, phục hôn.” Hoa Ngữ Nông đã không còn đường lui nữa, cô dùng sức gật đầu, ôm quyết tâm nhất định phải thành công.
“Bây giờ cô đã không còn là đại tiểu thư Hoa Thị nữa, cô nói xem, vì sao tôi phải đồng ý phục hôn cùng cô chứ?” Giờ phút này trong lòng Ninh Quân Hạo tuy rằng rất muốn đem người phụ nữ trước mặt mình bắt đến trừng phạt một phen, nhưng mà lý trí nói cho anh biết không nên gấp gáp, anh vẫn còn muốn nhìn xem cô định diễn trò gì.
“Con trai anh nói với em nó cần ba, cho nên em chỉ có thể đến tìm anh.” Nói xong, Hoa Ngữ Nông đưa điện thoại di động ra, trên màn hình chính là ảnh chụp của cô cùng Kính Huyên, đưa đến trước mặt anh.
Khoảng cách là một cái bàn làm việc, nhưng Ninh Quân Hạo vẫn nhìn thấy rõ cậu bé trai trong ảnh, chính là chú nhóc trong tấm ảnh trên điện thoại di động mà anh nhặt được, thì ra đứa bé này chính là con anh.
“Cô nghĩ rằng tôi sẽ tin lời cô nói hay sao?” Sau khi biết được tin mình có con trai xong, tuy rằng trong lòng Ninh Quân Hạo rất kích động, có điều lý trí lại không cho phép anh có bất kỳ phản ứng nào quá khích, bảy năm qua, gần như mỗi ngày mỗi đêm anh đều muốn người phụ nữ trước mắt này, mà cô lại có vẻ rất tốt, vì sao cô có thể ung dung đến vậy, nói đi là đi, nói đến là đến.
“Anh có thể làm kiểm tra quan hệ cha con.” Hoa Ngữ Nông cũng đoán trước anh sẽ nghi ngờ, cho nên liền đề nghị.
“Kiểm tra quan hệ cha con đương nhiên tôi sẽ làm. Có điều cho dù đứa bé thật sự là con tôi, tôi cũng không tìm thấy lý do cần thiết phải phục hôn cùng cô.” Thái độ của Ninh Quân Hạo vẫn lạnh lùng. Cô nghĩ cô là ai? Vì cái gì mà chuyện ly hôn hay phục hôn giữa hai người đều do cô định đoạt? Người phụ nữ này vẫn còn chưa rõ tình trạng của mình bây giờ hay sao?
“Nếu em cho anh biết, trong bụng của em còn có một đứa con của anh thì sao? Đây cũng không thể coi như một lý do để chúng ta phục hôn ư?” Coi như bằng bất cứ giá nào, Hoa Ngữ Nông cũng đem con bài cuối cùng của mình lật ra.
Nghe thế, vẻ mặt Ninh Quân Hạo lập tức cứng đờ, sau đó, anh cười lạnh nói: “Quả nhiên cô rất có thủ đoạn.”
Thì ra đây là nguyên nhân khiến cô xuất hiện hai lần trước, vì muốn mang thai nên cô mới tìm anh, mang thai rồi, cô liền có thể trở về bên cạnh anh. Bảy năm không gặp, không ngờ tâm cơ của cô lại sâu đến vậy.
“Là vì tiền sao?” Tầm mắt của anh dừng lại trên gương mặt xinh xắn của cô, hỏi từng chữ một.
“Cái gì?” Trong lúc nhất thời, Hoa Ngữ Nông không hiểu được những gì anh đang nói.
“Phục hôn cùng tôi, là vì cô muốn tiền sao?” Trừ chuyện đó ra, anh thật sự không tìm ra được lý do nào khác. Năm đó bọn họ kết hôn chính là vì ích lợi, giờ lại ở cùng nhau, anh không nghĩ ra được lý do nào khác ngoài chuyện đó hết.
“Không… Không phải… Là bởi vì…” Thì ra ở trong lòng anh, cô lại là một người phụ nữ đáng ghét đến vậy. Cô muốn giải thích nhưng đã bị anh lạnh lùng cắt lời: “Tôi sẽ đưa chi phiếu cho cô, sau khi sinh con ra, cô có thể rời đi, con sẽ do tôi nuôi nấng.”
“Ý anh là…muốn tách em và cục cưng ra?” Hoa Ngữ Nông không thể tin được vào lỗ tai của mình, mọi chuyện sao lại biến thành như vậy? Anh chỉ cần con, không cần cô!
Lúc này Ninh Quân Hạo không hề nhìn cô nữa, anh nhấc điện thoại trên bàn, bên trong nhanh chóng truyền đến giọng nói của Lâm Tuấn Hiền: “Tổng tài, xin hỏi có chuyện gì vậy?”
“Tới đây một chút, tôi có chuyện muốn nhờ cậu làm giúp.” Ninh Quân Hạo truyền đạt mệnh lệnh xong, cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Ngữ Nông: “Cô đưa Tuấn Hiền đi cầm tóc của con làm kiểm tra quan hệ cha con đi, nếu xác định đó là con của tôi, tôi sẽ đưa cô năm trăm ngàn, trước khi đứa trẻ trong bụng cô sinh ra, cô có thể ở cùng với nó, chờ khi đứa bé sinh ra rồi, cô phải rời đi một mình, hiểu chưa?”
Ngoài cửa, Trần Nhược Hồng đi thang máy từ dưới lên trên, dường như đang định tìm Ninh Quân Hạo nói chuyện gì đó. Thư ký Lý thấy thế, vươn tay ngăn cản cô ta lại.
“Cô làm cái gì vậy?” Trần Nhược Hồng nhìn thấy thư ký Lý ngăn đường đi của mình, lập tức nhíu mày hỏi.
“Trong văn phòng của tổng tài hiện đang có khách quan trọng, không muốn bị bất cứ ai quấy rầy.” Thư ký Lý nhướn mày nói.
“Bất cứ ai? Tôi cũng thuộc trong đám người đó sao?” Trần Nhược Hồng nhìn thư ký Lý rất không thuận mắt, cô không hiểu nổi rốt cuộc người phụ nữ trước mặt này có chuyện gì, mọi người trong tập đoàn Hoa Đình này gần như đều hiểu rõ quan hệ mập mờ của cô và Ninh Quân Hạo, vì sao cái cô thư ký Lý này lại cố tình không biết chứ? Chẳng lẽ cô ta không sợ đắc tội “nữ chủ nhân tương lai”, về sau sẽ không có ngày lành ở chốn này hay sao?
“Ý của câu bất cứ ai, chẳng lẽ còn cần tôi giải thích cho cô nữa sao?” Thái độ kiêu căng của thư ký Lý đối với Trần Nhược Hồng có lẽ đã tập mãi thành thói quen, cô vẫn không hề nhúc nhích chắn trước mặt cô ta, không hề có ý định muốn nhường đường.
“Chẳng lẽ cô không biết quan hệ giữa tôi và Quân Hạo hay sao? Rốt cuộc vì cái gì mà cô nhất định phải đối đầu cùng tôi chứ? Cô cứ tiếp tục như vậy, không sợ tương lai có một ngày tôi đuổi cô ra khỏi Hoa Đình à?” Trần Nhược Hồng có chút thở hổn hển nhìn thư ký Lý, lên tiếng uy hiếp.