Hai tháng kể từ khi Thẩm Quân Uyên bị tai nạn, cổ phiếu của Thẩm thị tụt giảm, nội bộ công ty bắt đầu lục đục.
Trong tình hình đó, Thẩm lão gia đứng ra lấy lại toàn bộ quyền lực của mình điều hành công ty.
Tuy nhiên, Thẩm thị sớm đã mục rũa, các dự án đầu tư của Thẩm thị gần như bị thua lỗ, các cổ đông lớn cũng bắt đầu lộ ra đuôi sói của mình, đứng đầu là Hồ thị.
Bọn họ thu mua cổ phần từ những cổ đông khác với giá thấp, nếu như ai không chịu bán thì trực tiếp cướp.
Vào cuộc họp cổ đông định kỳ của Thẩm thị, Hồ thị dùng số cổ phần cướp được gây sức ép cho Thẩm lão gia khiến cho Thẩm lão gia trở tay không kịp.
Vốn Hồ lão gia chính là bạn thân lâu năm của Thẩm lão gia, cho nên ông rất tin tưởng vào Hồ thị nhưng lại không ngờ rằng bản thân lại bị bạn thân phản bội.
"Thẩm lão chủ tịch, ông xem bây giờ tập đoàn cũng nên đổi chủ rồi." Người đại diện cho tập đoàn Hồ thị ở Thẩm thị mang vẻ mặt đắc ý nói.
"Hồ Thúc Phong, mày và cả Hồ thị đúng là loại ăn cháo đá bát, các người...!" Thẩm lão gia tức giận nói, bàn tay run rẩy chỉ về phía người nọ, gương mặt nhăn lại vì đau đớn, một tay ôm lấy ngực th ở dốc.
"Vốn dĩ vào mười năm trước Thẩm gia các người đã sụp đổ rồi, nếu không phải là thằng nhãi Thẩm Quân Uyên kia đột nhiên xuất hiện thì Thẩm thị cũng không còn tồn tại." Nói rồi, Hồ Húc Phong ra vẻ tiếc nuối.
"
Đúng lúc này, cửa phòng họp mở ra, Thẩm Quân Uyên từ bên ngoài đi vào khiến cho ai nấy đều ngạc nhiên cũng có người vui mừng cùng với sợ hãi, nhất là những người công khai về phe Hồ Thúc Phong.
"Viễn Thành, cậu mau gọi xe đưa lão chủ tịch tới bệnh viện." Nói rồi, Thẩm Quân Uyên ngồi vào vị trí chủ tịch, hai chân bắt chéo, lưng hơi ngả ra phía sau, một tay gõ lên trên bàn.
Không khí trong phòng lập tức rơi vào trạng thái im lặng, ngột ngạt.
Một lát sau, Hồ Thúc Phong đã khônh còn kiên nhẫn nữa liền đứng dậy nói: "Thẩm Quân Uyên, cậu tới đây cũng chẳng thay đổi được gì đâu, hiện tại tôi là cổ đông có cổ phần lớn nhất ở đây, chức vụ chủ tịch này nên đổi chủ rồi."
Lúc này, bàn tay đang gõ lên mặt bàn của Thẩm Quân Uyên cũng dừng lại, anh ra hiệu cho Cố Viễn Thành đứng bên cạnh mình.
Ngay lập tức, trên màn hình lớn ở đằng sau phát một đoạn phim ngắn ghi lại cảnh Hồ Thúc Phong dùng bạo lực để mua cổ phần của Thẩm thị.
Sau khi đoạn phim kết thúc, một trong số những trợ lý của Thẩm Quân Uyên đã đưa cho mỗi cổ đông một xấp tài liệu, bên trong ghi lại toàn bộ những tội danh của Hồ Thúc Phong, nói chính xác hơn là của Hồ thị trong quá trình hợp tác với Thẩm thị.
Các cổ đông sau khi đọc xong xấp tài liệu gương mặt không ngừng biến hóa, bọn họ hết nhìn Thẩm Quân Uyên rồi nhìn sang phía Hồ Thúc Phong sau đó lại bắt đầu xì xào bàn tán.
"Đây là toàn bộ bằng chứng mà chúng tôi thu thập được, Hồ tổng ông có muốn giải thích chút không?"
Hồ Thúc Phong nhìn Thẩm Quân Uyên với vẻ mặt không thể nào tin nổi, hai chân vô lực ngồi thụp xuống ghế.
Hắn không thể nào ngờ rằng những chuyện mà bản thân cho là đã làm rất bí mật lại có một ngày bị phanh phui ra.
Một lát sau, cảnh sát cũng ập vào áp giải Hồ Thúc Phong đi.
Hồ Thúc Phong bị đạp đổ, những cổ đông theo phe ông ta như rắn mất đầu, toàn bộ rơi vào trạng thái hoang mang cực độ.
"Những người khác biết làm gì rồi chứ?" Thẩm Quân Uyên nhướng mày nói, giọng điệu lạnh lẽo khiếm cho những người có mặt trong phòng họp không rét mà run.
Bọn họ làm sao mà không hiểu ý của Thẩm Quân Uyên chứ, tuy không cam tâm nhưng vẫn là từng người một đứng dậy xin từ chức.
Sau khi cuộc họp kết thúc, những cổ đông lần lượt rời khỏi phòng họp, đến khi căn phòng chỉ còn lại hai người Thẩm Quân Uyên và Cố Viễn Thành, Cố Viễn Thành mới lo lắng nói: "Quân Uyên, tình trạng của cậu vẫn chưa ổn định vội vàng tỉnh dậy như này liệu có sao không?"
Thẩm Quân Uyên nhìn bóng người lờ mờ trước mặt rồi khẽ lắc đầu, anh tự mình biết rõ tình trạng của mình là như thế nào cho nên mới quay trở lại.
Vừa rồi, lúc ở trong cuộc họp, để không một ai phát hiện đôi mắt anh không nhìn thấy gì, anh đã phải cố gắng diễn cho bản thân bình thường hết mức có thể.
Cũng may, anh đã quen thuộc với căn phòng này từ lâu, cho nên cũng không có xảy ra bất cứ sai sót cũng như là để lộ ra bất cứ sơ hở nào.
Thẩm Quân Uyên không trả lời Cố Viễn Thành mà chỉ lạnh nhạt nói: "Đến lúc đi thăm lão gia kia rồi.
Cậu chuẩn bị đầy đủ rồi chứ?"
"Tất cả đều đã làm như cậu yêu cầu." Cố Viễn Thành biết Thẩm Quân Uyên không muốn nhắc nhiều đến tình trạng hiện tại của mình cho nên anh cũng không hỏi nhiều mà chỉ tập trung báo cáo công việc cho Thẩm Quân Uyên biết.
Hai người một trước một sau vừa đi vừa nói chuyện, có vài lần, Thẩm Quân Uyên vì không thể nhìn rõ đường đi mà suýt đâm phải chướng ngại vật.
Cũng may nhờ có Cố Viễn Thành đi ngay sát phía sau nhắc nhở nên anh có thể lập tức tránh được vật cản.
Cố Viễn Thành cũng đã từng đề nghị với Thẩm Quân Uyên rằng bản thân sẽ dẫn anh đi nhưng đã bị Thẩm Quân Uyên lập tức từ chối, lý do là vì anh không muốn có nhiều người biết đến chuyện đôi mắt của mình tạm thời không thể nhìn thấy gì..