Người bệnh luôn được những đặc quyền ưu ái. Alpha không đau ốm quấn thân, chỉ quên mất một số việc không yên lòng hưởng những đặc quyền đó: "Chúng ta không phải đi làm sao?"
Celin hỏi lại: "Calvid yêu cầu anh đi làm à?"
Hein: "..." Gia chủ giàu có dưới trướng là không ít quặng tinh lớn nhỏ, lấy khai thác làm chủ nghiệp, bên cạnh còn vô số nghề tay trái, cho dù mỗi ngày hắn đốt tiền mua vui cũng không phải lo vấn đề sinh nhai, nhưng ——
"Tôi cực khổ ăn học mười mấy năm trời, làm biết bao nhiêu bài tập, còn lấy được hai bằng của đại học thủ đô."
Celin: "Hở?"
Hein hít sâu một hơi: "Tôi nỗ lực phấn đấu như vậy không phải để sau này làm một con sâu gạo!"
"Người bệnh không cần đi làm." Celin nhẹ nhàng bâng quơ ngăn cản tiếng lòng phẫn nọ của ai đó.
Hein lại hỏi: "Vậy còn cậu?"
Chẳng lẽ tên Omega này cho rằng bám vào hắn rồi thì có thể yên tâm thoải mái làm một con sâu gạo hay sao?
Tuy hắn nuôi nổi, nhưng lòng thiếu A ngây thơ vẫn khát khao có một người bạn đời xinh đẹp biết tự chủ. Loại người dựa dẫm hôn nhân... hình như cũng không có gì không đúng?
Sau khi tự vấn lại tính cách và định hướng giá trị, Hein cảm thấy có vẻ mình sẽ làm ra hành vi nuôi bạn đời thế này.
—— Suy cho cùng thì Alpha nào không từng mơ qua giấc mộng "nuôi một Omega dịu dàng ở trong nhà"?
Omega khắc khổ trên con đường học vấn hơn hắn, hờ hững mở thiết bị. Sau vài thao tác, một ảnh văn kiện xuất hiện trước mắt Hein.
Hein: "Ủa, đơn xin nghỉ phép?" Hắn đọc lướt nhanh một lần, lúc nhìn đến "người nhà gặp chuyện ngoài ý muốn" liền hỏi: "Cậu xin nghỉ là để chăm sóc tôi sao?"
Celin: "Anh có tay có chân, còn muốn tôi chăm sóc à?"
Hein: "Nhưng chẳng phải cậu xin nghỉ?"
Celin: "Ừ, cuối cùng đã có thể dùng đến phép chăm sóc người thân rồi."Hein: "..."
Cái giọng điệu phiền muộn này như là đang dỗi hắn trước kia quá khỏe mạnh ấy???
Hắn xem thời gian nghỉ phép —— ba tháng. Đìu, không biết là công ty nhà ai mà cho nghỉ phép hào phóng thế nhỉ? Hắn thấy chỗ người xin phép là chữ ký Celin Kelsa ngay ngắn, hạ tầm mắt xuống xem tên người phê duyệt...
Người phê duyệt: Celin Kelsa
Hein: "..."
Mặc dù đổi một nét chữ nước chảy mây trôi khác, nhưng vẫn y nguyên là tên vị Omega này.
"Tôi gửi anh một ít tài liệu, anh có thể xem qua trước. Ít nhất hiểu được tình trạng kinh tế nhà chúng ta bây giờ." Celin xắn ống tay áo, không biết sáp lại gần từ khi nào: "Hay là tôi xem chung với anh?"
Chỉ cần Omega xích lại gần, mùi pheromone ngọt ngào liền xông vào óc Hein dễ như trở bàn tay. Hắn xụ mặt mở thiết bị, nhắc nhở đã thu được tin nhắn của "em yêu".
Dường như đối phương thấy tư thế nghiêng đầu nhìn nhau hơi mất tự nhiên, vì thế dứt khoát tựa đầu lên vai hắn —— trạng thái cả người thả lỏng.
—— Bọn mình ngọt ngào thật.
...
Cuộc đời thật vi diệu.
Hein Calvid cảm thán từ tận đáy lòng, rồi ngồi ngay ngắn mở xem hồ sơ.
Tình trạng kinh tế...
Hein đọc nhanh như gió, sau nửa phút sắc mặt hắn đã tối sầm.
Nhìn chữ "pheromone" trong giới thiệu doanh nghiệp liền nói với hắn: Đây không phải là gia nghiệp to lớn hắn được thừa kế.
"Nhóm thí nghiệm pheromone trọng điểm? Tập đoàn RE? Đó là gì?"
Hắn lật vài tờ, lòng trầm xuống.
"Đây là ngành sản xuất ít được quan tâm?"
Celin vươn ngón tay trọc đến trang số liệu: "Toàn Ngân Tinh có ít nhất hơn một tỷ Alpha và Omega, trong đó có đến 60% AO thấy phiền với pheromone của mình. Này không phải là ít được quan tâm mà là trước đây không ai bằng lòng thử nghiệm mà thôi."
Hein: "Cải tạo gien là vi phạm pháp luật tinh tế."
Celin: "Không thể cải tạo gien nhưng có thể thay đổi pheromone."
Trong đầu Hein chợt lóe qua gì đó: "Là mùi?"
Celin gật gật đầu.
Không ai biết được sự bí ẩn của pheromone.
Đó là thứ mà mỗi AO Ngân Tinh sinh ra đã có, là cọi nguồn của tồn tại và sự sống. Tổ tiên từ thời xa xưa tôn sùng nó như món quà được thần tự nhiên ban tặng. Những người sở hữu nó thường sẽ có "tuổi thọ lâu dài" hoặc đạt được thành tựu lớn lao trong" xã hội phát triển". Song, theo sự phát triển của khoa học kỹ thuật, nó bị cởi ra lớp mạng che thần bí và được đúc kết thành một nhánh trong sinh vật học, cũng được cho là một bộ phận không thể chỉnh sửa của cơ thể con người.
Nhưng mà không phải mọi "quà tặng" đều đẹp đẽ.
Suốt mười mấy năm cuộc đời, Hein Calvid luôn sống qua ngày bằng thuốc ngăn chặn pheromone.
Mùi pheromone của hắn quá mức độc lạ, vậy nên một khi không dùng thuốc sẽ trở thành một tồn tại ai ai cũng tránh xa.
Từ khi tỉnh lại Hein đã có một thắc mắc: Đó là hiển nhiên hắn ngửi được mùi sầu riêng của mình, nhưng dường như Celin lại không hề khó chịu một chút nào.
"Khứu giác của tôi kém bẩm sinh." Celin phảng phất biết đầu óc hắn đang bay về hướng nào: "Thế nên trong nhà anh không cần phải che giấu. Ông Buna và bạn đời của ông đều... chuộng sầu riêng, nên quan hệ giữa anh và họ cũng không tệ lắm."
Hein hơi hé miệng, gian nan tiêu hóa hết những thứ này.
"Vậy tôi... Thí nghiệm của chúng ta thành công không?" Hắn nhìn vào số liệu cho thấy tập đoàn RE trong vỏn vẹn ba năm đã phát triển thành một quái vật khổng lồ, giành được rất nhiều giải thưởng nghiên cứu khoa học cấp tinh tế, cũng giải quyết thành công vấn đề pheromone của mấy trăm người. Nhưng... pheromone của hắn vẫn là mùi sầu riêng, thậm chí bạn đời của hắn... cũng nhiễm phải chút mùi vì bị hắn đánh dấu.
"Thành công một nửa." Celin nói.
Trên đời này không có hai cái lá giống nhau, tương tự cũng không có AO nào có pheromone hệt như nhau.
Tuy đã thay đổi mùi pheromone cho hàng trăm người, nhưng vẫn chưa thể tìm được "công thức chung".
"Thể trạng mỗi người mỗi khác. Hein à, vấn đề của anh có hơi nan giải."
Trong phòng yên lặng một hồi.
Từ năm tuổi, gia chủ Calvid đã không còn là Alpha sẽ khóc nhè vì chuyện pheromone. Trong mắt hắn, thuốc ngăn chặn đã giải quyết khá tốt vấn đề của hắn, thế nên tuy hắn có chút mất mác, nhưng không đến nỗi quá đau lòng.
Nhưng có vẻ Omega của hắn không cho là như vậy.
Lòng bàn tay ấm áp khẽ dán vào, ánh mắt xanh nhạt giấu đi một chút dịu dàng khó thấy.
"Cho dù không tìm được cách giải quyết, tôi cũng sẽ không ghét bỏ anh."
[Hai mươi cách thể hiện tình cảm sâu đậm với bạn đời]
Những lời tâm tình thấu hiểu thường ngày sẽ ấm lòng hơn mấy lời yêu văn vẻ trau chuốt và mấy câu bày tỏ kinh điển lặp đi lặp lại.
Đáy lòng Hein bình tĩnh không gợn sóng, thậm chí có hơi bức bối: Tên Omega này chẳng biết ăn nói gì cả!
Tại sao cứ phải dùng chữ ghét bỏ chứ, nói thẳng là thích hắn không chịu được là đủ rồi!