Truyệnbắt đầungượcrồiđó. Thôngbáochomấybạnkhôngthíchđọcngược. Ngượctâm.
"Đi ra khỏi phòng!!!" - Hàn Tiểu Du đánh đuổi người hành hạ cô cả đêm qua đi. Anh mặt dày ôm lấy cô.
"Vợ, anh xin lỗi."
"Biến."
"Vợ, tha lỗi cho anh đi."
"Cút cho bà!!!" - Cô đánh mấy cái vào người Lâm Phong. Anh đứng lên đi ra, lúc sau lại cầm theo cái cây đưa cho cô.
"Đánh anh bằng cái này đi. Đánh bằng tay đau tay em." - Lâm Phong dịu dàng nói.
"..." - Cô thua rồi, thua triệt để.
_______________________________________
Một ngày sau, Lâm Phong phải đi công tác vài ngày ở Mỹ. Chỉ còn một mình Hàn Tiểu Du ở lại thành phố S. Kể từ khi Lâm Phong đi, cô luôn có cảm giác bất an. Giống như có một người nào đó đang theo dõi mình vậy.
Hàn Tiểu Du vừa bước ra cổng trường, lại bị người ta đánh ngất xỉu. Sau khi cô tỉnh lại, đã thấy mình ở trong một căn phòng, trên người là bộ quần áo trong suốt dễ dàng nhìn thấy bên trong.
Một người đàn ông bước vào phòng. Hàn Tiểu Du chấn kinh trong lòng. Hoàng Thiên Bảo nở nụ cười quái dị nhìn cô.
"Anh... Anh muốn làm gì?" - Hàn Hiểu Du sợ hãi ôm lấy chăn che đi thân thể của mình. Anh ta nắm chân của cô. Anh ta từ từ bước trèo lên giường, giam cô dưới thân, Hàn Tiểu Du hét chói tai đẩy tay hắn.
Anh ta xé rách quần áo mỏng manh trên người cô. Hắn không một chút thương hại nắm lấy cổ tay cô, mặc cho Hàn Tiểu Du phản ứng dữ dội. Một lúc lâu sau, Hàn Tiểu Du không còn dẫy dụa nữa. Trong lòng bất lực gọi tên một người đến để giải cứu cho cô. Cô nắm chặt bàn tay của mình thành nắm đấm. Nước mắt từ khoé mi cô rơi xuống gương mặt nhỏ nhắn.
_______________________________________
Hàn Tiểu Du trong phòng tắm, không ngừng kì cọ thân thể của mình. Cô cảm thấy thật nhơ nhuốc. Cô không ngừng khóc, khóc thật lớn.
Lâm Phong cũng không nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra. Bởi vì gần đây Hoàng Thiên Bảo rất yên phận. Nên anh mới để Hàn Tiểu Du ở lại thành phố S một mình. Anh nhanh chóng kết thúc công việc, trở về nhà với người vợ yêu dấu.
"Vợ ơi, anh về rồi." - Lâm Phong bước vào nhà, phấn khởi tìm cô. Trước mắt anh, một cảnh tượng cực kỳ đáng sợ. Hàn Tiểu Du trong phòng tắm cắt cổ tay tự tử.
"Tiểu Du." - Lâm Phong hốt hoảng, ôm cô đến bệnh viện. Lại một lần nữa Lâm Phong trong bệnh viện lo lắng cho cô. Hàn Tiểu Du vì mất máu quá nhiều, nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ cần anh về trễ một chút, rất có thể cô không giữ được mạng sống.
_______________________________________
"Tiểu Du. Tại sao em lại làm như vậy?" - Lâm Phong nhìn cô gái đang nhắm mắt, trong lòng không biết bao chua xót. Anh chỉ mới đi ngày, đã có chuyện gì xảy ra với cô.
Hàn Tiểu Du tỉnh lại, lạnh nhạt nhìn Lâm Phong.
"Vợ, em tỉnh rồi." - Anh nắm lấy tay cô.
"Anh đi ra ngoài!!! Đi ra ngoài đi." - Hàn Tiểu Du giãy giụa, đẩy Lâm Phong ra.
"Vợ, em sao vậy?"
"Đi ra ngoài. Ra ngoài..." - Hàn Tiểu Du cực kỳ kích động.
"Được, em bình tĩnh, anh sẽ ra ngoài. Đừng tự làm tổn thương mình nữa." - Lâm Phong ra khỏi phòng. Hàn Tiểu Du bất lực khóc.
Lâm Phong, em phải làm sao bây giờ đây? Em không còn xứng đáng với anh nữa!!!
_______________________________________
"Tiểu Du, ăn một chút cháo đi." - Lâm Phong thổi thổi muỗng cháo trên tay, đút cô ăn. Hàn Tiểu Du hất tay anh khiến cả tô cháo đổ xuống đất. Cô dã được xuất viện, được Lâm Phong đưa về nhà chăm sóc.
"Mấy ngày nay em đã không ăn gì rồi." - Lâm Phong lo lắng nói. Mặc dù chuyện Hàn Tiểu Du bài xích với anh cũng khiến anh rất đau lòng. Nhưng anh không giận, muốn ở bên chăm sóc cho cô.
"Lâm Phong, chúng ta chia tay đi." - Hàn Tiểu Du lạnh lùng nói, trong độ mắt dường như không có chút cảm xúc nào.
"Cái gì?" - Lâm Phong không thể tin vào tai mình. Anh nắm chặt lấy tay cô, tiếp tục nói: "Em vừa nói muốn chia tay? Em muốn rời khỏi anh? Hàn Tiểu Du, anh nói cho em biết, cả đời này anh nhất định không chia tay."
"Có phải anh đã làm gì không tốt không? Tiểu Du, anh có thể sửa đổi. Anh nhất định sẽ khiến em hạnh phúc. Tiểu Du, đừng rời xa anh." - Lâm Phong ôm lấy cô, giọng nói mang theo sự cầu xin hiếm hoi.
Hàn Tiểu Du thật sự muốn khóc. Cô muốn nói sự thật. Cô không muốn rời xa anh. Chỉ là cô không có cách nào nói ra.
Hãy tha thứ cho sự ích kỷ của em.
Đêm hôm đó, Hàn Tiểu Du đã đưa ra một quyết định.
_______________________________________
Sáng hôm sau, Lâm Phong tỉnh dậy đã không thấy Hàn Tiểu Du đâu. Dù là quần áo trong tủ cũng không còn.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..." - Điện thoại khóa máy. Lâm Phong điên cuồng gọi cả trăm cuộc nhưng vẫn chỉ có một kết quả.
Hàn Tiểu Du không trở về nhà họ Hàn. Không một ai biết cô đã đi đâu. Anh như điên dại đi tìm cô ở khắp nơi. Từ những nơi cô hay đến, tất cả anh đều đến tìm.
Lâm Phong mất cô giống như mất đi phương hướng, chỉ viết đi tìm trong vô vọng.
"Hàn Tiểu Du, anh nhất định sẽ lục tung thế giới này để tìm em. Đến khi đó em đừng hòng có thể rời khỏi anh!"
Lâm Phong ôm lấy tấm hình trong lòng, khóc không thành tiếng. Không phải vì anh yếu đuối, vì người mà anh yêu thương nhất đã bỏ rơi anh.
_______________________________________
Con tác giả vừa viết vừa khóc. Trái tim em nó mong manh lắm
Tội Tiểu Du nhà tui quá!!! Huhu... Ta cảm thấy ta thật ác độc.