Triệu Lộ Đông chậm rãi nói: “Bộ này đi.”
Mắt Hồ Lăng sáng lên, nói bằng giọng hơi đắc ý: “Sớm nói là anh thấy đẹp đi chứ.”
Triệu Lộ Đông: “Tôi lười đi lựa nữa.”
Nói xong là đi.
Hồ Lăng tức đến nghiến răng, quay đầu nhìn nhân viên.
“Cô nhìn anh ấy kìa, có phiền không?”
Nhân viên cười nói: “Anh ấy thích cái váy này, khi nảy đứng phía sau nhìn chị mà dựng cả mắt.”
“Thật à?” Hồ Lăng nhướn mắt, miệng thì nói: “Haiz, cái tên mắt lờ đờ này, nhìn ai cũng dựng cả mắt.”
Hồ Lăng xách đồ mới, tâm trạng thoải mái ra ngoài tìm Triệu Lộ Đông, anh vừa mua một chai nước rồi quay lại: “Đi thôi, còn mua gì nữa, cô nhanh lên cho tôi.”
Hồ Lăng: “Không cần nữa, chỉ bộ này là được rồi. Tôi cũng có đồ, đến lúc đó đủ mặc rồi.”
Cái váy gần hai nghìn tệ, cô cũng ngại mua thêm nữa.
Triệu Lộ Đông như được đại xá, bước nhanh như sao sa rời khỏi trung tâm thương mại. Việc đầu tiên anh làm khi ra ngoài là hút thuốc, liên tục hít sâu mấy hơi không khí tươi mới.
Hồ Lăng đứng cạnh anh xoa gót chân.
“Anh hút nhanh chút đi.”
Triệu Lộ Đông liếc cô, “Cô mua cái váy rách này mà tốn hết ba tiếng đồng hồ, tôi hút điếu thuốc hết ab phút mà cô cũng hối?”
Hồ Lăng oán trách: “Không phải tại vì mệt à?”
Triệu Lộ Đông: “Cô đi lâu như vậy thì không mệt, vừa ra là mệt liền à?”
“Sao mà anh nhiều chuyện vậy hả!” Hồ Lăng đẩy anh xuống một bậc. “Nhanh lên, đàn ông con trai làm gì cũng lề mà lề mề!”
Triệu Lộ Đông hung hăn, bị cô kéo lên xe.
Tối đó, Hồ Lăng đem váy về nhà, tắm rửa xong xuôi, lại không nhịn được mà mặc thử.
Tôn Nhược Xảo nhìn thấy, nói bằng giọng ngạc nhiên: “Đẹp thật đó, váy ở đâu ra thế?”
Hồ Lăng có sao nói vậy, Tôn Nhược Xảo nói: “Vậy con chuẩn bị tặng chút gì cho Tiểu Đông chưa?”
Hồ Lăng hiếu kỳ hỏi: “Con tặng anh ấy cái gì?”
Tôn Nhược Xảo mắng cô: “Chẳng lẽ con nhận không quà của người ta? Mẹ nhớ là đâu có dạy nên đứa con gái như vậy, hơi xinh đẹp một chút là để đàn ông con trai bỏ tiền ra cho mình? Mấy cô gái như thế có đẹp hơn nữa cũng bỏ đi!”
Hồ Lăng liếc mắt, nói: “Từ nhỏ đến lớn con trai tặng quà cho con thì nhiều tha hồ, ai con cũng tặng quà lại, chỉ có Triệu Lộ Đông – Con, không, tặng, đấy.”
Tôn Nhược Xảo: “Cái gì?”
Hồ Lăng quay lại trước gương: “Không có cái gì?”
Tôn Nhược Xảo im lặng một lúc, lắc đầu thở dài: “Tiểu Đông gặp phải đứa bạn quen từ nhỏ như con, đúng là tạo nghiệt!”
Hồ Lăng đứng trước gương hết sức đỏng đảnh, cô cũng nghĩ vậy đó.
Cuộc thi được tổ chức ở thành phố W, máy bay lúc mười giờ rưỡi sáng, ngày xuất phát, vừa sáng sớm Triệu Lộ Đông đã lái xe qua rước Hồ Lăng.
Họ hẹn nhau tám giờ gặp, kết quả Triệu Lộ Đông đến rồi mà Hồ Lăng vẫn chưa chuẩn bị xong, bảo anh lên lầu, Triệu Lộ Đông đến tay không nên không chịu lên.
“Cô nhanh chút đi.”
Anh tắt máy xe, đứng hút thuốc trong khu nhà.
Khoảng tầm sáu bảy phút, Hồ Lăng chạy xuống lầu.
Vị trí Triệu Lộ Đông dừng xe cách cửa tầng nhà của Hồ Lăng tầm ba mươi mét, cách một bồn hoa nhỏ, phía sau là các bụi cây tươi tốt.
Trời vẫn còn lạnh, Hồ Lăng cũng liều lắm, thế mà lại mang tất lưới, phối với áo in hoa và quần đùi lưng cao, bên ngoài khoác áo vest cỡ lớn, chân mang đôi giày cao bảy tám phân.
Tóc bay phấp phới, chân ngọc thon dài, vừa hoạt bát vừa gợi cảm.
Triệu Lộ Đông nhìn cô chạy bước nhỏ đến trước mặt mình, mang theo hương nước hoa tươi mát.
Cô vội vàng nói: “Không muộn bao nhiêu, kịp mà nhỉ!”
Cô trang điểm tinh xảo xinh đẹp, mang theo hoa tai ngọc trai xinh xắn, vô ý để lộ vẻ đẹp xinh tươi của con gái.
Anh vẫn luôn trầm mặt không nói gì, Hồ Lăng cứ ngỡ anh chờ nên bực, giải thích: “Mẹ tôi để chứng minh của tôi vào kẹp hồ sơ rồi quên mất, tìm cả một lúc, cũng không muộn mấy mà.”
Triệu Lộ Đông nói: “Sao cô mặc thế này?”
Hồ Lăng cứ tưởng anh nói đến cái váy mua khi trước, nói: “Cái váy đó khoa trương quá, cứ như đi thảm đỏ vậy, tôi thấy hôm nay vừa mới đến, chúng ta nên khiêm tốn một chút.
Triệu Lộ Đông liếc mắt xuống dưới.
“Cô thế này gọi là khiêm tốn hả?”
Trong mắt con trai, khả năng tấn công của tất lười mười đồng mạnh hơn cái váy mấy nghìn đồng rất nhiều.
Hồ Lăng vuốt tóc: “Phát huy bình thường. Mau mở cửa đi! Tôi sắp cóng chết rồi!”
Lên xe, Hồ Lăng ngáp một hơi thật dài.
“Mấy giờ cô ngủ?” Triệu Lộ Đông hỏi.
“Ba giờ hơn.”
“Không phải bảo cô ngủ sớm chút à?”
“Ngủ không được mà! Tham gia thi đấu rồi, tôi căng thẳng quá.”
Triệu Lộ Đông bị cô chọc cười, “Cần đến cô căng thẳng à?” Anh cởi áo khoác ra, đắp lên đùi Hồ Lăng.
Áo khoác rất nặng, bên trong được anh ủ rất ấm, Hồ Lăng kéo lên cao hơn eo một chút.
Khởi động xe, lái đến sân bay.
Phía bên kia là do A Tân phụ trách chở Bạch Minh Hạo và Dưa Leo, họ đến trước bên Hồ Lăng một bước, ở Starbuck.
Bạch Minh Hạo đang xem điện thoại, đột nhiên bị vỗ vai một phát, cậu quau đầu, Hồ Lăng hơi dựa vào quầy, nở nụ cười, chào hỏi cậu: “Bạch gia, chào buổi sáng.”
Bạch Minh Hạo mặc cả bộ trắng, áo trắng quần trắng áo khoác trắng, đeo thêm hai sợi dây chuyền vàng, trên tay còn có mấy chiếc nhẫn, ngầu chết đi được.
Cậu đánh giá Hồ Lăng từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng ở trên đôi chân dài của cô, khóe miệng dần nâng lên.
“Chính là thế này.”
Triệu Lộ Đông không quan tâm đến cặp nam nữ nhập vai này, lấy giấy tờ giúp Hồ Lăng đổi vé lên máy bay.
Bay hai giờ đồng hồ, đến thành phố W đúng vào buổi trưa, Hồ Lăng xuống máy bay bèn liên lạc với bên phía ban tổ chức.
Phụ trách đón họ là người luôn đơn phương liên lạc với Hồ Lăng qua weixin, tên wexin là “Green”, người cứ như tên, cả người xanh rờn, dáng vừa cao vừa ốm, chạy từ phía xa đến nhìn cứ như cây ngồng tỏi vậy.
“Chào mọi người! Chào mọi người!” Green vẫy tay, chạy thẳng đến chỗ Hồ Lăng. “Là đội viên bên FCZ nhỉ! Đợi lâu rồi đúng không? Thật ngại quá, khi đến có hơi kẹt xe.”
Hồ Lăng: “Không sao, chúng tôi cũng vừa mới đến. Anh đẹp trai xưng hô thế nào đây?”
Green nói: “Gọi tôi là Lục Lục đi.”
Hồ Lăng ồ một tiếng, cười nói: “Thật là một cái tên hay.”
Lục Lục cười ngại ngùng, chủ động xách túi giúp Hồ Lăng. Mọi người cùng nhau đi ra khỏi sân bay, Hồ Lăng giới thiệu các thành viên với đội viên, Lục Lục nhìn từng người, cuối cùng nói với giọng hâm mộ: “Giá trị nhan sắc của đội chúng ta cao thật đó nha!”
Bạch Minh Hạo không hề giữ mặt mũi cho người ta: “Ai là “đội chúng ta” với cậu?”
Lục Lục: “…”
Bỗng nhiên bị khựng một phát, Hồ Lăng an ủi cậu ta: “Đừng quan tâm cậu ấy, đói ấy mà.”
“Mọi người đói rồi à? Vậy chúng ta đi ăn cơm trước đi!” Lục Lục thân thiết nói với Hồ Lăng, “Trước khi đi boss tôi còn dặn dò tôi nữa, bảo tôi phải tiếp đãi mọi người đàng hoàng, nhất định phải mời mọi người ăn một bữa ngon, mọi người muốn ăn gì?”
Hồ Lăng nhìn ba người còn lại, Dưa Leo nói: “Em sao cũng được.”
Bạch Minh Hạo nhún nhún vai, Triệu Lộ Đông cúi đầu bấm điện thoại.
Hồ Lăng nói: “Ăn đại một bữa đi.”
Một chiếc SUV chạy trên cao tốc sân bay.
Lục Lục lái xe, cười nói: “Lần này mời đến tham gia cuộc thi có rất nhiều câu lạc bộ nổi tiếng, nhưng chúng tôi đích thân đưa đón thì cực kỳ ít, boss của nền tảng phía chúng tôi vô cùng coi trọng FCZ.”
Nói xong, chỉ mỗi Hồ Lăng là nói một câu mang tính tượng trưng: “Phía cậu khách sáo quá rồi.” Người khác chẳng có thể hiện đặc biệt gì.
Có lẽ Lục Lục cảm thấy bầu không khí không đủ nóng, lại bổ sung thêm: “Tôi lén nói với mọi người đó nhé, thật ra đãi ngộ của mỗi một đội đều khác nhau.”
Hồ Lăng: “Khác nhau chỗ nào?”
Lục Lục: “Giống như đội LB lọt vào vòng trong giống mọi người đấy, chẳng có ai đón họ, hơn nữa chỗ họ ở cũng khác mọi người, khách sạn cho bên cô tốt hơn.”
Chỗ sau xe truyền đến một tiếng cười nhẹ.
Bạch Minh Hạo ngồi dựa vào cửa sổ với khuôn mặt châm biếm. “Hợm hĩnh thật đó, tôi thích.”
Hồ Lăng: “…”
Lục Lục nghe cậu nói mà cổ rụt lại cả khúc.
“Còn BYG?” Bỗng nhiên Dưa Leo hỏi, “Họ có ở cùng một khách sạn với chúng tôi không?”
“À…” Lục Lục hơi ngừng lại, “BYG à, họ không phải do tôi phụ trách, tôi cũng không rõ lắm.”
Triệu Lộ Đông tắt điện thoại, cười nói: “Cậu vừa nói không rõ, là chúng tôi rõ rồi.”
Bạch Minh Hạo cười ha hả.
Mặt Lục Lục hết đỏ lại trắng, Hồ Lăng cũng thấy tội cậu ấy, rõ ràng là có ý muốn lấy lòng, khổ nổi đụng phải mấy người này.
Cô nghiêng đầu nói với mọi người: “Mấy người vừa vừa thôi là được rồi đó.” Cô an ủi Lục Lục, “Xin lỗi nhé, họ không cố ý đâu, đi máy bay lâu quá, có hơi nổi điên.”
Lục Lục lắc đầu: “Không sao, tôi biết các đội viên FCZ đều cá tính lắm.”
Lục Lục chở bốn người họ đến một nhà hàng náo nhiệt trong trung tâm thành phố, cậu ta tiếp khách rất đàng hoàng, trên bàn ăn thì tràn trề nhiệt tình giới thiệu cho họ biết phong tục tập quán ở bản địa, tiện thể nói vài câu có có không không với Hồ Lăng. Ví dụ như phương hướng phát triển triển của các đội viên này, mỗi người đã có những hợp đồng nào rồi này, có hứng thú gia nhập công ty live stream không này…. Blablabla.
Hồ Lăng kiên nhẫn trò chuyện với cậu ta, thầm nghĩ, có thể đây là nguyên nhân chủ yếu mà nền tàng tiếp đãi họ.
Khổ nỗi mấy người còn lại đều không có chút hứng thú nào đối với nội dung này.
Khi ăn gần xong, Lục Lục ra ngoài nghe điện thoại, quay lại thông báo với Hồ Lăng: “Chút tối còn có hoạt động, mỗi đội đều phải đến chụp hình làm ảnh công bố.”
Hồ Lăng thừa cơ nói: “Được, đúng lúc ăn cũng kha khá rồi, chúng ta đi thôi.”
Lục Lục thanh toán xong, dẫn họ đến khách sạn. Hồ Lăng cứ tưởng quá lắm thì cũng là khách sạn thương mại thôi, ai ngờ thế mà lại là khách sạn năm sao, Hồ Lăng bối rối hỏi Lục Lục: “Vậy bên BYG ở đâu thế?”
Lục Lục hơi ngần ngại, nói: “Họ ở Grand Hyatt, thật ra cũng không khác mấy.”
Grand Hyatt là khách sạn năm sao cao cấp và sang trọng, thuộc tập đoàn khách sạn hàng đầu thế giới Hyatt, có nhiều khách sạn ở nhiều nơi trên thế giới.
“À…”
Ồ quao, bây giờ game đều có tiền vậy đó hả?
Khi làm thủ tục nhận phòng, Hồ Lăng nhìn thấy trong sảnh có mấy đám thanh niên nữa, mặc đồng phục đội thống nhất. Hồ Lăng lấy cùi chỏ huých huých Triệu Lộ Đông, ý bảo anh nhìn kìa, Triệu Lộ Đông nói: “Là đội của câu lạc bộ.”
Hồ Lăng nói nhỏ: “Cảm giấc rất chuyên nghiệp.”
Triệu Lộ Đông: “Nhìn chỗ nào ra?”
Hồ Lăng: “Quần áo đó, chỉnh tề biết bao.” Cô có hơi hối hận, “Sớm biết vậy chúng ta cũng làm một bộ, thiếu một nước cờ mà!”
Bên phía Lục Lục đã làm thủ tục nhận phòng xong, lấy thẻ phòng, giao cho Hồ Lăng, nói: “Năm giờ tối nay sẽ có xe đến đón mọi người đến hiện trường.”
Hồ Lăng nhìn thẻ phòng, hai thẻ.
Hứ…
Một đội bốn người, xếp hai phòng tiêu chuẩn, hình như cũng không có vấn đề gì.
Phòng ở tầng tám hết, một phòng là , một phòng là , cô cứ trăn trở không biết nói chuyện này thế nào, trước mặt vụt một phát, một tấm thẻ đã Bạch Minh Hạo lấy đi rồi.
Thang máy lên đến tầng tám, Dưa Leo hết sức tự nhiên đi theo Bạch Minh Hạo, Triệu Lộ Đông nói với hai người họ: “Về phòng dẹp đồ, chúng ta tìm tiệm net làm nóng tay chút.”
Hồ Lăng bĩu môi đi theo sau Triệu Lộ Đông, anh quẹt thẻ vào phòng, tiện tay quăng túi lên một cái giường.
Hồ Lăng lập tức nói: “Tôi muốn ngủ giường này!”
“Tùy cô.” Nói xong thì đi vào nhà vệ sinh.
Hồ Lăng vui vẻ đạp túi Triệu Lộ Đông ra chỗ khác, ngồi lên giường.
Phòng rất rộng, giường nệm xốp mềm, cô nhún nhún trên giường, thấy trên bàn có nước và socola gửi tặng, giơ tay lấy một viên.
Triệu Lộ Đông rửa mặt xong đi ra, thấy Hồ Lăng nhóp nhép miệng, cứ như thỏ đang gặm cà rốt vậy.
Hồ Lăng đang muốn nói gì đó với anh, thì đã có tiếng gõ cửa, Hồ Lăng lên tiếng: “Vào đi! Cửa mở đó.” Dưa Leo thò đầu vào, hỏi: “Chị Lăng, anh Đông, đi không?”
Triệu Lộ Đông gật gật đầu.
Mấy người tìm một tiệm net gần khách sạn, đi vào chọn bốn máy. Phóng tầm mắt nhìn, trong tiệm net toàn là bốn người ngồi một tụm. Hồ Lăng đánh hai ván, vốn dĩ cô có hơi mệt, sau lưng còn có mấy người đứng nhìn, càng căng thẳng càng không biết chơi. Triệu Lộ Đông nhìn thấy vậy, nói: “Cô cũng chẳng cần thiết làm nóng tay gì cả, về nghỉ ngơi chút đi, tối chút thì tôi gọi điện thoại gọi cô.”
Hồ Lăng ngáp một cái về phòng, tối hôm qua cô ngủ muộn, trên máy bay cũng không ngủ bù, nửa ngày như này mệt không chịu nổi, nằm trên giường ngủ trong nháy mắt.
Không biết qua bao lâu, cô bị lây tỉnh, trong lúc mơ mơ hồ hô thì thấy Triệu Lộ Đông quỳ bên giường.
“Dậy thôi, sắp đến giở rồi.”
Giọng anh rất nhẹ, động tác lắc cô cũng nhẹ, Hồ Lăng bò dậy nhìn đồng hồm bốn giờ bốn mươi rồi.
“… Mọi người vừa về à?” Cô khản giọng hỏi.
“Ừm.”
Hồ Lăng lấy túi trang điểm vào nhà vệ sinh dặm lớp trang điểm, khi đi ra thì lấy Triệu Lộ Đông mở cửa số, dựa lên đó hút thuốc. Đầu mày anh hơi nhíu lại, không biết đang nghĩ gì. Cô chậm chậm đi từ phía sau đến, tay ướt mèm quẹt lên lưng anh. Triệu Lộ Đông quay đầu, anh dày vò cả ngày cũng chẳng còn mấy sức để chửi người nữa, thiên ngôn vạn ngữ đều nằm trong cái liếc mắt kia.
Hồ Lăng hi hi hai tiếng, “Sắp chụp hình rồi, anh có tinh thần chút nào.” Nắm góc áo của anh kéo ra ngoài.