Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
H âm a H âm, thong thả cũng đến cuối tuần, Lý Dương cả tuần này thực như trên chảo lửa, lúc cậu vài lần muốn thử thu âm, trong phòng thế nhưng lại có người, thực khiến cậu lo muốn chết a. Hơn nữa vừa nghĩ tới Triệu Quân có thể nghe thấy mình thu H âm, mỗi lần nhìn Triệu Quân, hai má liền không thể khống chế mà biến hồng.
Thật vất vả chịu đựng tới Thứ bảy, trong phòng chỉ còn lại hai người cậu và Triệu Quân. Tới giờ cơm chiều, Triệu Quân bò xuống giường kêu Lý Dương cùng đi ăn cơm, hôm nay cả ngày đều ở trong phòng rồi.
Lý Dương từ chối nói không muốn ra ngoài, chờ lát nữa ăn mì gói (nguyên văn: 泡麵- phao miến) là được, vừa nói vừa chỉ chỉ mì gói vị thịt kho vừa mới mua hôm qua để ở trên mặt bàn.
Triệu Quân lần trước nói phải nghe thử H âm của cậu, cậu đã kéo dài một tuần lễ rồi, cũng may đối phương không có thúc giục hay cảm thấy không kiên nhẫn, hoặc có thể đối phương cũng không quan tâm đến tiến độ kịch của cậu đi, kỳ thật ban đầu còn không phải cậu tự mình một sương tình nguyện muốn tiến gần đối phương thôi sao…
Triệu Quân nhìn thoáng qua ánh mắt có điểm trốn tránh của Lý Dương, cái gì cũng không nói liền đi ra cửa.
Lý Dương vẫn đợi cho đến khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, liền lập tức mở ghi âm.
Ban đầu, cậu chỉ biết phát ra những thanh âm đơn điệu vô nghĩa như “Ân a”, sau chính cậu nghe lại cũng cảm thấy không thể chấp nhận được, huống chi này còn phải gửi Triệu Quân nghe thử a.
Lý Dương ảo não gãi đầu, bỗng nhiên một ý nghĩ trong đầu lướt qua…
Cậu chậm rãi đưa tay vói vào trong quần chính mình, cách một lớp quần lót, bắt đầu không ngừng vuốt ve. Nhắm hai mắt, tưởng tượng cái tay kia là của Triệu Quân, Triệu Quân đang “an ủi” cậu…
“Ân…” Một tiếng rên rỉ không nhịn được tràn ra, chậm rãi, cậu lấy tay kéo quần lót bên trong xuống, lộ ra tính khí bán cương.
Lý Dương bình thường cũng có khi tự mình làm, bây giờ lại xấu hổ lúng túng đến hồng cả hai má, nhưng vẫn không nhịn được muốn tiếp tục. Tốc độ tay cũng nhanh hơn, thanh âm rên rỉ rời rạc rất tự nhiên mà phát ra.
Đang làm chợt nhìn tới máy tính vẫn ghi âm, buổi tối thật sự muốn đem cái này cho Triệu Quân nghe sao? Để Triệu Quân nghe… Nghe thanh âm cậu tự an ủi? Lý Dương đột nhiên bị ý nghĩ của chính mình kích thích, tiếp, ngón cái nhẹ nhàng xẹt qua phần đỉnh trơn bóng…
“Ách… Triệu Quân… Triệu Quân…” Lý Dương rất nhanh đến giới hạn, nhịn không được không ngừng kêu rên tên người kia, trên tay tốc độ ma xát cũng trở nên càng thêm nhanh. Cuối cùng, một cỗ bạch trọc bắn ra…
“Cạch “, đột nhiên cửa phát ra thanh âm mở khóa.
Lại sợt gg phao miến ra cái ni, mà seo mì gói nhìn cũng ngon quá a~
Hết phần
Ta nói lần đầu edit mà vớ phải H một nửa này cũng chết rồi a~ Xì poi: Phần sau dùng tay một người “an ủi” một người a~