“Tr-ánh ra… Tránh ra!”
Son Mingi lắp bắp trong khi chạy trốn.
Vì vẫn còn khả năng đưa ra quyết định hợp lý, cậu ta đã lập tức ném ra một cái Bẫy Mạng Nhện.
Mùi Chiết xuất từ Cỏ yến mạch sẽ biến mất sau một hoặc hai phút.
Vì cậu ta đã sử dụng một cái lên người Yoo Sanghoon nên giờ chỉ còn lại hai cái.
Hiệu ứng ràng buộc của Bẫy Mạng Nhện kéo dài trong năm giây. Vì vậy, trong mười giây nữa, Son Mingi sẽ phải chơi trò trốn tìm với tính mạng của mình.
‘Còn bốn phút nữa rào chắn mới hạ xuống nhưng Son Mingi không thể chịu đựng lâu như vậy.’
Đã đến lúc sử dụng phương án cuối cùng.
Trạng thái của Linoceron hiện giờ ra sao?
[Xem trạng thái Kẻ địch.]
[Tên Kẻ địch] Linoceron số 13
[Độ hiếm] R+
[Danh hiệu] Vật cưng ma thú, Hùng tộc
[Chúc phúc] Chủ nhân đã ra lệnh cho nó 'chơi đùa với đám nhóc trước khi giết chóc.'
[Trạng thái] Tuân lệnh hoàn toàn (không thể bị gỡ bỏ), suy giảm tinh thần, suy giảm giác quan, tăng cường bản năng, HP -12, Sức mạnh -15, Phòng thủ -8, Phép thuật -6, Kháng phép -9, Nhanh nhẹn -6, Kháng tấn công đặc biệt -13
[Thống kê tổng hợp] Cấp 19
[Kỹ năng ]
Trọng kích Cấp 3
…
…
…….
Như mong đợi, trạng thái debuff của rào chắn đã tích lũy khoảng 70 lần.
Ngay cả khi ‘rào chắn kiểm tra’ không gây sát thương, các hiệu ứng debuff vẫn được cộng dồn.
‘Nhưng nó vẫn đủ mạnh để tiêu diệt tất cả mọi người ở đây.’
Tổng chỉ số thống kê của Linoceron là cấp 19, ngay cả sau khi nó đã bị giảm một nửa.
Tổng chỉ số thống kê của tôi là cấp 10.
Tổng chỉ số thống kê không có ý nghĩa nhiều vì kết quả của trận chiến được quyết định bởi chiến lược và kỹ năng.
Tuy nhiên, đối thủ của tôi không phải người mà là một ma thú với kỹ năng chiến đấu cao cấp.
‘Mày có thể làm được, mày có thể làm được…’
Tôi lấy ra ‘Dao gấp của Sát Thủ Tập Sự’ từ thẻ vật phẩm.
Khi tôi mở con dao gấp ra, nó chỉ dài khoảng sáu centimet.
Di chuyển bằng bốn chi, vai của đối thủ cách mặt đất hơn hai mét.
Không đời nào tôi không thấy sợ hãi được.
Trước đây, tôi chỉ nhìn vào màn hình điện thoại và chờ chết, nhưng giờ đây tôi lại phải lao vào một con quái vật?
Tôi cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi miệng.
Tôi rút con dao ra, nhưng chân tôi không chịu nhúc nhích.
Cánh tay cầm dao thì run lẩy bẩy.
Đây khác hẳn so với những trận đấu mà tôi đã từng tham gia qua màn hình.
“Ah… Aaaah… C-Cứu tôi với!”
Khi tôi đứng bất động thì mười giây của Son Mingi đã kết thúc.
Mười giây đó cũng rất quý giá đối với tôi.
Con Linoceron thoát ra khỏi bẫy và lao về phía Son Mingi.
Son Mingi cố gắng bỏ chạy, nhưng con ma thú rất nhanh đã đuổi kịp.
Rầm! Rắc rắc…
“Uwaaaaaak, kwaaaaaak!”
Tôi nghe thấy tiếng vật gì đó bị vỡ và nổ tung.
Linoceron không ngừng đâm vào Son Mingi bằng cái sừng khổng lồ của nó.
Rầm, rầm, răng rắc!
Đến một lúc nào đó, tiếng thét của Son Mingi đã ngừng lại.
Điều đó càng khiến tôi cảm thấy sợ hãi hơn.
‘Nếu mọi thứ không diễn ra theo kế hoạch, mình sẽ là người tiếp theo phải kết thúc như vậy.’
Dù có hít một hơi sâu, nhưng đôi chân tôi vẫn không nhúc nhích.
Con Linoceron không bị hạn chế.
Nếu nó nhận ra những đòn tấn công của tôi là mối đe dọa, nó có thể tấn công tôi thay vì Son Mingi.
‘Di chuyển đi, mày phải đi…!’
Tôi thấy Yoo Sanghoon căng cứng người và bắt đầu chạy sau khi nghe thấy tiếng hét, cùng lúc đó Jang Namwook theo sát hỗ trợ cậu ta.
Jang Namwook là người có khả năng chịu đựng thương thế, có thể sống sót nhưng phần lớn cơ thể cậu ta sẽ bị tàn phá.
‘Còn Yoo Sanghoon chắc chắn sẽ chết.’
Sau màn hướng dẫn, hai người đó sẽ xuất hiện dưới dạng các khối mảnh thịt.
Khi đang nghĩ về điều đó, tôi chợt nhận ra rằng mình đã chạy về phía ma thú.
Tay tôi tự cử động như có sự sống riêng.
Tôi cầm cán dao như cầm búa, tôi đâm vào con quái vật đang tấn công Son Mingi.
Khi tôi tấn công con ma thú, một thanh HP màu đỏ hiện lên phía trên cơ thể của nó.
Nó không giảm chút nào.
Một, hai, ba lần…
Tôi đâm liên tục, tấn công con quái vật một cách thành thạo mà không thấy mỏi. Tuy nhiên, cảm giác như tôi đang cố cắt đá bằng dao thủy tinh vậy.
Ngay cả thép cũng không thể làm tổn thương nổi một sợi lông của con ma thú.
Nếu so với chỉ số của Kẻ thù thì hiệu suất của con dao và khả năng của tôi thấp đến mức vô lý.
Dù đã tấn công hàng chục lần, thanh HP của con Linoceron vẫn không giảm chút nào.
“Cho Euishin…!”
Jang Namwook, người đang quan sát từ xa, có vẻ lo lắng.
Cậu ấy có kỹ năng nhìn thấu, nên có thể nhận ra sát thương tôi gây ra cho Kẻ thù gần như bằng không.
Nhưng nếu tôi dừng ở đây, mọi thứ sẽ kết thúc.
Tôi phải đánh bại con quái vật trước khi nó tiếp tục tấn công Son Mingi.
Nhưng…
Mùi Cỏ yến mạch đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là mùi thịt thối rữa xộc vào mũi tôi.
Con ma thú đang được bao phủ bởi máu của Son Mingi bất động nhìn chằm chằm về phía tôi.
‘Mình muốn bỏ chạy quá đi…!’
Áp lực tôi cảm nhận được lúc này hơn gấp vạn lần khi nhìn nó qua màn hình điện thoại.
Sớm thôi, tôi có thể trở nên giống Son Mingi.
Uwwooooooh…!
Tuy nhiên, ma thú gầm lên một lần rồi bỏ mặc tôi.
Tổng lượng sát thương tôi gây ra có lẽ gần như bằng không.
Vì đánh giá tôi vô hại, nên nó quyết định thực hiện mệnh lệnh từ Chúc phúc của Chân Tộc: ‘Hủy diệt mọi thứ.’
Thân thể của Linoceron tỏa ra màn sương đỏ, một trong những hiệu ứng dấu hiệu cho thấy Kẻ Thù sử dụng kỹ năng của nó.
Trong vài giây nữa, cơ thể tôi sẽ bị nghiền nát bởi sóng xung kích từ kỹ năng của Linoceron.
Phải nhanh hơn.
Nhanh hơn chút nữa!
Tôi dốc toàn lực vung dao.
“Không…! Dừng lại, chạy ngay đi, Cho Euishin!”
Jang Namwook hét lên từ xa.
Tuy nhiên, tôi không dừng lại, vẫn tiếp tục vung tay về phía thân thể ẩn hiện dưới làn sương đỏ.
Ting.
Tôi nghe thấy thông báo từ hệ thống.
Thành công rồi!
Tôi nâng cao con dao sáng chói lên chuẩn bị đâm xuống Linoceron.
<Độ hiếm của vũ khí đã tăng từ N- lên N.>
Thanh dao có khả năng thay đổi độ hiếm.
Lưỡi dao trong tay tôi cắt xuyên qua làn sương do Linoceron phát ra và đâm thẳng vào cơ thể của ma thú.
Cảm giác như sự thật nó không hề hấn gì lúc trước chỉ là lời nói dối. Lưỡi dao đã đâm xuống điểm yếu của ma thú.
Phặp!
Uwooooh…
Không có bất kỳ sự kháng cự nào, Linoceron đã chết.
Sau khi nó ngã xuống, tôi đứng đờ người với con dao còn cầm trong tay một lúc lâu, con ma thú đã không còn cử động.
‘Nó ngã xuống rồi…!’
Tôi thở hổn hển, nhìn xuống con ma thú bất động dưới chân.
Nếu chậm một chút nữa, có lẽ tôi đã trở thành Son Mingi thứ hai.
Bàn tay cầm dao của tôi đã không còn run rẩy như trước, nhưng cảm giác choáng váng vẫn còn vương lại trong đầu tôi.
“Cho Euishin!”
Jang Namwook và Yoo Sanghoon chạy lại, gọi tên tôi.
Họ đến còn nhanh hơn cả lúc bỏ chạy.
Tôi cảm thấy thư giãn khi nhìn thấy cảnh đó và bật cười.
“Cậu đã làm được… Tuyệt lắm, Cho Euishin!”
“Cậu suýt chút nữa là tiêu rồi đấy, cậu cố tình đúng không hả?”
Khuôn mặt của Jang Namwook nhăn nhó như sắp khóc, còn Yoo Sanghoon thì cười tươi.
Có lẽ tất cả adrenaline đã khiến cậu ta quên đi cơn đau và có thể đùa giỡn với vẻ mặt nhẹ nhõm.
“Không phải cố tình đâu. Các cậu làm tốt lắm.”
Tôi vỗ vai Jang Namwook, nhiêu đó đã đủ làm cậu ấy thực sự khóc lên.
Dù là học sinh trung học, khóc trước mặt người khác chắc chắn sẽ cảm thấy rất xấu hổ mỗi khi nhớ lại.
Tôi vỗ vai cậu ấy hơi mạnh, nên có thể đã làm cậu ấy thấy đau, nhưng cậu ấy vẫn mỉm cười rạng rỡ.
“Yoo Sanghoon, vết thương của cậu đã ngừng chảy máu chưa?”
“Nhờ ơn thuốc chữa thương của Son Mingi mà tớ thấy khá hơn rồi.”
Dù đã ngừng chảy máu nhưng vết thương vẫn có thể hở ra mỗi khi cậu ta di chuyển.
Yoo Sanghoon chưa bao giờ thể hiện sự yếu đuối, ngay cả khi cận kề cái chết.
‘Nếu mình bị thương, chắc mình sẽ không nói ra đâu.’
Nhưng để phòng ngừa, Yoo Sanghoon đã cởi chiếc áo khoác đồng phục rách nát, dùng dao gấp cắt nó ra để làm băng gạc quấn tạm thời.
Tôi đã chuyển con dao gấp về dạng thẻ bài trước khi băng bó ngực giúp Yoo Sanghoon.
Ngay trước khi biến vật phẩm về dạng thẻ bài, tôi chợt thấy thông tin của nó đã được cập nhật.
<Đang xem thông tin vật phẩm.>
[Tên vật phẩm] Dao gấp của Sát thủ Tập sự
[Loại] Vũ khí
[Độ hiếm] N
[Thông thạo] 102%
[Hiệu quả] Tăng +10% thông thạo, Tăng +2.5 Nhanh nhẹn, Tăng +0.5 Sức mạnh
[Hiệu ứng đặc biệt] Cơ hội cực kỳ thấp gây ra cái chết ngay lập tức cho đối thủ.
[Mô tả]
Một loại vũ khí thô sơ có thể mua được trên chợ.
Nó chứa đựng sự phẫn uất của chủ nhân cũ, một sát thủ tập sự đầy hận thù.
Để có thể đâm thủng cổ kẻ địch, linh hồn sát thủ hận thù đã không ngừng đánh bóng kỹ năng của mình.
Nếu kiên trì đến phút cuối, đòn tấn công của người dùng có thể thành công…
Khi đối đầu với kẻ địch có chênh lệch cấp độ đáng kể, không chỉ rủi ro mà cả phần thưởng đều cao.
‘Một điểm cộng là có mức độ thông thạo vũ khí.’
Con dao có độ hiếm thấp nhất kèm theo phần thưởng tăng mức độ thông thạo.
Mức thông thạo cần thiết để tăng độ hiếm của nó không quá cao, nên nó có thể được thăng cấp một cách nhanh chóng khi sử dụng với đối thủ có cấp độ cao.
Và vũ khí này nhận được hiệu ứng bổ sung sau khi thăng cấp.
Đòn tấn công đặc biệt 'Cái Chết Tức Thì'.
‘Xác suất xuất hiện Cái Chết Tức Thì, chỉ số vũ khí, và cả độ hiếm đều quá thấp, nên trong game nó chỉ là rác mà thôi.’
Tuy nhiên, mọi chuyện lại khác nếu tính thêm việc cộng dồn debuff của rào chắn.
Trong số các debuff gây ra cho Linoceron có hiệu ứng giảm khả năng kháng cự khi đối mặt với đòn tấn công đặc biệt.
‘Mình đã gặp may.’
Vận may của mình là chọn trúng món đồ tệ nhất.
Nhưng nếu độ hiếm của vật phẩm cao hơn một chút hoặc nếu nó hữu ích hơn một chút, thì việc sống sót trong 15 phút đã dễ dàng hơn.
Dù sao, nếu Lực Lượng Vận Mệnh không kích hoạt thì ít nhất một trong chúng tôi đã bị giết bởi mưu kế của Son Mingi.
"Cho Euishin, cậu có thấy mình quấn hơi quá chặt không?”
“Kiên nhẫn đi. Mục đích của việc này là tạo áp lực lên vết thương để ngăn nó không chảy máu.”
Yoo Sanghoon nhăn mặt, nhưng không phàn nàn về cơn đau nữa.
Bên cạnh Yoo Sanghoon đang giả vờ không quan tâm, là Jang Namwook liên tục càu nhàu đủ thứ.
Tôi có cảm giác như mình đang chứng kiến một mảnh ghép của kết thúc có hậu của trò chơi, điều mà tôi hy vọng ngay cả trong lúc hấp hối.
Dù sao thì, đời tôi đã từng là một cuộc sống không có tương lai.
Sẽ khá tuyệt nếu tôi có thể sử dụng nó để chứng kiến kết thúc có hậu của thế giới này.
Tuy nhiên, tôi vẫn còn nghi ngờ về tình huống hiện tại của mình.
‘Nhưng giờ không phải lúc nghĩ chuyện đó...’
Giờ là lúc chia sẻ niềm vui sống sót và hoàn thành nhiệm vụ hướng dẫn cùng mọi người.
Chúng tôi là những người đầu tiên và cuối cùng hoàn thành ‘Kỳ hướng dẫn của Vai phụ Vô danh’ trong trò chơi.
* * *
“Tại sao cậu lại đưa cái kia cho thằng đó?”
Yoo Sanghoon nhìn chằm chằm vào Son Mingi đang nằm trong vũng máu.
Cơ thể cậu ta vẫn giữ được hình dạng, nhưng trên đó chứa đầy những vết thương.
Khó mà biết được cậu ta đã chết hay chỉ đang bất tỉnh.
‘Có khả năng cao là vẫn còn sống.’
Gần cạnh Son Mingi có những mảnh còn sót lại của bốn ‘Sự tận tâm của Bù Nhìn Bông’ mà Yoo Sanghoon đã đưa cho tôi.
“Đó là một vật phẩm giảm thương.”
Jang Namwook dường như đã hiểu ra điều đó nhờ vào kỹ năng nhìn thấu của mình.
Tôi đã sử dụng ‘Sự tận tâm của Bù Nhìn Bông’ lên Son Mingi ngay khi ‘Bẫy Mạng Nhện’ được gỡ bỏ.
“Tôi đã cứu cậu ta như vậy. Các chỉ số của Linoceron đã bị giảm, nên dù cậu ta có bị tàn phế, tôi nghĩ vẫn có thể sống sót thôi.”
Người chơi có kỹ năng mạnh hơn nhiều so với người bình thường, họ không dễ chết đến vậy.
Có sự khác biệt rõ rệt giữa người chơi và người bình thường. Ví dụ, tổng chỉ số của tôi khi là học sinh năm ba sơ trung là cấp 10.
Còn mức độ của trung bình của công chúng nói chung dao động từ 1 đến 5.
Một người bình thường sẽ chết vì sốc nếu thấy cả tay và chân của mình bị hủy hoại cùng lúc, nhưng Son Mingi là một người chơi triển vọng với mục tiêu trở thành một trong những người giỏi nhất ở Hàn Quốc.
Thế nên không có lý do gì cậu ta có thể chết dễ dàng như vậy được.
“Tớ đã đưa nó cho cậu vì vai trò của cậu rất nguy hiểm, chứ không đưa nó ra để cậu chuyển cho người khác.”
“Tớ biết.”
“Cậu nương tay với tên khốn đã cố giết mình sao?”
“Không.”
Yoo Sanghoon trông như thể vừa ăn phải thứ gì đó ôi thiu.
“Sẽ không có gì nếu cậu ta mình tự kiểm điểm, nhưng chắc chắn cậu ta sẽ không làm vậy đâu. Mà thôi, kệ đi.”
Tôi cũng không muốn phải nhìn vào đống rác đó.
‘Nhưng mình không thể để cậu ta chết ở đây.’
Giả sử rằng một thí sinh chết ở Ngân Quang một ngôi trường danh tiếng của Hàn Quốc đến từ Cao trung Người chơi Bậc thầy, còn ba người chúng tôi thì sống sót.
Rất có khả năng tất cả chỉ trích sẽ dồn vào trường học và ba người sống sót.
Tôi là người chịu trách nhiệm về việc Mingi bị tấn công, nhưng hai người này cũng sẽ bị liên lụy theo.
Tôi thì không sao, nhưng tôi không biết liệu những học sinh trung học cơ sở này có thể chịu đựng được dèm pha, phá hủy cuộc sống hàng ngày của họ không.
‘Son Mingi sẽ không hối lỗi dù cho có sống sót.’
Lằn ranh tử vong không thể thay đổi được bản chất của một người.
Trong tình cảnh tuyệt vọng kia, những gì chúng tôi chứng kiến chính là bản chất thật của Son Mingi.
“Được rồi.”
Cuối cùng, Yoo Sanghoon là người đầu tiên chịu thua.
Bầu không khí trở nên ngượng ngùng.
Jang Namwook nhìn tôi trong khi Yoo Sanghoon hầu như không nói một lời nào.
“À… Này, nãy tớ có đưa cho cậu hai thẻ vật phẩm đúng không? Chắc đã nhầm lẫn vì có tổng cộng có bốn thẻ, nhưng tớ hài lòng với kết quả lắm…”
Rầm!
Nỗ lực thay đổi bầu không khí của Jang Namwook trở nên vô nghĩa.
Trước khi cậu kịp nói hết, cửa phòng tập bị phá vỡ.
‘Còn một phút nữa rào chắn mới được gỡ bỏ.’
Chỉ có những người có kỹ năng của một Chân Tộc mới có khả năng phá vỡ rào chắn của họ.
Jang Namwook, Yoo Sanghoon, và tôi đều lo lắng quay về phía phát ra nguồn âm thanh.
‘Cái gì…’
Những gì tôi thấy khiến tâm trí tôi mơ hồ một lúc.
Trước cửa phòng tập bị phá vỡ là một người đàn ông cầm một thanh kiếm trắng chói mắt.
Tôi đã quá quen với danh tính của thanh kiếm đó.
Nanh Trắng trảm Mây phá Sấm.
Một chiếc nanh của Bạch Hổ có khả năng trảm mây và phá sấm khi chiến đấu trên
bầu trời.
‘Đó là Baek Hogun!’
Ngay cả khi không nhìn vào Nanh Trắng, tôi cũng có thể nhận ra anh ta chỉ bằng bóng dáng của anh.
Baek Hogun là nhân vật có thể chơi duy nhất còn lại sống sót trong trận chiến ở chương cuối.
Anh là nhân vật chính mà tôi đã sử dụng lâu nhất và nâng cấp nhiều nhất.
Nhưng…
‘Baek Hogun không xuất hiện trong sự kiện này.’
Có điều gì đó khác biệt giữa thế giới này và trò chơi mà tôi biết.