Ngay tức khắc, sắc mặt của Nam Cung Ngạo xanh mét, nặng nề đâm cây gậy xuống sàn: "Con làm càn!"
"Những lời như thế con có thể nói lung tung sao! Chuyện con đã đáp ứng, truyền thông bên ngoài cũng đều rõ ràng! Hiện tại, kéo dài ngày cưới là biện pháp duy nhất, nếu con không giữ lời nhất định muốn hủy hôn! So với hủy bỏ hôn ước thì hậu quả của chuyện này càng nghiêm trọng hơn!" Nam Cung Ngạo nhíu mày phân tích cục diện, ánh mắt hòa hoãn một ít: "Ba biết con hận ba, nhưng bây giờ người phụ nữ kia cũng yên lành không gãy tay thiếu chân, con còn muốn như thế nào nữa? Còn dám vì cô ta đến đòi công bằng với ba con sao?!"
Cả căn phòng đều là giọng nói khí phách hùng hậu của Nam Cung Ngạo.
Nam Cung Kình Hiên quan sát ông lão ngang ngược già nua trước mắt, không nhúc nhích mà chỉ nhìn chằm chằm, một lát sau, bên môi nở một nụ cười tuyệt vọng, giọng khàn khàn nói: "Thật sự tôi hi vọng có thể tìm ông đòi sự công bằng, nhưng trong từ điển của ông có hai chữ công bằng này sao?"
"Con ——!" Nam Cung Ngạo mở trừng hai mắt.
"Tôi muốn gặp cô ấy......" Nam Cung Kình Hiên cúi đầu tiếp tục nói, trong đôi mắt thâm thúy sự có đau lòng cùng mê ly: "Ngoại trừ cô ấy, ai cũng không muốn gặp...... Ông đừng mơ tưởng chờ tôi phạm sai lầm lần thứ hai, đời này, tôi sẽ không để cô ấy rơi vào trong tay ông."
Mấy chữ cuối cùng, anh nói thản nhiên, nhưng lộ ra sự âm lãnh cùng căm giận. Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
Sắc mặt của Nam Cung Ngạo xanh mét, mím môi nhìn chằm chằm đứa con trai duy nhất, tay cầm gậy cũng đang phát run, chẳng qua chỉ mấy ngày mấy đêm, cũng chỉ là một cây đao một vết thương, và cũng chỉ đúng một người phụ nữ......
Bọn họ là cha con, cha con ruột thịt, cho dù có gây gổ trở mặt rùng mình, nhưng chưa từng chơi cứng đến mức này?!
Cửa phòng bệnh bị chậm rãi đẩy ra.
Thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi của Lạc Phàm Vũ xuất hiện ở cửa, một thân vest trắng khiến cho anh thoạt nhìn rất có tinh thần, trong đôi mắt lộ vẻ vui mừng cùng sự mị hoặc, nở nụ cười nhàn nhạt đi vào, cúi đầu nói bên tai Nam Cung Ngạo: "Bác trai, hiện giờ Kình Hiên vừa mới tỉnh nhưng tình huống vẫn chưa ổn định, có chuyện gì cũng chờ cậu ấy hoàn toàn khỏe lại rồi nói cũng không muộn, hơn nữa, hiện tại truyền thông cũng biết tin cậu ấy bị thương, ngày cưới trì hoãn cũng là điều tất nhiên —— bác nói đúng không?"
Đôi mắt của Nam Cung Ngạo lộ vẻ phức tạp, liếc nhìn Lạc Phàm Vũ muốn nói gì đó, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh trắng nõn sau lưng anh, lửa giận chợt xông lên đầu, lạnh lùng nhìn người đàn ông trẻ tuổi, hừ một tiếng.
"Ngay cả cháu cũng muốn gây khó khăn cho bác phải không? Cháu biết rõ bác không thích thấy người phụ nữ này xuất hiện ở trước mặt của bác, lại càng không muốn cô ta xuất hiện ở trước mặt Kình Hiên, xem ra, là cháu cố ý đưa cô ta tới đây!"
Lạc Phàm Vũ ngoái đầu lại nhìn Dụ Thiên Tuyết, vừa cười yếu ớt vừa nói nhỏ: "Bác trai, dù sao làm người cũng nên đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà thay họ suy nghĩ chút ít, cháu chưa từng nghe Thiên Tuyết nói xấu bác ở sau lưng, nếu có thành kiến thì cũng chờ khai thông rồi mới biết có phải là hiểu lầm hay không, dù sao bác cũng chưa từng chung đụng với Thiên Tuyết, cô ấy là hạng người gì, tất cả đều là lời đồn, đúng hay không?"
Anh liếc nhìn người trên giường bệnh, ánh mắt cùng hồn phách cũng đã bị cô gái đứng ở cửa hấp dẫn mãnh liệt, đặt tay lên bả vai của Nam Cung Ngạo: "Bác trai, quân tử nên giúp người hoàn thành ước vọng, thật vất vả Kình Hiên mới tránh được "tử kiếp", dầu gì thì cũng phải cho cậu ấy phóng túng một thời gian, bác nói đúng không?"
Nghe những lời này, lửa giận của Nam Cung Ngạo lắng xuống chút ít, chống gậy muốn đi ra ngoài, ánh mắt không thể tránh khỏi liếc nhìn Dụ Thiên Tuyết, một cô gái dịu dàng thanh tú, mặc một bộ váy dài màu trắng giống như hoa bách hợp, yếu ớt không chịu nổi, khi ông ta nhìn vào đôi mắt trong suốt kia, mơ hồ có sự oán hận nhưng vẫn lễ phép, hàng lông mi dài rũ xuống, khẽ cúi đầu.
Cô không phải là người không có lễ độ, chẳng qua, thái độ đúng mực của cô phải dành cho người đáng giá.
Ở cửa ra vào, Lạc Phàm Vũ giơ tay hướng về phía hai người ra dấu, cười yếu ớt đóng cửa lại. Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người.
Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên rung động lấp lánh sáng, theo bản năng muốn đứng dậy, lại làm động tới vết thương, hàng mày tuấn dật cau lại, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.
Dụ Thiên Tuyết vô cùng khẩn trương, mở miệng nói: "Anh đừng lộn xộn, em ở chỗ này cũng đâu có chạy, em đi qua có được không?"
Chân mày của Nam Cung Kình Hiên chậm rãi giãn ra, ánh mắt như ngọc lưu ly lưu chuyển, giống như đang ẩn giấu sự rối rắm quay cuồng.
Dụ Thiên Tuyết cắn môi, chống gậy đi qua, một thân xinh đẹp đứng ở trước mặt anh.
Bầu không khí trong phòng tĩnh lặng, Nam Cung Kình Hiên nở nụ cười nhàn nhạt, cầm tay cô nhẹ nhàng lôi kéo khiến cô loạng choạng, Dụ Thiên Tuyết kêu lên một tiếng, vì sợ áp trúng vết thương của anh, cô giơ cánh tay dùng sức chống đỡ thân thể, cánh tay của Nam Cung Kình Hiên cũng lần dò ôm thắt lưng của cô, thu hẹp vòng tay siết chặt cô vào trong ngực.
"......" Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết lộ vẻ lo lắng: "Anh đừng như vậy, miệng vết thương của anh còn chưa khép lại, sẽ áp trúng đó!"
"Mặc kệ......" Nam Cung Kình Hiên cúi đầu nói, ngón tay ưu nhã hơi run rẩy, nhẹ nhàng luồn vào trong mái tóc mềm mượt như tơ của cô, trầm thấp nói bên tai cô: "Thiên Tuyết, anh rất nhớ em."
Cả người Dụ Thiên Tuyết cứng ngắc, không nói câu nào, chỉ nhẹ nhàng dựa người vào trong ngực anh, ngửi mùi thuốc trên người anh, còn có hơi thở hương bạc hà dễ ngửi mà mùi thuốc không thể che lấp được, cô nức nở nói: “Em cũng vậy."
"Em cũng vậy?" Nam Cung Kình Hiên cảm thấy vui mừng, trên gương mặt tuấn tú tái nhợt không che giấu được nụ cười yếu ớt cùng sự kích động, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, khàn giọng hỏi: "Bắt đầu từ khi nào?"
"Bắt đầu từ khoảnh khắc anh tìm được em, có muộn không?" Dụ Thiên Tuyết thành thật trả lời.
Ánh sáng trong mắt Nam Cung Kình Hiên mờ đi một giây, nhưng vẫn cười rộ lên, nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên môi cô: “Trễ như thế em mới yêu anh...... Trễ như vậy...... Nhưng anh vẫn rất vui, Thiên Tuyết......"
Làn môi của cô mát lạnh thơm mềm, anh hôn triền miên cắt đứt lời cô muốn nói, hơi thở ấm áp len lỏi giữa môi lưỡi hai người, quá lâu không có âu yếm thân mật, Dụ Thiên Tuyết bị kích thích đến thần trí mê ly, cánh tay mảnh khảnh chống trên ngực anh khẽ dùng sức, chợt nghe thấy anh rên lên một tiếng, hình như cô áp trúng vết thương của anh.
"...... Thật xin lỗi," Dụ Thiên Tuyết bị dọa sợ, đôi môi đỏ mọng khẽ rời khỏi hơi thở của anh: "Anh có sao không?"
"Không sao," Trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên có dục vọng không hề che giấu, trầm thấp nói: "Thiên Tuyết, không nên cử động, rất lâu rồi không có thương em......"
Mặt Dụ Thiên Tuyết chợt ửng hồng, chưa kịp phản ứng, lại bị anh hôn lần nữa.
Sự mềm mại cùng hương thơm trên làn môi của cô khiến Nam Cung Kình Hiên trầm mê thật sâu lần nữa, càng lúc càng xâm nhập sâu, hô hấp cũng trở nên nặng nề, siết thật chặt thân thể cô khiến cô gần như hít thở không thông, dục vọng trong cơ thể càng lúc càng nóng bỏng, dây dưa quấn quýt không ngừng. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
"Ngày đó là chuyện gì xảy ra?" Trước khi cô hít thở không thông, Nam Cung Kình Hiên thả cánh môi cô ra để cho cô hô hấp, khàn giọng hỏi, dục vọng trong mắt rất rõ ràng, giọng nói đau lòng: "Anh nghe thấy em thét chói tai trong điện thoại...... Đêm hôm đó, đến cùng là chuyện gì xảy ra?"
Buổi tối hôm đó, trên bậc thang biệt thự Nam Cung, khi anh nghe được thét chói tai đau đớn tê tâm liệt phế của cô, cả thần kinh cũng sụp đổ.
Thật sự anh cho rằng cô bị đối đãi tàn nhẫn, thật sự anh đã chuẩn bị tinh thần thời điểm tìm được cô thì cô đã...... Trời mới biết, anh có bao nhiêu vui mừng, anh còn có thể thấy ánh mắt sáng ngời như nước của cô, cô khỏe mạnh, nơi nào cũng không thiếu!
"Em......" Dụ Thiên Tuyết nhớ lại đêm hôm đó, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn có chút mờ mịt: "Đêm đó bọn em ở trên một con tàu, không hiểu sao lại bị đổi qua một chiếc tàu khác, khi ấy em vẫn còn ở cùng một chỗ với Tiểu Ảnh, thằng bé biết đằng sau tàu có xuồng cấp cứu, em muốn dẫn theo con cùng nhau chạy trốn, nhưng......"
"Nhưng vẫn bị bọn họ phát hiện, em chạy quá mau, dẫm lên một tấm ván mục trên boong tàu, vì vậy đầu gối bị thương, có rất nhiều mảnh gỗ vụn đâm vào, lúc đó trên tàu căn bản cũng không có thuốc mê gì hết, em chỉ có thể chịu đựng......"
Nam Cung Kình Hiên trở nên kích động, gương mặt tuấn tú tái nhợt, ôm cô qua muốn nhìn vết thương của cô.
"Aiz!" Dụ Thiên Tuyết vội vàng ngăn cản tay anh, nhẹ giọng an ủi: "Bây giờ đã không sao, y tá đã giúp em băng bó kỹ, chờ vết thương khép lại thì hoàn toàn không sao nữa."
"......" Nam Cung Kình Hiên thắm thiết nhìn cô chăm chú, chống trán mình vào trán cô, giọng khàn khàn nói: "Xin lỗi em, Thiên Tuyết, anh để em chịu khổ......"
Dụ Thiên Tuyết cắn môi, ánh mắt sáng trong nhìn anh: "Dù sao thì trước kia anh cũng khiến em chịu khổ rất nhiều, chúng ta vĩnh viễn kéo dài phẫn nộ vì sự bất công, anh mang cuộc đời của anh trả nợ cho em đi!"
Nam Cung Kình Hiên tối tăm mặt mũi, nhịn không được mà lộ ra một nụ cười, khe khẽ hôn khóe miệng của cô, cảm giác mình ôm toàn bộ thế giới.
"Nhưng em không biết Tiểu Ảnh bị đưa đi đâu," Dụ Thiên Tuyết ngước mắt lên, trong mắt tràn đầy sự lo lắng sốt ruột: "Thằng bé chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, em không biết ba của anh liên hệ với người nào chăm sóc thằng bé, bây giờ có an toàn hay không, hết thảy em đều không biết."
Nam Cung Kình Hiên khẽ cau mày, thoáng ngẫm nghĩ, vuốt vuốt tóc cô, nói: "Đừng lo lắng, ông ấy có hung ác đi nữa thì cũng sẽ không xuống tay với Tiểu Ảnh, đoán chừng là lại muốn lấy con trai đến bắt em thỏa hiệp, ông già kia......"
Trong lòng Dụ Thiên Tuyết vẫn rất loạn, cắn môi, hỏi: "Thằng bé sẽ không sao thật chứ? Lúc trước ông ấy lấy em ra uy hiếp anh cái gì? Kết hôn cùng La Tình Uyển?"
“Ừ," Nam Cung Kình Hiên cười khổ, siết chặt cằm của cô: "Tiếp đó, anh rất không có tiền đồ mà đáp ứng."
Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, giải cứu cái cằm ra khỏi ngón tay của anh, ngẫm nghĩ rồi mới lên tiếng: "Anh cho là em ngốc à? Nếu anh dễ bị bắt phục tùng như vậy thì đã sớm bị trừng trị phải ngoan ngoan ngoãn ngoãn rồi...... Rốt cuộc thì ông ấy đã nói cái gì với anh?"
Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn vào đôi mắt trong trẻo của cô, không muốn nói những lời đó ra hù dọa cô, giữ chặt cái gáy của cô ép tới trước mặt mình, trầm thấp nói: "Ông ấy nói có thể về sau anh sẽ không còn gặp lại em được nữa, không biết em sống hay chết, không biết em ở chung cùng người đàn ông nào...... Đây là hành hạ lớn nhất đối với anh."
Dụ Thiên Tuyết nhìn anh, nửa tin nửa ngờ, nhưng đôi môi mỏng khêu gợi của anh đã phủ lên, cô không còn cách nào nói chuyện, chỉ có thể mềm nhũn ở trong lòng anh, mặc cho môi lưỡi nóng bỏng của anh sưởi ấm thần kinh mình, bàn tay anh rời khỏi gáy của cô vuốt ve cần cổ và giữa xương quai xanh, toàn bộ sự kiên cường trong mấy ngày nay nháy mắt tan rã trong khoảnh khắc này, nhẹ nhàng hôn trả lại anh, phóng thích sự mềm yếu của mình, trong hốc mắt long lanh nước mắt trong suốt.
"Giúp em tìm bảo bảo......" Cô rưng rưng nỉ non: "Em rất nhớ con......"
Nam Cung Kình Hiên đau lòng hôn lên đôi mắt cô, khàn giọng cam kết: "Được......Nhất định chúng ta có thể tìm được...... Anh sẽ tìm được bảo bảo của chúng ta......"
Trong phòng bệnh tràn đầy sự ôn tồn an ủi, hơi thở ấm áp trầm bổng dập dờn.
Hết chương 218