Ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên từ trên màn hình giám sát di chuyển xuống, tơ máu trong đôi mắt càng thêm đỏ tươi.
“Bây giờ.” Anh khàn giọng nói, tắt màn hình theo dõi.
Lạc Phàm Vũ nhìn trạng thái của anh, hơi cau mày, “aiz” một tiếng, giơ tay đè bả vai của anh: “Cậu xác định? Không đợi thêm mấy giờ đồng hồ nữa được sao, dù sao thì người ở cách vách cũng không chạy được —— cậu có biết bộ dáng hiện giờ của cậu có bao nhiêu đáng sợ hay không?”
Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Nam Cung Kình Hiên quét về phía anh, vẻ mặt sâu xa phức tạp.
“Mình không có thời gian ở chỗ này mà hao tổn, chờ lâu thêm một giây là cô thêm một phần nguy hiểm, hiện tại, trên thế giới này, ngoại trừ mình ra thì không có ai quan tâm cô ấy, cậu có hiểu loại cảm giác muốn bảo vệ một người nhưng không nắm giữ được cô ấy hay không?” Nam Cung Kình Hiên thấp giọng nói, lấp lánh ánh mắt có thần sáng lấp lánh như đá Hắc Diệu: “Hiện tại mình chính là có loại cảm giác này.”
Lạc Phàm Vũ mím môi không nói lời nào, chỉ có thể thu tay lại, nhìn mạnh mẽ như cơn gió đi tới gian phòng đi, vừa xoay người lại muốn đi theo, đột nhiên thấy được hai người trên màn hình giám sát ——
Bên trong phòng hội nghị rộng lớn, một bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp đang cởi áo khoác xuống, nhìn có vẻ vô cùng nóng ruột, hình như chờ đợi cái gì đó, trang điểm tinh xảo cũng không che đậy được quầng thâm dưới mi mắt, bởi vì lo lắng và thức đêm nên thoáng hiện một chút, mà từ hành lang khác, một người đàn ông mặc vest trắng đi tới, đôi mắt thâm thúy có vẻ mập mờ mà hài hước, khóe miệng cười nhàn nhạt.
Hai người kia?!
Lạc Phàm Vũ cau mày thật chặt, đây không phải là La Tình Uyển và Trình Dĩ Sênh sao?!
“Này......” Lạc Phàm Vũ muốn mở miệng hỏi gì đó, bóng dáng của Nam Cung Kình Hiên đã biến mất ở cửa.
Anh thấp giọng nguyền rủa một tiếng, vội vàng đi theo.
Cửa của một gian phòng khác bị đẩy ra, ánh sáng âm u, mấy người đàn ông bị sưng mặt sưng mũi ngã trên mặt đất, sàn đá cẩm thạch lạnh như băng, nhìn thấy người đàn ông đi vào, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoảng cùng sợ hãi.
Thân ảnh Nam Cung Kình Hiên mạnh mẽ rắn rỏi bước vào, đi thẳng tới trước mặt mấy người đó, lạnh giọng hỏi: “Nhận ra tôi sao?”
“Nam...... Nam Cung thiếu gia......” giọng nói khàn khàn vang lên ở trong gian phòng tối tăm.M
Nam Cung Kình Hiên gật đầu, chậm rãi cúi người ngồi chồm hổm xuống, cả người lộ ra sự âm ngoan ác độc như một con báo chờ bộc phát, trong ánh sáng lờ mờ đôi mắt sáng lấp lánh, chậm chạp mà có lực nắm cổ áo của một người, hỏi: “Vậy thì nên biết, tôi muốn hỏi mấy người cái gì, đừng để tôi phí lời, nói cho tôi biết, Thiên Tuyết cùng đứa nhỏ ở đâu, nửa đường các người đổi qua đi tàu, hiện tại chiếc tàu kia đã đến nơi nào...... Nói chuyện.”
Người đàn ông bị nắm cổ áo trợn to đôi mắt, trong mắt tràn đầy sự hoảng sợ, run giọng nói: “Chúng tôi không biết...... Nam Cung tiên sinh không hề nói cho chúng tôi biết điểm cuối là đi đâu, chúng tôi cũng chỉ được lệnh tiếp nhận ở phân đoạn đó, sau khi hoàn thành thì chuyển giao cho người tiếp theo, chúng tôi hoàn toàn không biết!”
“Người giao tiếp với cậu là ai?”
“Dạ..... Là một số người mà lão gia đã bồi dưỡng ở Đài Bắc, rất liều mạng, chúng tôi và bọn họ không quen nhau, vì thế, sau khi giao người cho bọn họ là rút về, không ngờ giữa đường lại bị Lạc thiếu gia chặn lại......”
Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên thoáng sáng rạng rỡ.
“Vậy, nói cho tôi biết them một chuyện ——” Anh thấp giọng nghiến răng hỏi: “Thiên Tuyết, cô ấy như thế nào?”
Đau xé lòng, đau không thể diễn tả, tơ máu trong mắt Nam Cung Kình Hiên nhìn cực kì dọa người, giọng nói trầm thấp khàn khàn quanh quẩn vang lên: “Rạng sáng hôm trước, rốt cuộc các người đã làm gì cô ấy...... Nói cho tôi biết!”
“......” Sắc mặt của người đàn ông biến thành màu đỏ tím, cộng thêm hiệu quả sưng mặt sưng mũi, cả cái đầu nhìn cũng rất kinh khủng, anh giơ tay cào vách tường, cảm giác hít thở không thông càng ngày càng nặng.
Lạc Phàm Vũ xông tới nắm thật chặt bả vai của Nam Cung Kình Hiên, nhíu mày nói: “Cậu nhẹ tay một chút! Thật sự muốn bóp chết người sao?!”
Màu đỏ trong đôi mắt Nam Cung Kình Hiên từ từ dịu xuống, thấp giọng gầm thét: “Nói cho tôi biết! Bọn cầm thú các người đã làm gì cô ấy!”
“Khụ khụ......” Người đàn ông ho khan dữ dội, giống như muốn ho ra luôn cả tim gan, đôi mắt càng lúc càng thêm hoảng sợ, ham muốn sống sót mãnh liệt khiến anh ta che cần cổ hoảng sợ lui về phía sau, giọng nói khàn khàn: “Tôi không biết! Thật sự tôi không biết!...... Thời điểm chúng tôi giao người thì Dụ tiểu thư vẫn còn hoàn hảo, thật sự cô rất khỏe......”
Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên thoáng hiện lên sự u ám độc ác, run rẩy, ẩn nhẫn, muốn xé nát người trước mắt.
Hung hăng ném người đàn ông lên trên sàn nhà lạnh buốt, Nam Cung Kình Hiên đứng dậy, tinh thần có chút sa sút, ánh mắt thâm thúy lạnh như hàn băng, giọng nói êm ái nhưng hung ác tàn độc: “Cho các suy nghĩ người 10 phút, ai có thể liên lạc được với đám người Đài Bắc kia thì còn sống đi ra ngoài...... Còn dư lại, chặt tay, giữa trưa chặt chân, tự chọn......”
Thân ảnh cao ngất mạnh mẽ đứng đưa lưng về phía ánh sáng, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng tựa như tiếng gọi nơi địa ngục.
Cô chịu khổ...... Anh muốn đám người này trả bằng máu......
Nói xong, Nam Cung Kình Hiên cũng lạnh lùng đi khỏi phòng, nhất thời, phía sau lưng là tiếng thét khàn khàn tê tâm liệt phế như tiếng heo bị giết, thê lương thảm thiết, vô cùng kinh khủng......
Lạc Phàm Vũ cũng trợn to hai mắt, sắc mặt tái nhợt, nhìn bốn phía một cái, chung quanh chính là thủ hạ mặc tây trang màu đen, cố nén không nói gì nữa, chỉ nhanh chóng đi theo ra cửa, thấy bóng dáng màu đen cao ngất to lớn đó ở trước mặt, anh nhíu chặt mày, rốt cuộc bộc phát, thấp giọng quát: “Kình Hiên, cậu đứng lại!”
Anh bước nhanh lên phía trước, đột nhiên kéo cánh tay Nam Cung Kình Hiên qua, trong mắt mang theo sát khí hỏi: “Cậu nói giỡn phải không? Nói không chừng đám người kia cũng không có đụng chạm vào Thiên Tuyết, cũng có có thể là ý định kín đáo của ông cụ, căn bản là cũng không cho những người đó biết đến cùng là Thiên Tuyết bị đưa đi đâu! Mình không phản đối cậu dạy dỗ đám người này, nhưng cậu thật sự tính đại khai sát giới hay sao!!”
Nam Cung Kình Hiên cúi đầu thật thấp, trong bóng tối không thấy rõ sắc mặt u ám của anh.
Lạc Phàm Vũ gấp đến độ phát cáu, nóng nảy quát lớn: “Câu nói gì với mình đi chứ!!”
“Nếu thật sự cô ấy đã tàn phế bị chơi đùa thì phải làm sao bây giờ?” Giọng nói khàn khàn của Nam Cung Kình Hiên vang lên, tóc rũ trên trán, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, tinh thần suy sụp, đôi mắt thâm thúy sáng như sao lộ ra sự khát máu cùng đau lòng, giọng nói của anh trầm nhẹ ác độc, túm lấy cổ áo của Lạc Phàm Vũ kéo đến trước mặt, chậm rãi nói: “Cậu nói cho mình biết đi, chờ đến lúc tìm được cô ấy mình phải làm như thế nào để đối mặt đây, bởi vì mình mà thân thể cô ấy không còn trọn vẹn? Điều này đối với cô ấy có công bằng hay không?...... Mình biết rõ mình đang không tỉnh táo, hiện tại mình muốn giết người, cậu đừng có nói chuyện với mình.”
Nói xong, anh hung hăng buông cổ áo của Lạc Phàm Vũ ra, bóng dáng cao ngất mạnh mẽ có chút lay động, vẫn lạnh lùng như băng, hướng phía ngoài đại sảnh đi tới, mà trong căn phòng đóng chặt cửa sau lưng đã truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương cực kỳ kinh khủng.
Thanh âm kia khiến người nghe được tóc gáy dựng lên, dường như đau tới cực điểm, giống như rút gân gãy xương.
Sắc mặt Lạc Phàm Vũ trắng bệch, siết thật chặt quả đấm.
Không phải Lạc Phàm Vũ chưa từng ứng phó với loại trường hợp đẫm máu này, cũng không phải là chưa có làm qua chuyện tương tự, chẳng qua, từ trước đến nay Nam Cung Kình Hiên không hề đụng tới những thứ này, anh có thể ở trên thương trường giết người không thấy máu, nhưng bị buộc đến mức này, cũng chỉ có thể dùng loại phương pháp máu tanh tàn nhẫn nhất để đổi lấy một chút trấn định và an ủi trong lòng.
Nhưng, có nhiều máu hơn nữa, cũng không có cách nào đổi về người phụ nữ anh yêu!
Hết chương 210