Edit: Tuyết Tinh
Beta: Ha.chi
Xe chạy thẳng về phía nghĩa trang Nam Sơn, khi xe vừa mới dừng hẳng Đồng Thiên Ái đưa tay mở cửa xe rồi vội vàng móc tiền ra đưa cho tài xế, "Bác tài !không cần thối!"
Ngẩng đầu lên nhìn về bậc thang thật dài. Đôi tay ôm một đống đồ lớn, có chút kích động nhấc chân bước đi.
Khí trời còn có chút âm lãnh, lẻ tẻ mấy người cúng bái.
Cây cỏ có chút tiêu điều lạnh lẽo, ở trong gió nhẹ chập chờn, phiếm màu vàng, bộ dáng có chút đáng thương .
Đồng Thiên Ái mỉm cười đi trên đường mòn dài hẹp ở giữa hai hàng mộ, tầm mắt chính xác nhìn về phía một ngôi mộ ở phía trước không xa . Trong lòng bỗng nhiên có cảm giác khác thường, bởi vì đáy mắt cô đã nhìn thấy gương mặt mẹ tươi cười rồi.
"Mẹ! Mẹ khỏe không? Thiên Ái hôm nay vẫn cười! Mẹ thấy Thiên Ái có ngoan hay không đây?" Đồng Thiên Ái cúi người xuống, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bia mộ, lại phát hiện ngón tay có chút hơi run.
Trên bia mộ là hình một phụ nữ đang cười rất dịu dàng. Dường như nói với cô: "Thiên Ái! Bảo bối của mẹ! Mẹ đều nhìn thấy! Thiên Ái của mẹ rất ngoan!"
Đồng Thiên Ái nhịn xuống sống mũi đang cay, đem trái cây đã chuẩn bị lấy ra, toàn bộ để trước bia mộ.
Còn mình quì trước mộ lặng nhìn mẹ ở trong hình, khẽ cười một tiếng, "Mẹ! Mẹ biết không? Hôm nay còn có một người, hắn nói hắn cũng muốn tới thăm mẹ!"
"Sao? Mẹ hỏi con hắn là ai?""Hắn a! Con cũng không biết giới thiệu hắn với mẹ như thế nào! Dạ? Có phải anh Bạch Minh mà mẹ đã từng đề cập không hả? Không phải! Anh Bạch Minh anh ấy . . . . . . anh ấy xuất ngoại rồi. . . . . ."
"Người hôm nay đến gặp mẹ. . . . . . Là người Thiên Ái yêu sâu đậm. . . . . ."
"Cũng giống như mẹ yêu ba vậy. . . . . . Cũng là tình yêu sâu đậm. . . . . ."
Đồng Thiên Ái cơ hồ là lầm bầm lầu bầu, trong lòng đột nhiên trở nên ấm áp vô cùng.
Biệt thự Tần gia .
Má Vương vẫn còn ở trong phòng bếp vội vàng chuẩn bị sớm một chút, xoay người một cái, nhìn thấy Tần Tấn Dương từ trên lầu đi xuống, vội vàng cười nói: "Thiếu gia! Hôm nay sao lại thức dậy sớm như vậy! Má Vương còn chưa chuẩn bị xong !"
Tần Tấn Dương lắc đầu một cái, dịu dàng mỉm cười, "Má Vương! Không cần chuẩn bị phần của con, con bây giờ sắp đi ra ngoài!"
"Thiếu gia! Sớm như vậy đi công ty à? Hiện tại mới còn sớm! Má Vương chuẩn bị xong rất nhanh! Thiếu gia ăn rồi hãy đi đi! Vẫn kịp mà!" Má Vương vội vàng nói.
Ai! Người trẻ tuổi chính là như vậy, luôn luôn không biết ăn uống phải có giờ giấc! Không ăn uống một chút? Vậy làm sao có thể khỏe!
Tần Tấn Dương không có thời gian giải thích nữa, mở ra chân thon dài, đi ra ngoài biệt thự, giọng nam thâm trầm bay tới, "Má Vương! Không cần! Má làm cho Ty Kỳ đi!"
"Thiếu gia? . . . . . . Thiếu gia! . . . . . ." Má Vương không yên tâm kêu hai tiếng, có chút nổi giận nhìn theo bóng lưng hắn rời đi .
"Ai!" xoay người thở dài, lại nhìn thấy Du Ty Kỳ đứng trên cầu thang, "Ty Kỳ tiểu thư! Sao cô lại dậy sớm vậy ? Chẳng lẽ giống như thiếu gia đi ra ngoài sớm như vậy?"
"Tiểu thư! Cô cần phải ăn điểm tâm nha! Không ăn điểm tâm đối với thân thể là không tốt!" Má Vương tận tình khuyên bảo .
Du Ty Kỳ chỉ cắn môi không nói gì. Nhìn theo hướng hắn rời đi cho đến khi thân ảnh của hắn biến mất không thấy gì nữa, lúc này mới xoay người, có chút chán chường trở về phòng của mình.
Anh Tần . . . . . . Tha hay là đi. . . . . . Tại sao. . . . . . Tại sao như vậy. . . . . .
Má Vương nhìn thấy dáng vẻ mất hồn của cô, tự lẩm bẩm, "Thiếu gia cùng tiểu thư, hôm nay sao lại hơi lạ!" Nói xong, đi trở về phòng bếp, tiếp tục chuẩn bị điểm tâm.
Du Ty Kỳ đi trở về phòng, ngơ ngác ngồi ở trên giường.
Vẫn mở máy vi tính, đột nhiên một hồi âm thanh "Tích tích ục ục" vang lên. Đây là âm báo cuộc gọi video, đối phương không phải là ai khác, chính là cha của cô Du Hạo Thiên.
Du Ty Kỳ phiền não đi đến trước máy vi tính, nắm con chuột đè xuống phím kết nối.
Trong màn hình máy vi tính, một hồi màu lam chờ đợi tần số. Cũng không lâu lắm, Du Hạo Thiên gương khí phách thoáng hiện, tuổi trên năm mươi Du hạo Thiên nhìn dứa con gái duy nhất của mình bằng đôi mắt sủng ái .
"Kỳ Kỳ, ở Đài Loan chơi đủ chưa? Chơi đã, thì có thể trở về! Bà nội Tần còn có Ông nội Tần cũng rất nhớ con!" Du Hạo Thiên dùng giọng điệu dụ dỗ nói.
Du Ty Kỳ không nói gì, trong lòng đau xót, nước mắt từ từ ngưng tụ.
"Tại sao không nói chuyện? Cha mới từ Mĩ về, mang cho con rất nhiều quần áo xinh đẹp! Con mau về để xem qua một chút đi? Xem xem mắt thẩm mĩ của ba lần này có tốt hơn lần trước không?"
Du Hạo Thiên thấy cô không nói lời nào liền nhẹ giọng nói. Trước kia hơn mấy tháng không thế nào quan tâm tới cô, buôn bán thật sự là quá bận rộn, nên làm cho con gái bảo bối của mình giận dỗi.
"Con không cần quần áo xinh đẹp! Ty Kỳ không cần những thứ đó!" Du Ty Kỳ đột nhiên lên tiếng, nhưng trong thanh âm có chút nghẹn ngào.
Du Hạo Thiên nghe được thanh âm của cô, có chút nóng nảy: "Bảo bối a! Nói cho cha, con làm sao vậy a! Đừng khóc a! Cha sẽ đau lòng đấy! Có phải ở Đài Loan, Tấn Dương ăn hiếp con không ?"
"Cái tiểu tử thúi kia! Thiệt là! Cha giúp con mắng hắn!"
Du Ty Kỳ vừa nghe đến những lời này, lập tức khóc ra thành tiếng, bên khóc bên rống, "Con không muốn. . . . . . Anh Tần anh ấy muốn cưới người khác. . . . . . Con không muốn. . . . . . Cha. . . . . . Con không muốn. . . . . ."
"Ai nói! Tấn Dương là vị hôn phu thê của Ty Kỳ, cha cùng Ông nội Tần đã sớm quyết định rồi!" Du Hạo Thiên nghiêm mặt nói.
Du Ty Kỳ vẫn còn khóc, "Anh Tần thích người khác . . . . . . anh ấy không thích Ty Kỳ. . . . . . Cha gạt người. . . . . . Ông nội Tần cũng là gạt người. . . . . . Anh Quan Nghị cũng biết. . . . . ."
"Chỉ có Ty Kỳ không biết!"
Du Hạo Thiên nhìn thấy con gái bảo bối của mình khóc thút thít thương tâm như vậy, trong lòng nhất thời lửa giận ngút trời.
Rống to, "Nó dám! Nó chỉ có thể lấy Kỳ Kỳ! Cha ngay bây giờ gọi điện thoại cho Tần Tấn Dương! Yên tâm! Cha sẽ nghĩ hết biện pháp, hôm nay sẽ để cho các con trở về Anh quốc!"
"Bảo bối đừng khóc nữa! Chờ tin tức của cha !" Du Hạo Thiên vừa an ủi mấy câu, vội vã cắt đứt video.
Du Ty Kỳ vừa định nói "Không cần", lúc này mới phát hiện ra màn ảnh máy trong vi tính đã bị ngắt kết nối.