Vừa học xong tiết đầu, Trần Thanh Thanh đã bị thằng nhãi Tư Đồ Phong nhanh tay lẹ mắt bắt được.
Trần Thanh Thanh nghĩ thầm, tới.
Tên này quả nhiên không định buông tha cho cô.
Nhưng mà ——
Cô Trần Thanh Thanh cũng không phải người dễ chọc.
"Cô ơi, bạn Tư Đồ Phong muốn đánh em!" Thừa dịp cô giáo chưa ra khỏi lớp, cô vội vàng hô lên.
Cô giáo dạy tiết vừa rồi chính là giáo viên chủ nhiệm lớp, ngày thường ở trước mặt học sinh cực có uy nghiêm.
Tất cả mọi người đều rất sợ cô, còn lén lút đặt cho cô biệt danh "lão vu bà".
Chỉ thấy, cô cau mày đi tới, ánh mắt sắc bén nhìn vào Tư Đồ Phong.
"Tư Đồ Phong, em thành thật một chút cho tôi! Em đã bị trường học ghi tội hai lần rồi, nội quy trường học Minh Đức viết rất rõ ràng, ghi tội ba lần sẽ bị nhà trường đuổi học!"
Tư Đồ Phong cực không tình nguyện buông lỏng tay Trần Thanh Thanh ra, hung tợn trừng cô một cái.
Ánh mắt kia như muốn nói: Nha đầu chết tiệt, cậu chờ đó cho tôi.
Trần Thanh Thanh chạy nhanh nói một câu: "Cảm ơn cô ạ." Rồi chuồn nhanh ra khỏi lớp.
Sau khi "lão vu bà" rời khỏi, Cố Nam Tích mới xoay người trêu chọc anh một câu: "Thế nào? Gặp phải khắc tinh rồi?"
"Cố Nam Tích, cậu đừng tưởng rằng lão tử không dám đánh cậu!"
"Ai da, tôi sợ quá đi."
Tư Đồ Phong: "..."
Khi Trần Thanh Thanh trở lại lớp học, Tư Đồ Phong đã ghé vào trên bàn ngủ rồi.
Mãi đến giữa trưa thời điểm tan học vẫn chưa thấy tỉnh lại.
Trần Thanh Thanh lặng lẽ chuồn đi, đến ký túc xá nhà trường phân cho, sắp xếp quét tước phòng ở, sửa sang lại giường đệm.
Lại vừa đúng lúc gặp được bạn cùng lớp Trương Phương Phương.
"Di, chúng ta đúng là có duyên nha, cư nhiên được phân cùng một phòng."
"Đúng vậy, nhưng phòng này chỉ có hai người chúng ta thôi sao?"
"Không phải, còn có một người nữa, nhưng là con nhà giàu, nên không thường xuyên ở lại trường."
Trương Phương Phương đến trường báo danh trước cô mấy ngày, vì vậy biết nhiều hơn cô.
Trần Thanh Thanh lại gần hỏi thăm nói: "Cậu biết gần trường có chỗ nào làm thêm không?"
Thẻ của cô đã bị ông nội khóa, tiền mặt mang trên người sau khi nộp học phí xong cũng không còn dư nhiều lắm.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, khẳng định sẽ bị chết đói, phải sớm nghĩ cách tự lực cánh sinh mới được.
Trương Phương Phương kinh ngạc: "Cậu cũng là học sinh nghèo sao?" Khí chất thoạt nhìn không giống a!
Trần Thanh Thanh nhận được giấy thông báo trúng tuyển khi còn ở thủ đô nên đã chuẩn bị trước mọi thứ rất tốt, cô cũng không muốn lấy thân phận học sinh nghèo khó để nhập học.
Cô muốn làm thêm, thuần túy là vì không có tiền.
"Không phải... Nhưng gia đình chỉ lo cho tiền học phí, còn tiền sinh hoạt thì mình phải tự nghĩ cách."
"Thanh Thanh, cái này cậu tìm mình là đúng rồi." Trương Phương Phương đắc ý cười, nghĩ thầm cuối cùng cũng gặp được người cùng hoàn cảnh trong cái trường học quý tộc đáng chết này.
Vì thế ——
Giữa trưa hôm sau vừa tan học, trong phòng học liền vang lên giọng nói lảnh lót của Trần Thanh Thanh ——
"Giúp người xếp hàng mua cơm mua nước chuyển thư tình, phí chạy vặt chỉ có mười tệ —— "
Khoảng . VND
Toàn bộ đồng học: "..."
Chỉ có Cố Nam Tích rất phối hợp nói: "Giúp tôi đến nhà ăn mua một suất cơm thịt bò cao cấp cùng một lon Coca, đây là hai mươi tệ."
"Được, cảm ơn bạn học Cố đã ủng hộ."
"Không cần khách khí."
Trần Thanh Thanh cao hứng nhận lấy tiền, đây là đơn hàng đầu tiên của cô nha.
"Còn ai đặt nữa không?"
"Cũng giúp tôi mua một suất ăn cao cấp đi!"
"Tôi cũng muốn."
"Không cần tự mình xuống xếp hàng? Không tồi, cũng lấy cho tôi một phần đi!"
Trong một buổi trưa, Trần Thanh Thanh cùng Trương Phương Phương chạy tới chạy lui mấy chục vòng, bình quân mỗi người kiếm lời được hơn ba trăm tệ.
Tuy rằng hơi mệt, nhưng hai người đều rất vui, ăn qua loa một chút rồi trở về lớp học, vừa định nghỉ ngơi một lúc, liền nghe thấy cái người ngồi cùng bàn nói.
"Thiếu tiền như vậy? Tôi cho cậu một cơ hội kiếm được rất nhiều tiền, thế nào?"