Cửa hàng chạy vặt nhỏ của Trần Thanh Thanh cùng Trương Phương Phương chính thức đi vào hoạt động.
Sau vài ngày làm việc, trừ bỏ chạy vặt cho mấy bạn trong lớp ra, còn nhận thêm cả đơn hàng của các lớp khác.
Mà mấy lớp kia chủ yếu là thuê dịch vụ chuyển thư tình.
Đối tượng nhận được nhiều thư tình nhất chính là Tư Đồ Phong cùng Cố Nam Tích, còn có một ít bạn học sinh lớp khác.
Ngày nào cũng vậy, Trần Thanh Thanh đều sắp xếp thư tình thật cẩn thận, rồi phân công với Trương Phương Phương chia nhau đi phát.
Bởi vì Trương Phương Phương sợ hãi tên Tư Đồ Phong ác ma kia, vậy nên chủ động xin đi đưa thư tình cho lớp khác.
Còn mấy chồng thư dày của Tư Đồ Phong cùng Cố Nam Tích, giao cho Trần Thanh Thanh đưa.
Cố Nam Tích bên kia còn dễ nói chuyện, đưa cho anh, anh liền nhận lấy.
Mà Tư Đồ Phong bên này, con mẹ nó, vừa để lên bàn anh ta, anh ta liền gạt hết đi, thiếu chút nữa làm Trần Thanh Thanh tức chết.
Còn phải nghĩ cách để anh ta nhận lấy, bởi vì khách hàng đã nói, không đưa được đến tận tay anh ta thì sẽ lấy lại tiền.
"Tư Đồ Phong, những bức thư tình này đều là của những cô gái nhỏ đơn thuần viết cho cậu, cậu nhận một chút không được sao?"
"Tôi chính là không muốn nhận, cậu làm gì được tôi?"
"Giúp tôi đi, cùng lắm thì tôi chia cho cậu một nửa số tiền kiếm được từ việc đưa thư tình." Đã là giới hạn rồi! Đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!
"A... Cậu cho rằng tôi cần chút tiền đó của cậu? Cậu nghĩ tôi giống cậu sao? Vì tiền có thể làm mọi thứ?"
Những lời này mang theo mười phần sỉ nhục!
Trần Thanh Thanh liền bạo phát, dù cho toàn bộ trường này đều sợ Tư Đồ Phong, cô cũng không sợ!
"Tư Đồ Phong, cậu đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"
"Cậu mắng thêm một câu nữa xem?"
"Mắng thêm mười câu thì thế nào? Khốn kiếp."
Cả người Tư Đồ Phong tràn ngập sát khí.
Trong lòng Trần Thanh Thanh căng thẳng, tên này sẽ không động thủ với cô ngay tại đây chứ?
Nhưng kẻ sĩ thà chịu chết chứ không chịu nhục!
Trần Thanh Thanh căng da đầu đứng đối mặt với anh, chỉ một lúc sau, ánh lửa đã bắn ra bốn phía.
Cố Nam Tích không khỏi thở dài, đứng dậy tiến lên giảng hòa.
Anh giải thích với Trần Thanh Thanh: "Thanh Thanh, Phong cậu ấy không cố ý nói những lời đó, cậu ấy hai ngày nay bởi vì chuyện trong nhà, nên tâm tình mới không được tốt."
"Cố Nam Tích, cậu câm miệng! Cậu ta là cái thá gì? Tôi cần cậu giải thích với cậu ta sao?"
Trần Thanh Thanh cười lạnh: "Vậy cậu là cái thứ gì?"
"Trần Thanh Thanh, cậu muốn chết! Lần trước ở Đế Hào tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu?"
"Vừa đúng lúc, chuyện lần trước ở bên ngoài sân bay, tôi cũng đang muốn tính toán thật tốt với cậu đây!"
Mọi người trong lớp nghe thấy những lời này, đều vểnh tai lên hóng.
Hỏa khí của Tư Đồ Phong đã lên tới mức cực hạn tùy thời có thể nổ tung, kéo Cố Nam Tích đang đứng giữa hai người họ ra...
Cười lạnh nhìn Trần Thanh Thanh: "Nga? Cậu muốn tính toán như thế nào? Không bằng... Làm một lần nữa!"
Dứt lời, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bàn tay anh nâng cằm Trần Thanh Thanh lên, dùng sức hôn xuống.
"Bốp——!"
Tiếng bạt tai vang vọng trong lớp học, nghe thôi cũng đủ biết đánh mạnh đến mức nào.
Tư Đồ Phong một tay bụm mặt, không thể tin nhìn cô.
"Nha đầu thối, cô cư nhiên lại đánh lão tử!"
Lại?
Cả lớp đã khiếp sợ đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Trần Thanh Thanh giận quá hóa cười: "Tư Đồ Phong, xem ra lần trước ở Đế Hào tôi dạy dỗ cậu vẫn chưa đủ?"
Nhớ tới lần đó, Tư Đồ Phong theo bản năng lùi về phía sau hai bước, ánh mắt cảnh giác nhìn Trần Thanh Thanh.
"Nha đầu thối, cậu muốn tìm chết!"
"Không sai, tôi muốn tìm chết! Có giỏi thì cậu tới giết tôi đi!"
Tư Đồ Phong: "..." Đột nhiên không biết nên nói gì tiếp theo.