Sau buổi trưa ánh nắng tươi sáng xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh trong phòng bệnh.
Anh nắm tay cô dần dần buộc chặt, khuôn mặt lạnh lùng bị ánh nắng bao trùm nửa bên mặt.
Khả Lan bị anh kéo khẽ dừng bước lại xoay người nhìn Cố Thành Viêm khóe miệng chợt nở nụ cười.
“Anh muốn nói với em những điều anh làm đều là bất đắc dĩ sao?”
Khả Lan không đợi anh nói liền mở miệng nói trước.
Khó trách cho tới nay ông chủ không lộ diện, khó trách có tin đồn hành tung của ông chủ Lãnh thần bí, thì ra là không thể cho người khác biết!
Một tay thao túng cả xã hội đen và chính trị, rốt cuộc lòng dạ anh sâu tới mức nào mới có thể trở thành như bây giờ.
Cô nên sớm đoán ra mọi chuyện chỉ là cô chưa bao giờ nghĩ tới ông chủ Lãnh cùng Cố Thành Viêm lại là một người.
“Anh cũng không muốn lừa em.”
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói khẽ rũ hai mắt trầm giọng nói cho cô biết.
Anh cũng không muốn lừa cô.
Nhưng Cố Thành Viêm dứt lời Khả Lan chợt giơ tay lên lạnh lùng hất tay anh ra cúi đầu nhìn người đàn ông đang nằm trên giường hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải anh phát hiện em sẽ sớm biết thân phận của anh nên mới yêu cầu em thẳng thắn với anh sao?”
Không muốn lừa dối cô? Thế nhưng anh lại vẫn luôn gạt cô.
Cuối cùng anh không ngừng yêu cầu cô thẳng thắn vậy àm anh lại làm cái gì?
Từng bước một bức tử tất cả người thân của cô.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói vẻ mặt chợt chìm, hai mắt tối tăm thoáng qua một tia phức tạp, môi mỏng mím chặt.
Không khí chợt trở nên cực kỳ đè nén hai người cũng không nói chuyện.
Cố Thành Viêm không phủ nhận.
Khả Lan lại nở nụ cười nhìn khuôn mặt lạnh lùng cương nghị của anh, nụ cười ngày càng dày hơn.
Im lặng hồi lâu.
Cố Thành Viêm ngước mắt, hai mắt tối tăm dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Hình dạng của cô giống như trong ký ức của anh, con ngươi đen nhánh có một chút xanh thẳm.
“Thật ra mẹ em......” Anh giải thích.
Nhưng anh còn chưa nói hết Khả Lan lại lạng giọng nói tiếp.
“Anh không ngừng lên kế hoạch của riêng mình đem người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay.”
“Không phải anh từng nhắc nhở em phải nói cho anh biết mọi thứ để anh giải quyết.”
“Nhưng cuối cùng anh đối với em thế nào?”
Dứt lời Khả Lan khổ sở nở nụ cười.
Từ trước đến giờ cô cảm thấy đàn ông lấy sự nghiệp làm trọng cũng không có gì không ổn.
Nhưng giống như Cố Thành Viêm lại làm cho cô thất vọng đau khổ.
Cô không dám xác định mục tiêu mà Cố Thành Viêm hướng tới có phải là Lương Tú Ly hay không nhưng lúc này cô thấy anh giống như ma quỷ.
Ý định quá mức kín đáo.
Hơn nữa cho tới bây giờ cũng không tin cô.
Cố Thành Viêm không nói chuyện nữa ngồi ở trên giường bệnh, vẻ mặt âm trầm môi mỏng mím chặt không trả lời Khả Lan.
Khả Lan thấy anh không nói chuyện nữa xoay người rời đi.
Đi tới cửa Khả Lan chợt dừng bước đưa lưng về phía anh trầm giọng nói: “Tình yêu của anh thật ích kỷ.”
Một câu nói khiến sắc mặt Cố Thành Viêm càng trở nên khó chịu.
Anh vẫn muốn cô trải qua những ngày bình thường nhưng anh phát hiện cô rất hiếu thắng.
Anh liền để cô làm chuyện mà cô muốn.
Nhưng dần dần bọn họ trở nên bất đắc dĩ.
Sau khi Khả Lan rời khỏi phòng bệnh, xoay người, xuyên tháu qua cửa kính nhìn người đàn ông trong phòng bệnh, ánh mắt dần dần trầm xuống.
Cô đứng trước cửa hồi lâu cuối cùng lựa chọn xoay người rời đi.
Ông Cố nói không sai, giữa bọn họ căn bản là không thích hợp.
Cố Thành Viêm thích hợp xuất thân trong sạch, cô gái lòng dạ không có mưu kế đều bị anh ta nắm rõ trong lòng bàn tay, cô gái ngây ngốc đi theo phía sau lưng anh, xem anh như toàn thế giới.
Như vậy cuộc sống của Cố Thành Viêm mới có thể trôi qua đơn giản.
Mà cô thì sao?
Tài sản không có, càng không cách nào si ngốc, cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không hiểu.
Cho nên giữa bọn họ nhất định là không thích hợp.
Xem như hôm nay Cố Thành Viêm không giấu giếm, không có ai lại không có kế hoạch, giữa bọn họ sẽ không lâu dài.
Sau khi Khả Lan rời khỏi phòng bệnh đi thẳng về phía trước.
Ông chủ Lãnh chính là Cố Thành Viêm, sau này cô phải làm sao?
Tiếp tục làm cấp dưới của Cố Thành Viêm? Hay là rời đi?
Nhưng cô lại nghĩ đến có một số việc vẫn chưa làm xong không thể lập tức rời đi.
Nghĩ đến đây trong đầu Khả Lan rối loạn đưa tay gõ đầu một cái, muốn xóa bỏ mọi phức tạp trong đầu nhưng lại càng trở nên rối loạn.
Lúc này bên tai Khả Lan vang lên giọng nói quen thuộc.
“Giám đốc Lâm về quê đã lâu khi nào thì quay lại thành phố?”
Người nói chuyện không phải ai khác chính là Kim Hạo.
Kim Hạo từ thành phố tới Hàng Châu ngoài công việc còn muốn gặp Khả Lan.bg-ssp-{height:px}
Khả Lan nghe thấy giọng của Kim Hạo vẻ mặt hơi dừng lại ngẩng đầu nhìn Kim Hạo, sau đó quay lại khẽ nheo hai mắt.
Kim Hạo bỗng nhiên xuất hiện khiến Khả Lan nhớ tới chuyện cổ phần của Lương Thị.
Anh ta cố gắng thu mua cổ phần của Lương thị, bây giờ đột nhiên tới tìm cô chẳng lẽ đã làm xong chuyện rồi?
Nghĩ đến đây ánh mắt Khả Lan dừng trên người của Kim Hạo trả lời: “Anh tới đây làm gì?”
Cô và Kim Hạo mặc dùng cùng một phe nhưng quan hệ chưa tới mức Kim Hạo chạy tới tìm cô.
Kim Hạo nghe Khả Lan nói vẻ mặt hơi ngừng lại nhìn Khả Lan, khóe miệng khẽ nở nụ cười: “Nghe nói cô ly hôn, tôi tới để khai thác.” Dứt lời Kim Hạo đưa tay nắm tay Khả Lan, ánh mắt dừng trên cái nhẫn ở tay Khả Lan.
Khả Lan thấy động tác của Kim Hạo vội vàng muốn thu tay lại, Kim Hạo chợt nắm chặt không cho Khả Lan thu tay về.
“Vẫn còn đeo nhẫn cưới cô vẫn còn yêu người đàn ông kia.” Kim Hạo đưa tay mơn trớn chiếc nhẫn trên tay Khả Lan muốn tháo chiếc nhẫn xuống.”
Khả Lan đưa tay còn lại ra ngăn động tác của Kim Hạo lại.
Cô quên tháo nhẫn ra nhưng chuyện này cũng không chứng tỏ Kim Hạo có tư cách tháo nhẫn của cô.
Động tác của Khả Lan khiến Kim Hạo dừng lại, sau đó lại buông tay Khả Lan đứng trước mặt cô nói “Dẫu lìa ngỏ ý còn vương tơ lòng, không ngờ giám đốc Lâm thích chơi loại trò chơi này.
Kim Hạo cười cợt trả lời Khả Lan.
Đôi mắt trở nên rất phức tạp.
Khả Lan nghe Kim Hạo nói vẻ mặt hơi dừng lại đút tay vào túi ngước mắt nhìn Kim Hạo: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Cô đi thẳng vào vấn đề không muốn quanh co lòng vòng với Kim Hạo.
Kim Hạo nghe Khả Lan nói khóe miệng khẽ nở nụ cười chợt đưa tay kéo tay Khả Lan, đi về phía bệnh viện.
Hành động của Kim Hạo khiến Khả Lan nhất thời bối rối cô vội vàng vẫy tay muốn Kim Hạo buông ra.
Kim Hạo vẫn nắm chặt tay cô không buông ra.
Lát sau.
Kim Hạo chợt nghiêm nghị nói với Khả Lan: “Cho cô xem kịch hay.”
Dứt lời Kim Hạo chợt dùng bước, hai người đã đứng ngoài phòng bệnh của Cố Thành Viêm.
Khả Lan dừng bước lúc nhìn thấy mình đang ở bên ngoài phòng bệnh của Cố Thành Viêm thì đầu óc hỗn loạn không biết có cảm giác gì.
Mà trong phòng bệnh.
Cố Thành Viêm ngồi trên giường bệnh xem tài liệu, bên tai vang lên giọng nói mềm mại của con gái.
“Mặc dù bộ dáng anh Viêm thay đổi nhưng em vẫn nhớ đôi mắt của anh.” Cô gái vừa nói vừa đưa tay muốn buốt khuôn mặt anh.
Cố Thành Viêm chợt ngước mắt, hai mắt tối tăm lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt.
Cả người cô gái khẽ run, ngơ ngác đứng tại chỗ, không có động tác gì.
Im lặng sau đó cô gái nói: “Anh Viêm anh còn nhớ khi còn nhỏ không, anh viết cho em một bài hát em vẫn còn nhớ.” Cô gái nói tới đây chợt đưa tay mở túi lục lọi tìm một tờ giấy muốn đưa cho Cố Thành Viêm.
Anh chợt ngước mắt, hai mắt tối tăm không che giấu vẻ chán ghét.
Cô gái bị ánh mắt của anh dọa sợ, hốc mắt ửng đỏ, môi mỏng khẽ mở, há miệng muốn nói, cuối cùng lại không dám nói gì.
Chỉ đứng im tại chỗ không có động tác gì.
“Cô không phải là cô ấy, có thể đi được rồi.” Cố Thành Viêm không nhanh không chậm trả lời.
Anh không biết tại sao lại có thêm một Lâm Bảo Nhi nhưng anh tin chắc cho dù lớn lên có giống cũng không phải cùng một người.
Mà Lâm Bảo Nhi nghe Cố Thành Viêm trả lời, vẻ mặt đột nhiên hoảng sợ, cơ thể khẽ run, cô ta chợt đưa tay vội vàng nắm tay anh.
“Anh Viêm, anh có biết những năm gần đây lý do mà em tiếp tục sống là vì sao không?” Lâm Bảo Nhi nói tới đây dừng một chút, ngước mắt, hai mắt mờ mịt, nhìn Cố Thành Viêm nói: “Chính là muốn gặp anh lần nữa.” Trong lời nói còn có vẻ mặt thành khẩn.
Anh vẫn như cũ không để ý.
Không khí nhất thời trở nên cực kỳ im lặng.
Cố Thành Viêm không để ý tới Lâm Bảo Nhi, Lâm Bảo Nhi vẫn như cũ không chịu buông bỏ.
Cô nắm chặt cánh tay anh, càng ngày càng trở nên gấp gáp, trong mắt đều là nước mắt.
Cứ như vậy im lặng hồi lâu, Lâm Bảo Nhi chợt đứng lên, đứng thẳng ở bên mép giường nhìn về phía người đàn ông vẫn đang xem tài liệu, trong lòng đã nguội lạnh một chút.
Khả Lan thấy tình hình như vậy xoay người muốn bỏ đi.
Kim Hạo chợt đưa tay ngăn Khả Lan lại.
“Cô nhìn một chút.” Kim Hạo tốt bụng nhắc nhở.
Lâm Bảo Nhi này là do Lương Tú Ly sắp xếp, sao có thể đơn giản bỏ đi được.
Khả Lan nghe Kim Hạo nói cũng không nói thêm gì, ngước mắt tiếp tục nhìn về phía phòng bệnh.
“Năm đó, dì Tố Phương đánh tráo em và Lương Bảo Nhi, để em trở thành con nhà giàu.” Cô gái nói tới đây nhẹ nhàng dừng một chút lại nói: “Đáng tiếc, thân phận của em bị phát hiện, em từ con gái nhà giàu thành một người ăn xin không đáng một xu.”
“Em đã khóc, cũng từng đau lòng, tuyệt vọng, người duy nhất mà em nghĩ tới là anh Viêm.”
“Em thật vất vả mới tới được nhà anh, muốn tìm anh.”
“Nhưng ở đó ba ngày, khóc ba ngày, cuối cùng không đợi được anh Viêm.”
“Anh Viêm, những năm này bầu trời của em đều là một màu xám tro, nhìn thấy anh giống như gặp được ánh sáng.”
Cô gái nói tới đây hai tay nắm chặt tay anh, ánh mắt chân thành tha thiết.
Cố Thành Viêm nghe thấy cô gái nói không có trả lời ngay mà im lặng.
Khả Lan đứng ngoài cửa nghe thấy cô gái bên trong kia trong lòng dâng lên cảm giác khó hiểu.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại lại cảm thấy không đúng.
Theo như ý cô gái kia nói, năm đó xảy ra sự kiện đánh tráo con.
Mà cô gái trước mắt là con gái mẹ cô?
Tại sao cô chưa bao giờ biết mình có một người em gái!