Về tới Liễu phủ, Liêu Lan Yên cũng không trực tiếp đi đến phòng mình, mà là tránh đi thủ vệ của Liễu phủ, cố ý đi đến viện của Liễu Hâm Dung.
Còn chưa tới gần khuê phòng của Liễu Hâm Dung, chợt nghe thấy tiếng chửi rủa hữu khí vô lực từ bên trong, cùng với nha hoàn đang bận rộn ra khỏi cửa.
Ẩn mình trong bóng tối, Liễu Lan Yên khoanh tay trước ngực, nghe những tiếng mắng chửi đầy tức giận và không cam lòng của Liễu Hâm Dung, đôi lúc trong đó còn xem lẫn cả tiếng kêu rên đau đớn, thật sự là làm quấy nhiễu mộng đẹp của người khác mà.
"Nữ nhi, nữ nhi, con đừng kích động như vậy, thương thế của con vừa mới tốt lên được, đừng nên lộn xộn. Có chuyện gì thì chờ dưỡng thương tốt lại nói." Liễu Tấn Lợi ở trong phòng không ngừng khuyên can nữ nhi, sợ nàng làm ra chuyện gì ngoài ý muốn.
"Giết nàng ta, giết con tiện nhiên kia đi!" Liễu Hâm Dung lớn tiếng gào thét, bởi vì động tác quá mạnh, làm ảnh hưởng đến vết thương trên lưng nàng, đau đến nỗi khiến nàng nhe răng nhếch miệng, thấp giọng hô đau.
Vị trí từ phần eo xuống đến đầu gối, bị đánh đến loang lổ máu, cho dù là dùng thuốc trị thương tốt nhất thì lúc này trên băng gạc cũng có những điểm hồng do vết máu để lại.
"Được, được, giết nàng ta. Phụ thân nhất định giúp con giết nàng ta! Nữ nhi ngoan của ta, con đừng cử động, đừng nhúc nhích nữa." Thấy trên người Liễu Hâm Dung lại chảy máu, khiến cho Liễu Tấn Lợi luống cuống tay chân, muốn trấn an Liễu Hâm Dung, lại sợ chạm đến miệng vết thương của nàng, đứng một bên gấp đến độ xoay quanh.
"Con tiện nhân kia!" Miệng vết thương nứt ra khiến cho Liễu Hâm Dung bị đau, liên tục hít vài ngụm khí lạnh để giảm bớt đau đớn.
Nàng vốn muốn mượn cơ hội lần này, một lần trừ bỏ Liễu Lan Yên vĩnh viễn, sao nghĩ được hành động của Yêu Thần lại ngoài dự đoán của mọi người như thế.
Không chỉ không đá được Liễu Lan Yên ra khỏi phủ, trái lại còn khiến nàng rước lấy thương tổn cả người, chuyện này chuyện đối không bỏ qua, nàng sẽ phục thù trên người Liễu Lan Yên thật tốt.
"Nữ nhi ngoan của ta, con đừng nghĩ nhiều như vậy, chuyện cứ để phụ thân xử lý. Con cứ yên tâm dưỡng thương là tốt rồi." Liễu Tấn Lợi đau lòng dặn dò Liễu Hâm Dung một phen, lại hét lên ra lệnh nhắc nhở nha hoàn hạ nhân từng cái từng cái vô cùng cẩn thận, phải hầu hạ Liễu Hâm Dung thật tốt, sau đó mới có thể rời khỏi khuê phòng của Liễu Hâm Dung.
Tâm phúc của Liễu Tấn Lợi đứng bên cạnh thấp giọng khuyên nhủ nói: "Lão gia, hiện tại ngài cũng không thể trắng trợn động đến Liễu Lan Yên được. Trong tay nàng ta còn có ngọc bài của Đại Trưởng Lão."
"Đương nhiên là ta biết." Liễu Tấn Lợi đè thấp thanh âm, sợ bị người khác nghe được, truyền vào tai Liễu Hâm Dung, nàng ta lại đại náo một phen: "Nữ nhi bị khi dễ, phải an ủi nó trước. Nếu có thể động được đến Liễu Lan Yên như lời nói, ta đã sớm động rồi. Phải sớm tìm ra một lý do chính đáng để trừ bỏ nàng ta."
Liễu Tấn Lợi khó xử cân nhắc.
Chung quy vẫn cảm giác thấy Liễu Lan Yên có chút tà môn, sao có thể khiến cho Yêu Thần coi trọng, che chở nàng ta?
"Lão gia không cần quá lo lắng. Yêu Thần bất quá cũng chỉ là đùa giỡn nàng ta một chút thôi." Tâm phúc vui sướng khi người gặp họa cười: "Hội luận phẩm vào nửa tháng sau, Yêu Thầm còn kêu Liễu Lan Yên tham gia đó."
"A? Yêu Thần kêu nàng ta tham gia hội luận phẩm?" Vừa nghe thấy điều này, tinh thần Liễu Tấn Lợi liền tỉnh táo, chút buồn bực vừa rồi cũng hóa thành hư không.
"Đúng vậy, vừa rồi lão gia ra về sớm, điều này là lúc sau chính miệng Yêu Thần nói ra." Tâm phúc khẳng định nói.
"Ha ha......." Liễu Tấn Lợi đột nhiên nở nụ cười: "Ta còn cho rằng không biết Liễu Lan Yên nắm được Yêu Thần từ lúc nào, nguyên lai nàng ta bất quá chỉ là trò tiêu khiển của Yêu Thần lúc nhàm chán."
Đi tham gia hội luận phẩm, không có một chút yêu lực, đi làm gì?
Chịu chết sao?
Liễu Tấn Lợi tưởng tượng đến kết quả cuối cùng của Liễu Lan Yên khi tham gia hội luận phẩm, hắn liền cười đến không khép miệng được.
Thuận miệng nói vài câu với tầm phúc, nhóm người Liễu Tấm Lợi chậm rãi tiêu sái rời đi.
Liễu Lan Yên nghe xong những thứ này, bên môi hơi gợi lên nụ cười, lặng yên không tiếng động trở về phòng mình.
Trái với Liễu Hâm Dung luôn trằn trọc không yên, nàng lại mộng đẹp cả đêm, thẳng đến hừng đông.
Sáng sớm hôm sau thức dậy, vừa ăn xong điểm tâm, Liễu Lan Yên thu thập mọi thứ thỏa đáng rời khỏi Liễu phủ.
Đợi đến khi Liễu Hâm Dung đứng lên, lại thay thêm một lần thuốc, cảm nhận được sự đau xót trên người. Đau đớn trên người không thể bằng được một phần nỗi hổ thẹn trong lòng nàng, những thứ này đều là do nữ nhân kia gây ra cho nàng.
"Đem nữ nhân đó đến đây cho ta!" Liễu Hâm Dung phân phó cho nha hoàn bên cạnh.
Hoàn Thúy lập tức nói: "Tiểu thư, nữ nhân kia sáng sớm vừa thức dậy đã xuất môn rồi."
"A? Nàng ta xuất môn làm gì?" Liễu Hâm Dung kinh ngạc nhìn về phía Hoàn Thúy.
"Không biết ạ. Hắn là lên núi đốn củi rồi." Hoàn Thúy là nha hoàn bên người Liễu Hâm Dung, tuyệt đối là tận chức tận trách, nắm trong tay nhất cử nhất động của Liễu Lan Yên, "Sợ là nàng ta muốn làm chút chuyện để lấy lòng tiểu thư."
"Hừ, bây giờ muốn lấy lòng ta, muộn rồi!" Liễu Hâm Dung hừ lạnh một tiếng, phân phó cho Hoàn Thúy: "Nàng ta mà trở về, lập tức lôi nàng ta sang đây."
Tưởng như thế có thể tránh được nàng, không có cửa đâu, nàng muốn dạy dỗ lại Liễu Lan Yên thật tốt.
Đêm qua nàng đau đến không thể chịu được, mới đưa ra phán đoán sai lầm.
Lập tức giết Liễu Lan Yên, thực quá tiện nghi cho nàng ta rồi.
"Vâng, tiểu thư." Hoàn Thư cúi người hành lễ, cười khẽ.
Ngay khi hai chủ tớ Liễu Hâm Dung đang tính kế Liễu Lan Yên, nàng đã đi đến Vương Thành, hiện giờ đang tiến đến một mục tiêu.
Cổng lớn màu đỏ thẫm, trước cửa có bậc thềm cao cao, hai bên có thủ vệ sâm nghiêm, không cần hỏi cũng biết, người ở không không phú thì quý.
Liễu Lan Yên bước lên bậc thềm, còn chưa tới gần được cổng lớn, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên, xuyên thẳng vào lỗ tai: "Đứng lại!"
"Nơi này ngươi có thể tùy tiện tới được hay sao?" Thủ vệ đánh giá Liễu Lan Yên một chút, bộ quần áo trên người tuy rằng không quá tệ, nhưng cũng không phải thứ tốt gì, không thể nói là hạ nhân, nhưng cũng tuyệt không phải quần áo dành cho chủ tử dùng.
Có thể làm thủ vệ cho nhà giàu, cặp mắt đã sớm luyện được đến ngưỡng sáng như tuyết, người nào có tiền có quyền nên nịnh bợ, người nào không đáng nhắc tới thì không cần đế ý đến, bọn họ phân ra rất rõ ràng.
"Ta đến để đưa thư." Liễu Lan Yên dâng ra bộ dáng tươi cười ngọt ngào, lựa chọn tự động bỏ qua bộ dáng cao ngạo của thủ vệ.
"Đưa thư?" Thủ vệ vừa nghe, cũng thấy sáng tỏ.
Nguyên lai là hạ nhân chạy việc.
"Lão gia nhà ta cũng không chắc là chịu xem........" Thủ vệ nói một nửa, nếu là người có chút hiểu biết, sẽ biết hiện tại là nên nhét chút gì đó vào tay thủ vệ, nếu không, lá thư này có vào được bên trong hay không, cũng là một vấn đề.
"Yên tâm, yên tâm, lão gia nhà ngươi nhất định sẽ xem." Liễu Lan Yên dùng sức gật đầu, hồn nhiên khẳng định nói.
Hành động này khiến thủ vệ chau mày, bất mãn nhìn chằm chằm vào nàng, sao có thể dùng một đứa không nhanh nhạy chút nào như thế chứ.
Còn nói nhất định sẽ xem, bọn họ có thể cam đoan, lão gia nhà bọn họ sẽ không thấy được.
Vừa muốn nói với nàng vài câu cho có lệ, đuổi nàng đi, nào ngờ, cô gái này thế nhưng lại lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc bài, đặt chung với lá thư đưa lên trước mặt họ: "Lão gia các ngươi nhất định sẽ xem, đúng không?"
"Xem cái...." Lời nhục mạ của thủ vệ còn chưa ra khỏi miệng, thật giống như bị ai bóp chặt cổ, tất cả đều nghẹn chặt ở cổ họng, không nói được nửa lời.
"Xem, xem, tuyệt đối sẽ xem. Cô nương có muốn vào trong ngồi một chút hay không, tự mình giao thư cho lão gia chúng ta?" Thái độ của thủ vệ lập tức chuyện biến độ, vô cùng ân cần.
"Không cần, ta còn có việc." Liễu Lan Yên đưa thư cho thủ vệ, xoay người rời đi.
"Đại Trưởng Lão gửi thư cho lão gia chúng ta, muốn làm gì chứ?" Thủ vệ nghĩ đến khối ngọc bài tượng trưng cho thân phận của Đại Trưởng Lão vừa rồi, nói thầm không ngừng.
"Ai biết, đưa cho lão gia là được." Một thủ vệ tùy ý nói, đền cùng là thế nào, cũng không phải là chuyện mà thủ vệ nho nhỏ như bọn họ có thể biến đến.