Ngón tay hoàn mỹ như được điêu khắc từ Ngọc Thạch, giơ lên trong đêm tối, nổi bật dưới ánh nến, đầu ngón tay như được phủ một tầng ánh sáng trong suốt nhàn nhạt.
Có thể nói là không khoa trương chút nào, bởi vì đây tuyệt đối là kiệt tác hoàn mỹ nhất của trời đất.
Ông trời thật đúng là quá ưu ái Yêu Thần rồi, mỗi một phân một tấc trên người hắn đều là hoàn mỹ như thế, không có một chút nào tỳ vết nào.
Ngay cả trong ngày thường cũng đã thấy hoàn mỹ như vậy, dù là người có lực tự chủ cực mạnh chỉ sợ cũng sẽ trầm mê mà kinh hãi than một tiếng hoàn mỹ, nhất định là sẽ nhìn mãi mà không thể dời mắt được.
Chỉ là, lúc này Liễu Hâm Dung lại cực kì hy vọng mình chưa từng xuất hiện ở đây, không bị người nam nhân hoàn mỹ này chú ý tới, nhất là không bị ngón tay của hắn chỉ vào.
Ánh mắt của mọi người cũng tập trung vào Liễu Hâm Dung, nhớ lại vừa rồi Yêu Chủ nhắc tới đảo côn trùng còn có yêu cốc điên. . . . . . Ánh mắt liền từ kinh ngạc nhanh chóng chuyển thành đồng tình, giống như đã thấy trước được vận mệnh bi thảm của Liễu Hâm Dung.
"Tôn, Tôn chủ. . . . . . Kẻ gây ra mọi chuyện rõ ràng là Liễu Lan Yên, thế nào lại chuyển thành Liễu Hâm Dung chứ?" Liễu Tấn Lợi vội vàng quỳ hai gối xuống, nâng mặt tràn đầy vết máu của mình lên, thấp thỏm hỏi Yêu Thần.
"Là Liễu Lan Yên lỗ mãng tìm Tôn chủ muốn nội đan, chuyện này không liên quan đến Liễu Hâm Dung." Liễu Tấn Lợi bị sợ đến mức trái tim cũng sắp ngưng đập.
Hắn không muốn con gái của mình cũng bị dính líu đi vào.
Yêu Chủ xem xét tình huống này một chút, sau đó cũng ở bên cạnh nở nụ cười nói: "Tôn chủ, người xem, chuyện này. . . . . . Cũng không liên quan đến Liễu Hâm Dung mà."
"Ý của ngươi là, bổn tôn phán đoán sai sao?" Yêu Thần nở nụ cười ôn hòa, nhưng trong mắt của Yêu Chủ, lại là hết sức lạnh lẽo, làm hắn không khỏi rùng mình một cái.
"Không dám, không dám." Yêu Chủ vội vàng khoát tay nói, hắn cũng không dám đắc tội Yêu Thần, nhưng mà, giải thích cho thần dân của mình cũng là việc chính đáng, "Chuyện này, Liễu Hâm Dung vì sao trở thành đầu sỏ gây nên, ta thật là có chút hồ đồ."
"Nàng cũng chỉ là khen ngợi Tôn chủ có thực lực cao cường, bị người kia hiểu lầm mới có thể chọc giận Tôn chủ. Nếu nói nàng là đầu sỏ gây nên, thì có lẽ là đã hiểu lầm người tốt rồi" Yêu Chủ vẫn là thiên vị Liễu Hâm Dung .
Dù sao bây giờ Liễu Tấn Lợi mới là Đại Trưởng Lão, còn người phụ thân đã từng là Đại Trưởng Lão của Liễu Lan Yên kia quả thật đúng là có làm chút chuyện tình cho Yêu Giới, nhưng mà, người chết vĩnh viễn cũng sẽ không bằng người sống.
"Nàng không phải đầu sỏ sao?" Yêu Thần nhẹ nhàng điểm ngón trỏ lên huyệt Thái Dương của mình, cười như không cười ngước mắt nhìn Liễu Hâm Dung đang quỳ trên đất.
"Dĩ nhiên không phải." Yêu Chủ ở một bên nở nụ cười, "Vọng tưởng lấy nội đan của Tôn chủ người, đương nhiên là phải phạt nặng. Nhưng về phần Liễu Hâm Dung, nhiều lắm chỉ là một khuyết điểm nho nhỏ, trừng phạt một chút là được rồi."
"Ai nói là muốn lấy nội đan của bổn tôn thì phải phạt nặng?" Yêu Thần buồn cười nhìn Yêu Chủ đang bên cạnh, lời của hắn, đừng nói là Yêu Chủ hồ đồ, mà chính là tất cả mọi người trong vườn đều mơ hồ, rối rít nhìn nhau, căn bản là không có biện pháp suy đoán được Yêu Thần nghĩ gì.
"Này, ý tứ của Tôn chủ là. . . . . ." Yêu Chủ tìm mọi cách suy đoán cũng căn bản là đoán không ra tâm tư của Yêu Thần.
"Bổn tôn đang trò chuyện thật vui vẻ với Liễu Lan Yên cô nương, vậy mà nàng lại đột nhiên chạy ra quấy rối hứng thú của bổn tôn, chẳng lẽ không phải là đầu sỏ phá đám sao?" Lời của Yêu Thần vừa nói ra khỏi miệng, liền làm cho cằm của không biết bao nhiêu người nặng nề rớt xuống đất.
Trò chuyện với nhau thật vui vẻ?
Hứng thú?
Yêu Thần không phải là luôn luôn cao cao tại thượng sao?
Tại sao bị người yêu cầu nội đan, mà hắn lại có thể trò chuyện với người đó thật vui vẻ, đã vậy còn không giận dữ, đây, đây là cái tình huống gì?
Yêu Thần cũng mặc kệ những ngững người kia đang trợn mắt hốc mồm ra sao, chỉ nghiêng đầu, kề sát Yêu Chủ như có chuyện riêng muốn nói: "Chẳng lẽ Yêu Chủ cảm thấy bổn tôn đang nói dối sao?"
"Không, không, không. . . . . . Tôn chủ cứ đùa." Trái tim Yêu Chủ không ngừng co rút nhanh, máu nhanh chóng chảy về tim, có chút lạnh cả người, da đầu cũng đều tê dại, "Chỉ là, trò chuyện với nhau vui vẻ như vậy, thật là, thật là. . . . . ." Thật là cả nửa ngày, Yêu Chủ cũng không có biện pháp tìm được một từ chính xác để hình dung, đừng xem là vốn từ của hắn ít ỏi, mà thật sự là tình huống trước mắt quá mức quỷ dị, đã vượt ngoài phạm vi tiếp thu của hắn.
"Liễu Lan Yên thật ra là một cô nương rất thú vị, ăn nói thẳng thắn lại không làm mích lòng người, thật là hiếm có." Yêu Thần cong khóe môi nở nụ cười, hình như tâm trạng rất tốt.
Yêu Thần cũng cười, những người khác đương nhiên cũng không dám nói Liễu Lan Yên cái gì, tất cả đều cười theo.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả khuôn viên cùng vang lên tiếng cười "Vui vẻ", cái này tuy là tiếng cười, nhưng nghe thế nào cũng đều cảm thấy kỳ cục, rõ ràng không giống cười chút nào, mà vẫn phải cố tình làm ra bộ dáng vui vẻ, thật là làm khó những vị Quý tộc thế gia này.
"Tôn chủ, tối nay chớ vì loại chuyện nhỏ này mà làm giảm hứng thú của Tôn chủ, để cho bọn họ đi xuống trước đi." Yêu Chủ tức thời ở bên cạnh nói một câu.
"Ừ, cách làm của Yêu Chủ đương nhiên sẽ không làm bổn tôn thất vọng." Yêu Thần tùy ý nói một câu, Yêu Chủ lại lập tức hiểu ý.
"Người đâu, mang Liễu Hâm Dung xuống, phạt gậy." Yêu Chủ vừa dứt lời, thị vệ đứng ở dưới liền lập tức lôi Liễu Hâm Dung ra ngoài, còn về chuyện Liễu Hâm Dung hoảng sợ kêu gào thảm thiết thì mọi người gạt sang một bên không quan tâm.
Tiếng kêu gào thê lương biến mất, Liễu Tấn Lợi cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhi bảo bối của mình bị kéo đi, toàn thân không ngừng phát run.
Yêu Chủ nhìn thấy, lại nghiêm nghị trách cứ: "Liễu Tấn Lợi, nhìn xem nữ nhi của ngươi, còn không trở về tự đóng cửa suy nghĩ, giáo dục nữ nhi của ngươi cho tốt mà còn đứng ở đó làm gì!"
"Dạ, thuộc hạ tuân lệnh." Liễu Tấn Lợi giống như bị rút đi toàn bộ hơi sức, run rẩy bò dậy, cung kính hành lễ, liền nhếch nhác lui ra ngoài.
"Liễu Lan Yên, nếu nàng thích nội đan của bổn tôn như vậy, ta sẽ thật cố gắng." Yêu Thần cong môi cười, khuôn mặt ôn hòa, nhìn thế nào cũng đều thấy dịu dàng.
Chỉ là, một phen hỉ nộ vô thường mới vừa rồi của hắn, cho dù ai cũng sẽ không thể liên hệ hai chữ dịu dàng này với hắn.
Nếu hình dung mặt hổ mỉm cười sợ rằng còn thích hợp hơn.
"Ừ, ta biết rồi, ngươi cứ chờ đó. Nội đan của ngươi ta nhất định là muốn." Liễu Lan Yên khẳng định nói, mọi người trong vườn nghe được liền bị dọa cho mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.
Yêu Thần mới vừa xử lý xong Liễu Hâm Dung, vậy mà nữ tử Liễu Lan Yên này còn dám nói như vậy, quả nhiên là không thẹn với danh hiệu của nàng -- kẻ ngu!
"Được, ta chờ." Nhưng sau một câu nói đó của Yêu Thần, liền làm không biết bao nhiêu người bật ngửa.
Được rồi, hôm nay đầu óc của mọi người cũng không quá bình thường.
"Tôn chủ, ngài nhìn xem những thứ kia có hài lòng hay không." Yêu Chủ cũng không muốn tiếp tục dây dưa cái vấn đề này nữa, bây giờ trong đầu hắn đã biến thành một đống bột nhão rồi, căn bản là cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc đây là tình huống gì, chỉ đành phải dẫn sang chuyện khác.
Yêu Thần tùy ý gật đầu một cái, Yêu Chủ lập tức sử dụng ánh mắt ra hiệu cho Dư Cận Thước vẫn còn đang ngơ ngác mất hồn, nháy mắt, thấy hắn không có phản ứng, Yêu Chủ không thể làm gì khác hơn là mở miệng: "Tam đệ."
"A? À, vâng" Dư Cận Thước bị Yêu Chủ kêu như vậy, lúc này mới phản ứng được, phân phó thủ hạ đi làm việc.
Lúc này Liễu Lan Yên đã ngồi trở lại chỗ của nàng, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra thoải mái ăn uống. Ai cũng không biết lúc nàng rũ đầu xuống trong mắt liền xoẹt qua một tia kinh ngạc, cái tên Yêu Thần này. . . . . . Hình như có gì đó không đúng lắm.
Người khác cũng là còn đang trong khiếp sợ chưa kịp lấy lại tinh thần, nên đương nhiên sẽ không có ai chú ý tới Yêu Thần cao cao tại thượng liếc nhìn Liễu Lan Yên đang ngồi một mình, trong mắt lóe lên nụ cười thâm trầm.