Hoàng hôn buông xuống, thời gian đã qua nửa đêm, trong cung lại vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Thái tử vừa mới rời kinh, Thuận Trinh Hoàng đế liền bệnh tới như núi sập, mà bị Hoằng Đức Hoàng đế bị cầm tù trong cung nhân cơ hội này trở về vị trí cũ, nhiều chuyện như vậy đều mang chút ý tứ sâu xa. Hầu hết các trọng thần tiến cung đều bị cấm quân tầng tầng trông coi, ai cũng không biết sau đó sẽ phát sinh chuyện gì nữa, cho nên từng người câm như hến, không người nào dám nói một lời.
Tô Huyên đi vào cung theo cửa hông, một lão thái giám xách ngọn đèn nhỏ đi theo, trong cung ít nhiều lộ ra vẻ mộc mạc lại không chút bắt mắt. Tuổi tác của lão thái giám lớn hơn một chút so vời bình thường, y phục lại mỏng manh tinh tế, nên phục vụ ở ngự tiền. Hai người âm thầm đi nửa ngày, rốt cục đến trước một tòa Thiên Điện không lớn lắm thì dừng lại.
"Tô đại nhân, bệ hạ chờ ở ngay chỗ này." Lão thái giám cung kính nói.
"Làm phiền Trần công công." Tô Huyên gật đầu, thuận theo lão thái giám đẩy cửa tiến vào nội điện.
Tô Huyên đánh giá điện đường trống rỗng, đem mũ trùm nhẹ nhàng kéo xuống, lại đưa tay cởi bỏ dây buộc ở sau đầu, chậm rãi lấy mặt nạ dữ tợn, lộ ra chân dung.
Mặt kia chính là thiếu phó đương triều, đại thần nội các Nhiễm Chính, khuôn mặt nhã nhặn trắng nõn, cùng với chuyện hủy dung không có một chút liên quan.
"Huyên nhi." Hoằng Đức đế bỗng nhiên từ phía sau kêu hắn một tiếng.
Tô Huyên lập tức quay người quỳ xuống đất, đem phong thư Thuận Trinh Hoàng đế triệu Thái tử hồi kinh nâng cao quá đỉnh đầu, "Tham kiến bệ hạ, sáu phong thư tay đã tìm về toàn bộ, cung thỉnh Hoàng Thượng xem xét."
"Tốt, tốt." Hoằng Đức đế liên tục gật đầu, "Mọi chuyện Huyên nhi làm trẫm đều nhìn ở trong mắt, ngươi làm việc, trẫm yên tâm nhất."
Tuổi tác của Hoằng Đức đế không hề lớn, nhưng bị cầm tù trong cung bảy năm không được tự do, lại luôn phải đề phòng mọi lúc chuyện "Ngoài ý muốn", nên tóc mai đã sớm bạc.
Hắn đỡ Tô Huyên đứng dậy, đến gần, rốt cục nhìn nửa gương mặt ẩn ẩn sưng đỏ của Tô Huyên, không khỏi nhíu mày, "Trên mặt đây là xảy ra chuyện gì? Trẫm gọi người cầm chút băng tới."
"Đa tạ bệ hạ, vi thần chỉ là muốn mời bệ hạ hợp tác diễn một màn kịch." Tô Huyên hồi bẩm đúng sự thật, "Đem Nhiễm Chính biếm trích ra kinh."
"Đưa ngươi biếm trích ra kinh?" Hoằng Đức Hoàng đế nghĩ ngợi một mình, "Chuyện ra kinh là có ý gì?"
"Thả dây câu dài ở bên ngoài kinh thành, thay ngài câu cá lớn."
Bây giờ trong kinh kịch biến, Thái tử Chu Ninh Cực bị phế là chuyện sớm hay muộn, nhưng muốn đề phòng những hành động bất thường của hắn, thì Nhiễm Chính bị giáng chức ra kinh, hắn sẽ trở thành đối tượng liên lạc tốt nhất của Chu Ninh Cực.
Hoằng đức Hoàng đế biết Tô Huyên dụng tâm lương khổ, nhưng vẫn không có tùy tiện đồng ý, "Ngươi cứ ở lại trong kinh, việc này để trẫm suy nghĩ kỹ một chút."
Hắn để Tô Huyên ngồi nói chuyện, lại nghe Tô Huyên kể kỹ rất nhiều chuyện tiền triều, mới coi như là hiểu rõ.
"Trẫm sẽ thay Tô gia bình oan giải tội, nhưng Huyên nhi, ngươi phải biết, trẫm không thể vì Tô gia mà giết sạch tất cả những người bỏ đá xuống giếng." Hoằng Đức đế điều chỉnh thân thể, cuối cùng cũng tìm được tư thế thoải mái.
"Nếu những người này thật sự có tội thì sao?"
"Vậy dĩ nhiên nên phế phải phế, đáng giết phải giết, trẫm tuyệt đối không nhân nhượng." Hoằng đức đế mặt không chút thay đổi nói.
Nói bóng nói gió cho hắn hiểu, muốn báo thù vẫn cần đến Tô Huyên hắn chính tay động thủ, nhưng chỉ cần hắn có thể làm cho những người này dao động, Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không ngăn cản.
Tô Huyên nhẹ nhàng cong khóe miệng, "Đa tạ bệ hạ."
Hoàng đế biết hắn có ý gì, liền cũng cười theo, "Tạ ơn trẫm làm gì? Trẫm cũng không đáp ứng ngươi chuyện gì."
Trước mắt những cái này đều không phải chuyện quan trọng nhất, vừa mới trở lại vị trí cũ, vị trí này có thể ngồi ổn định hay không vẫn là cần phải cố gắng.
Hoằng Đức đế vốn chỉ có độc nhất một đứa con trai, cũng chính là cựu Thái tử Chu Ninh Kỷ, hắn đã chết vì bệnh trước khi trong cung có chính biến, cũng bởi vì Hoằng Đức Đế không có hậu nhân, Thuận Trinh Hoàng đế mới có thể thừa cơ đoạt vị. Bây giờ Hoằng Đức trở lại vị trí cũ, việc lựa chọn người cho Đông Cũng lại trở thành một vấn đề.
Đương kim Thái tử Chu Ninh Cực là trưởng tử của Thuận Trinh, Hoàng đế vẫn còn khoẻ mạnh, lại lấy biện pháp mở rộng hậu cung để kéo dài dòng dõi. Nhưng có lẽ vì nhân sinh thay đổi rất nhanh nên Hoằng Đức đế đã nhìn thấu mọi chuyện, một lòng chỉ chung tình với Tô quý phi đã mất tích bảy năm trước, cũng chính là cô cô của Tô Huyên Tô Vân Cấp, trước mắt không có ý mở rộng hậu cung.
Bàn xong chính sự, sắc trời đã bắt đầu sáng.
Trên mặt Hoằng Đức Hoàng đế cũng không thấy có chút mệt mỏi nào, hắn gõ gõ tay trên bàn, thần thần bí bí nói, "Trẫm có thứ tốt cho ngươi xem."
Hắn như Lão ngoan đồng đi vào trong thiên điện, qua nửa ngày rốt cục hí ha hí hửng ôm một cái hộp gấm đi tới, đem đồ vật đặt ở trước mặt Tô Huyên, "Nhìn xem."
Tô Huyên từ từ mở cái nắp ra, chỉ thấy một con lật đật nằm bên trong.
Không thể nói là quý giá, nhưng chế tác thực sự rất tinh tế.
"Ngươi nhìn đi, lúc cô mẫu ngươi còn ở đây, hàng năm liền sớm tìm trẫm nói đến sinh nhật ngươi, tốn tâm tư chuẩn bị lễ vât cho ngươi." Hoằng Đức đế thở dài, "Bảy năm trước đồ vật vẫn còn chưa kịp đưa ra ngoài, trẫm vẫn nhớ hôm nay là sinh nhật Huyên nhi, nhưng cô mẫu ngươi.."
Con lật đật vui vẻ, đồ chơi của tiểu hài tử, dường như trong mắt Tô Vân Cấp, Tô Huyên mãi mãi là một đứa trẻ.
"Huyên nhi, trẫm thật sự rất nhớ cô mẫu ngươi." Trong giọng nói Hoằng Đức đế mang theo thất vọng cùng mất mát, ánh mắt của hắn đục ngầu, dường như muốn hòa tận vào quá khứ, "Nếu cô mẫu ngươi vẫn còn, nhìn thấy ngươi đã lớn như vậy, không biết là sẽ vui như thế nào đâu. Sau này trẫm sẽ tự mình xử lý những chuyện trước đây, ngươi giúp trẫm tìm Vân Cấp, có được không?"
Tô Huyên lập tức lĩnh mệnh, "Vâng, vi thần muôn lần chết không chối từ, nhất định vì bệ hạ tìm ra tung tích cô mẫu."
"Đừng luôn nói cái gì mà chết với không chết, trên đời này trẫm còn được mấy người thân?" Hoằng Đức đế thở dài, "Bảy năm, một chút tung tích của cô mẫu ngươi cũng hoàn toàn không có, trẫm không có ngày nào không lo sợ nàng cùng trẫm âm dương cách biệt."
Hắn trầm mặc một lát, rốt cục vẫy tay với Tô Huyên, "Đi đi, trở về đi, chỉ cần ngươi ở trong kinh, những chuyện khác ngươi nghĩ sao thì làm vậy đi."
"Vâng."
Hoằng Đức đế thở dài, "Huyên nhi, chờ chuyện này kết thúc, ngươi cũng đừng trở lại Nhiễm gia. Về thân phận, ngươi cũng không cần phải lo lắng, trẫm giúp ngươi làm Nhiễm Chính biến mất."
Hoằng đức Hoàng đế biết, mình tựa như một gốc rễ đại thụ tại cắm trong thâm cung viện, cho dù là cành lá tàn lụi, uể oải chết héo, vĩnh viễn cũng chỉ có thể ở trong cung làm một người cô đơn. Người bên cạnh từng người từng người rời hắn mà đi, người thân cận chỉ còn lại cháu trai vợ Tô Huyên này, hắn thực sự không đành lòng nhìn Tô Huyên xảy ra chuyện bất trắc.
"Ngày sau nếu như rảnh rỗi, thường xuyên vào cung đi chơi cũng tốt." Hoằng Đức đế tự mình cười lên, "Đi đi, đi theo Trần Túc thay y phục váy đi, nhóm chư thần không thấy nội các Đại học sĩ ngươi, sẽ nghi ngờ."
Tuy Tô Huyên có chút chần chờ, nhưng vẫn đứng dậy cúi đầu, thân người cong lại từ Thiên Điện lui ra ngoài.
Hoằng đức Hoàng đế ngồi như một con rối đất, cũng không biết là qua bao lâu, cuối cùng cận thân phục vụ Trần Túc mới trở về.
Hắn phục trên đất dập đầu một cái, "Nô tài đã đưa đại nhân trở về, đám quần thần đều nói.. Nhiễm thiếu phó chọc giận bệ hạ, bị tát một chưởng, chỉ sợ nguy hiểm đến tính mạng."
"Truyền ý chỉ của trẫm, giáng chức Nhiễm Chính xuống ba bậc, phế khỏi nội các, để hắn nghỉ ngơi đi." Hoằng Đức đế không mặn không nhạt nói.
Trần Túc ngẩn người, vội vàng lĩnh chỉ.
Hoằng Đức Hoàng đế nhìn ra hắn chần chờ, "Làm sao? Ngươi cũng cảm thấy bụng dạ trẫm quá hẹp hòi? Dung không được đại thần mà hoàng huynh trọng dụng? Thế nhưng trẫm muốn để hắn nhàn rỗi, hắn mới lo lắng đi tìm cô mẫu hắn."
"Nô tài không hiểu chuyện triều chính." Trần túc vội vàng thấp giọng đáp lại, "Chỉ là nhiều năm như vậy, quý phi không có chút tin tức nào, sợ là.."
"Trẫm làm sao lại không biết?" Hoằng Đức đế ngửa đầu, "Đứa nhỏ này làm việc chưa từng để cho người ta lo lắng, lại có mặt mũi. Nhưng cũng bởi vì không thèm để ý, mới khiến cho người ta lo lắng. Qua nhiều năm như vậy trong lòng của hắn cũng chỉ có cừu hận, trẫm thật sự sợ sau khi oan tình của Tô gia được giải, hắn rốt cuộc không còn gì để chống đỡ, nói không chừng.."
"Bệ hạ lòng dạ từ bi, mưu tính sâu xa." Trần Túc cung kính nói.
"Lão già, ngươi đừng nói lời dễ nghe với trẫm." Hoằng Đức đế cười đến hiểu rõ tại tâm, "Trẫm có phải hay không nên giúp hắn tìm một hồng nhận tri kỉ? Nếu có người đem hắn buộc lại, hắn cũng có thể lưu luyến với thế gian thêm mấy phần. Trẫm thấy tiểu nha đầu của Dụ Vương gia cũng không tệ, ngày sau nếu có cơ hội trẫm sẽ an bài cho hai đứa gặp mặt một lần."
"Nô tài cả gan, đại nhân không phải đã cưới thê tử rồi sao?" Trần Túc hỏi.
"Anh quốc công phủ kia?" Hoằng đức đế bóp nát đậu phộng trong tay, "Anh quốc công phủ có thể người nào tốt? Năm đó trong cung chính biến, bọn hắn chẳng phải là nhanh chóng muốn từ hôn với Tô gia sao? Trúc xấu sao có thể mọc ra măng tốt? Huyên nhi tuyệt đối không có khả năng để ý người Anh quốc công phủ, lúc trước chỉ là bất đắc dĩ, về sau ngay cả Nhiễm Chính cũng không còn, phải luôn thủ tiết, bọn hắn nguyện ý mới là lạ."
Trần Túc mỉm cười.
Hoằng Đức đế đứng lên, chỉnh lại xiêm y của mình, "Hoàng huynh sao rồi?"
"Mới uống thuốc, bây giờ đang ngủ, mặc dù tinh thần khôi phục không tệ, nhưng thái y nói cũng chỉ còn ba năm ngày nữa." Trần túc không nhanh không chậm hồi bẩm nói, "bệ hạ là muốn?"
"Đi, trẫm đi xem hoàng huynh một chút." Hoằng Đức đế mặt không thay đổi phân phó cung nhân, "Trước truyền chỉ phế bỏ đế vị của hoàng huynh, xuống làm Thành Vương, lại cho ngự thiện phòng nấu một chút cháo loãng, nhớ kỹ bảo bọn hắn thêm Tử Khương vào, cắt nhỏ ra."
Khói trong lư hương lượn lờ bốc lên, đã từng là Thuận Trinh Hoàng đế nằm ở trên giường, Hoằng Đức vừa đến, cung nhân xưng quanh đều theo Trần Túc lui ra ngoài.
Hoằng Đức ngồi xuống bên giường, bưng chén cháo khuấy đều, "Thân thể huynh trưởng đã khá lên rất nhiều, ăn cháo là phù hợp."
Thuận Trinh cười cười, "Ngươi vẫn tới."
"Huynh trưởng thân thể không tốt, trẫm sao có thể không đến được?" Hoằng Đức hững hờ nói, "Trẫm nhớ kỹ khi còn bé trẫm bị bệnh, ngươi cũng cho trẫm ăn như thế."
Thuận Trinh nhắm mắt lại, "Cũng không còn mấy ngày nữa, ngươi không cần gấp, nếu không lại phải vác một cái thành danh không tốt."
"Huynh trưởng cho là trẫm hạ độc ngươi?" Hoằng Đức cười cười, "Lúc trẫm mới đăng cơ, trong kinh chỉ còn một người thân là ngươi, người người đều khuyên trẫm đem huynh trưởng trừ khử cho yên tâm, thế nhưng trẫm không nỡ. Mặc dù huynh trưởng cùng trẫm không phải cùng một mẫu thân, nhưng cuối cùng đã là huynh đệ vài chục năm tương thân tương ái, trẫm nhớ kỹ đã hỏi qua ngươi, người khác đều tranh giành, tại sao ngươi không tranh?"
Thuận Trinh cười khổ một tiếng, không nói tiếp.
"Ngươi nói với trẫm, không phải là của mình, coi như cố chấp giành lấy cũng không được." Tốc độ Hoằng Đức nói rất chậm, thanh âm cũng rất nhẹ, "Bây giờ huynh trưởng tự mình thử một lần, cũng nên nhận mệnh rồi?"
"Ta chỉ là.. Không cam tâm.." Thuận Trinh run cuống họng, "Giang sơn của ngươi không người kế tục, ngay cả ngươi cũng bệnh tình nguy kịch, mà ta dòng dõi có thừa, thân thể cường tráng, cũng bởi vì mẫu phi ta không phải chính cung, ta cũng chỉ có thể phó thác cho trời, ca ca ta không cam tâm."
"Cho nên đoạt hoàng vị của trẫm, đuổi ái phi của trẫm, giết lương thần của trẫm?" Hoằng Đức cười lên, "Ngươi đây không phải không cam tâm, mà là lòng tham. Huynh trưởng cầm tù trẫm trong cung, đã tính qua bản thân vụng trộm ra tay bao nhiêu lần chưa?"
"Đừng nói nữa, ngươi cứ động thủ đi."
"Hoàng huynh của trẫm, thực sự là không còn nữa rồi." Hoằng Đức cười nhưng bên trong lại buồn vô cớ, "Thời gian của ngươi không còn nhiều, trẫm sao phải tự làm bẩn tay mình? Bảy năm cũng đã chờ được, sao lại không thể chờ thêm hai ba ngày nữa?"
"Không phải là đồ của mình, quả nhiên vẫn không có được." Thuận Trinh vô lực nhìn lên nóc màn, "Không làm Hoàng đế thì không biết, hóa ra vô cùng cô đơn, ta xem như chịu đủ rồi, trả lại cho ngươi."
"Trẫm muốn cầm về không chỉ là hoàng vị."
"Ngươi.."
"Huynh trưởng không nên không nghĩ tới, những đứa con của ngươi, sẽ có kết cục gì sao?" Hoằng Đức nhẹ nhàng nhướng mày, "Huynh trưởng cầu người được người, bây giờ cho dù chết, cũng nên mỉm cười cửu tuyền."
"Buông tha Ninh Cực bọn hắn, chỉ cần giữ lại cái mạng cũng được, bọn hắn không uy hiếp được ngươi." Trong giọng nói Thuận Trinh đã mang theo tia cầu xin, "Ta thật sự là không nên.."
"Hoàng huynh, chuyện giống vậy, nếu là ngươi, ngươi sẽ sai lần thứ hai sao?"
Thuận Trinh vô lực nằm, trong mắt là mọi chuyện trong quá khứ, đã từng huynh đệ tương thân, cuối cùng đã bị chính tay hắn kết thúc.
Chân tình ở Hoàng gia sao mà khó có được? Hắn đã từng có, đáng tiếc, khi đó hắn không biết quý trọng. Hắn nhắm mắt lại, sợ nước mắt không kìm được trào ra, thanh âm của hắn cũng nho dần, "Ta đã đáp ứng phụ hoàng phụ tá ngươi, là ta có lỗi với ngươi."
Khói trong lư hương chậm rãi tản ra, Thuận Trinh nhìn chằm chằm cửa điện không nhúc nhích, ánh mắt hắn đục ngầu, ngay cả đứng lên đều không có sức, thân thể sớm đã không còn được như năm đó.
Mặt trời mới mọc những tia sáng nghiêng nghiêng qua khe cửa sổ tiến vào tẩm điện, chiếu vào trên người một kẻ hấp hối sắp chết.