“Quả Quả, đừng khổ sở, có thể ở trong này nghe được giọng nói của nàng, ta đã rất thỏa mãn rồi. Tuy rằng ta không thể ở lại đây quá lâu nhưng mà ta vẫn thật cao hứng.” Ở chốn xa xôi, giọng nói của hắn lại nhè nhẹ truyền đến, vẫn bình thản, dịu dàng như cũ, không hề có không cam lòng và oán giận.
“Thế nhưng, em không muốn anh chết, hắn không phải là anh, vĩnh viễn cũng không thể thay thế sự tồn tại của anh.” Cô khóc rống nghẹn ngào, nháy mắt đã hiểu hết mọi chuyện, cho tới bây giờ cô mới biết được, rốt cuộc tình cảm của bản thân với Mặc Nhật Tỳ là loại tình cảm gì.
“Kỳ thật, hắn chính là ta, ta chính là hắn.” Giọng nói êm tai kia lại nhè nhẹ vang lên, dường như còn có ý cười nhàn nhạt, trấn an cô, không muốn để cô khóc lóc nữa.
Cô dùng sức lắc đầu, cùng một người nhưng không phải là hắn, cô không thể chấp nhận, vào giờ khắc này, cô đã hiểu được chính mình đã từng yêu người ấy, chỉ là cô vẫn mơ hồ bỏ loạn mà thôi.
“Quả Quả, đừng khổ sở nữa, hắn sẽ thay ta đến yêu nàng.” Đột nhiên, giọng nói dịu dàng của hắn tựa như xuyên qua thời không nhẹ nhàng bay vào trong lòng cô, rất quyết đoán rất rõ ràng.
“Không, không...” Cô không biết phải nói cái gì, chỉ là không ngừng lắc đầu, không ngừng lắc đầu, không thể tiếp nhận tình cảm như vậy.
Giọng nói xuyên qua thời không kia giống như càng ngày càng xa xôi, nhưng vẫn rơi vào đáy lòng cô: “Quả Quả, hẹn gặp lại.” Giọng nói càng lúc càng mờ nhạt, càng lúc càng không thể nghe thấy.
“Không cần.” Cô đột nhiên kêu lớn, không khống chế được đứng lên, lệ rơi đầy mặt, tiếp đó mới chậm rãi tỉnh táo, phát hiện mọi người ở trước mặt đang trợn mắt há hốc mồm nhìn mình.
Hoàng Nhi đầy một mặt lo lắng và kỳ quái, vội vàng đỡ lấy cô, thân thiết hỏi: “Tiểu thư, ngài làm sao vậy? Sao lại khóc ạ? Ngài không muốn cái gì? Vòng ngọc này sao? Vòng ngọc này không tốt ạ?”
“Tiểu thư, làm sao vậy?” Tri Vũ cũng bước lên phía trước quan tâm hỏi, ánh mắt kỳ quái nhìn cô. Vừa rồi tiểu thư còn chăm chú nhìn vòng ngọc trên tay mình, sao đột nhiên liền khóc, còn hô to như thế nữa?
Không cần? Không cần cái gì? Mọi người đều khó hiểu, không biết cô không cần cái gì.
Cô dường như không nghe thấy bọn họ hỏi han, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn vòng ngọc trên tay, cố gắng tập trung hết tinh thần lên trên nó, cô còn muốn nghe lại giọng nói của hắn, không muốn hắn biến mất như thế.
Thế nhưng, lúc này, cho dù cô có cố gắng thế nào cũng không còn nghe được giọng nói xa xôi ấy nữa, nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống bề mặt vòng ngọc, vỡ ra như từng đóa hoa nở rộ, vô cùng rực rỡ.
Hắn đi rồi! Hắn đi rồi! Cô âm thầm nhắc lại trong lòng, đôi mắt ửng đỏ không có tiêu cự nhìn về một nơi nao đó, trong lòng chỉ có mỗi âm thanh này. Cô nhớ tới vẻ mặt dịu dàng, yêu thương của hắn,-lel-eq-uyu-y-do-n nhưng lại chưa từng phát hiện ra, hóa ra người đối xử tốt với mình lại là một người khác. Có lẽ nếu như không có chiếc vòng ngọc này, có phải đến tận lúc chết cô vẫn không hề hay biết, thì ra có một người đàn ông yêu mình đến vậy.
Bé im lặng nhìn cô không nói lời nào, lại nhìn chiếc vòng ngọc màu đen trên tay cô, ánh mắt ảm đạm. Bé đã sớm biết được tất cả, chỉ là bé không thể ngăn cản được, càng không thể xoay chuyển, đây chính là kết quả đã định.
Tiểu Hắc xà lại đột nhiên cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì, nhưng lúc nó ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt liền trở nên vô cùng kiên định và thanh minh.
“Tiểu thư, nếu như ngài không thích chiếc vòng ngọc này, vậy thì lấy xuống đi.” Tri Vũ cho rằng bởi vì chiếc vòng ngọc này mà khiến cô nhớ tới quan hệ với Mặc Nhật Tỳ, liền vội vàng khuyên nhủ.
Ai ngờ, cô lại kiên định lắc đầu, nhẹ tay vỗ về vòng ngọc, sau vài lần hít thở thật sâu, mới vô cùng bình tĩnh nói: “Không, chị muốn giữ lại chiếc vòng ngọc này, chị muốn đeo nó vĩnh viễn.” Lúc này, trong lòng cô có một chút tư lợi, có lẽ hắn còn ở bên trong, có lẽ hắn chưa từng rời đi, có lẽ một ngày nào đó, hắn còn có thể trở về, cô hi vọng có thể gặp lại hắn.
Hả?! Không trả lại Vương sao? Mọi người chấn động, thái độ của cô vốn rất kiên quyết, sao đột nhiên lại chuyển biến thế? Mọi người càng cảm thấy khó hiểu, song cũng không có dị nghị gì về hành vi khác thường của cô.
“Mẫu hậu, người thích là tốt rồi, người cứ giữ đi, dù sao đây cũng là tín vật của Xà vương trong Xà tộc, vốn thuộc về Mẫu hậu mà.” Lúc này, bé ở bên cạnh cười tủm tỉm nói, vậy mà dám nói ra lai lịch không tầm thường của vòng ngọc này.
Tín vật của Xà vương trong Xà tộc ư? Cô đang bi thương, nghe được chuyện này liền không dám tin, vành mắt hồng hồng nhìn bé.
“Cục cưng, làm sao con biết được?” Chẳng lẽ bé đã xem qua cái này rồi? Cô hoài nghi hỏi. =di..e..nnd,,,...da,,...n....le.,,,,quy,,,,,do...n=
“Cục cưng cũng là Xà vương mà, tín vật của Xà vương, đợi sau khi cục cưng trưởng thành, phụ vương sẽ truyền cho cục cưng thôi, chỉ là hiện tại phụ vương đã tặng cho Mẫu hậu rồi.” Bé bày ra dáng vẻ biết thì sẽ nói, nói là nói hết, giải thích cho cô biết chiếc vòng ngọc này là vô giá.
Hắn cũng là Xà vương, tuy rằng là cùng tồn tại, nhưng hắn cũng là Xà vương!
Cô đã hiểu ra rồi, cho dù trong lòng thật ảm đạm, nhưng cô nàng lại bất lực, chỉ có thể chờ đợi.
“Mẫu hậu, đừng khổ sở ạ, cục cưng tin tưởng ngài ấy cũng không muốn Mẫu hậu thương tâm đâu.” Đột nhiên, bé nghiêm túc như một người lớn, nói như vậy với cô.
Lý Quả nghe xong, nhất thời khiếp sợ ngẩng đầu nhìn bé, bé biết ư?!
“Cục cưng, con có thể giúp hắn quay về không?” Cô tràn ngập hi vọng nhìn con trai mình, hi vọng con trai cường đại có thể thực hiện được nguyện vọng đó của mình.
Chỉ là, hi vọng của cô đã định trước phải thất bại, chỉ thấy bé chậm rãi lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn rất là nặng nề, giọng nói non nớt bất đắc dĩ vang lên: “Mẫu hậu, cục cưng không có năng lực ấy, huống chi chỉ có thể tồn tại một người và người kia nhất định phải biến mất.”
Là như thế sao? Là như thế sao? Nhất định phải như vậy sao? Nhất định phải có một người khác biến mất sao? Cô thì thào tự nói, người kế bên không thể nghe rõ cô đang nói gì.
“Tiểu thư, đừng quá khổ sở.” Ở bên cạnh, mọi người đã hiểu được có chuyện gì xảy ra, Tri Vũ và Hoàng Nhi càng thêm lo lắng, trăm miệng một lời nói, dùng sức đỡ lấy cô.
Lý Quả mờ mịt thất thần ngã ngồi xuống, hai mắt vô thần, tiêu cự không biết ở nơi nào, ngay cả nhìn về phía bé, cô cũng thấy hốt hoảng.
“Mẫu hậu, người nghỉ ngơi một chút đi.” Bé chưa từng trịnh trọng giống như lúc này, khi bé vừa dứt lời, hai mắt cô liền nhắm lại, mềm nhũn ngã xuống trên người Tri Vũ.
“Tiểu thư...” Tri Vũ và Hoàng Nhi vội vàng kinh hô, luống cuống tay chân đỡ lấy cô để cho cô có chỗ dựa.
“Chủ nhân, tiểu chủ nhân, tiểu thư...” Quản gia Lâm thấy cô ngất đi, mới dám cung kính mở miệng, chần chừ nói với bé và Tiểu Hắc xà.
Lúc này Tiểu Hắc xà mới nói chuyện, ánh mắt nó chưa từng rời khỏi người cô: “Để cho nàng nghỉ ngơi đi.” Nói xong,-lelquydo--on nó biến mất khỏi tay bé con, một giây sau, thân thể Lý Quả liền từ trong tay Tri Vũ và Hoàng Nhi hạ xuống trên tay hắn, sau khi hắn biến thân.
“Vâng, chủ nhân.” Tri Vũ và Hoàng Nhi đều chấn động, nhưng lập tức cung kính hành lễ nói rồi lùi sang một bên.
Ánh mắt hắn liền dán chặt vào cô gái nhỏ ở trong lòng, nhìn cô trước khi ngất xỉu, vẻ mặt còn đầy bi thương, tim hắn liền co rút lại rất nhanh. Đã biết một ngày nào đó Lý Quả sẽ biết chuyện đó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ khổ sở này của Lý Quả, tim hắn bất giác đau đớn, đây có lẽ là điều mà hắn chưa bao giờ nghĩ đến.
Trong sự im lặng, hắn ôm cô rời khỏi phòng khách, bước từng bước một về phía gian phòng ở trên lầu. Mà bé cũng chẳng nói câu nào, tùy ý để phụ vương ôm Mẫu hậu mình rời đi, bé cũng chỉ có thể làm đến vậy thôi. Cho dù không hài lòng phụ vương thì Mặc Nhật Tỳ vẫn mãi là phụ vương của bé, cho vài bài học nhỏ là được. Cuối cùng bé đương nhiên hi vọng phụ vương và Mẫu hậu có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ.
“Ngươi...” Không biết qua bao lâu, cô từ từ tỉnh lại, mở to mắt liền thấy người đầu tiên đang ngồi bên cạnh là Mặc Nhật Tỳ, cô khiếp sợ, tiếp đó là bối rối.
Mặc Nhật Tỳ thấy thế, vội vàng vươn tay đặt ở trên vai cô, thản nhiên nói: “Không nên cử động, nghỉ ngơi cho thật tốt đi.”
Trong nháy mắt, sự bối rối của cô chợt an tĩnh lại nhờ sự trấn an của hắn, cô hít thở mấy hơi thật sâu, nhìn hắn, không biết nên nói cái gì cho phải, dời tầm mắt khỏi người hắn.
“Có thấy chỗ nào khó chịu hay không? Có muốn ăn chút gì đó không?” Hắn dịu dàng nhìn cô, nói vô cùng nhẹ nhàng.
Lý Quả không muốn nói chuyện, chỉ lắc lắc đầu, rồi nằm xuống một lần nữa. Hai người cứ im lặng như vậy ở cùng nhau,-l-l-leq---uy--donnn-on- không một ai nói chuyện, theo dòng chảy lặng lẽ, ngoại trừ tiếng hít thở thì cực kỳ yên tĩnh. Một lát sau, cô mới sực nhớ tới cái gì đó.
“Cục cưng đâu?” Cô đột nhiên phát hiện bé không có nằm ngủ ở bên cạnh mình, sợ tới mức vội vàng ngồi dậy, vội vã tìm kiếm xung quanh.
Sao cô có thể quên mất bé chứ?
“Cục cưng ngủ ở phòng bên.” Hắn vội vàng ngồi vào bên cạnh cô, nói, sau đó nắm lấy bả vai cô, sợ trong lúc bối rối cô sẽ làm mình bị thương.
Phù! Cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó gạt bàn tay hắn ở trên vai mình xuống, tìm giầy ở dưới giường.
“Tôi muốn đi tìm cục cưng.”
“Nàng đừng cử động, ta đi gọi bé qua đây.” Hắn nhìn dáng vẻ nóng vội, sốt ruột của cô, lập tức nói, sau đó nhanh chóng sang phòng bên cạnh ôm bé qua đây.
Bé con buồn ngủ mắt nhập nhèm, lúc nhìn thấy cô mới mở mắt ra, “Mẫu hậu, người tỉnh rồi ạ?” Hai cánh tay nhỏ bé duỗi ra muốn cô ôm vào lòng.
Cô nhận lấy bé rồi ôm chặt vào trong lòng, đầu tựa vào đầu nhỏ của bé. Hắn bất đắc dĩ nhìn mẫu tử bọn họ, đột nhiên lòng chua xót nhận ra mình chỉ như một người dưng, mà trong thế giới của bọn họ cũng không có hắn.
“Mẫu hậu, người làm sao vậy? Phụ vương bắt nạt Mẫu hậu ạ?” Bé nhìn nhìn cô, lại nhìn nhìn Mặc Nhật Tỳ, dưới ánh mắt cầu xin của Mặc Nhật Tỳ, bé mới phá vỡ sự im lặng, non nớt hỏi.
Lý Quả lắc đầu, chẳng muốn nói gì, chỉ là tựa đầu vào đầu bé thôi.
“Mẫu hậu có đói bụng không? Mẫu hậu đã ngủ lâu quá, trời sắp sáng rồi ạ.” Bé vẫn chưa chịu từ bỏ, biết mẫu thân rất bi thương, nhưng là mọi thứ đều đã qua, có nhớ thương thì cũng chẳng quay về được.
Thế nhưng, cô vẫn lắc lắc đầu, dường như không muốn nói nhiều với những câu hỏi của bé. Lần này, bé cũng hết cách, ánh mắt nhanh như chớp hướng về phía Mặc Nhật Tỳ tỏ vẻ bất đắc dĩ, sau đó dang hai tay ôm chặt cổ cô.
“Con trai, hãy giúp phụ vương đi.” Đợi sau khi Lý Quả bình yên đi vào giấc ngủ, hắn liền lập tức đưa ra yêu cầu với bé con ở bên cạnh.
Bé chu cái miệng nhỏ nhắn, khinh bỉ liếc hắn một cái, mất hứng nói: “Có việc thì con chính là con của ngài, không có việc thì con chẳng còn là con của ngài.”
“Này, này, làm sao có thể chứ? Quan hệ huyết thống của chúng ta là vĩnh viễn không thay đổi được mà.” Hắn lấy lòng nhìn bé cười lúng túng, đáng thương nói.
“Sẽ không sao? Lúc trước ngài đối xử với Mẫu hậu con thế nào? Đuổi Mẫu hậu ra khỏi cung Phượng Thê để cho nữ nhân kia tiến vào ở,-lelquyqu-dondn- đến cả con cũng chả cần, vậy con muốn phụ vương để làm gì chứ?” Bé thật sự ghi hận, vẻ mặt không tình nguyện, còn cả vô cùng khinh bỉ hắn, hoàn toàn không cho hắn mặt mũi, tính toán sổ sách luôn.
Mặc Nhật Tỳ càng lúng túng, song da mặt hắn vẫn rất dầy, lập tức lộ ra nụ cười càng thêm lấy lòng, tới gần bé, cầu xin nói: “Đừng như vậy, là phụ vương nhất thời hồ đồ, là phụ vương không tốt, hiện tại phụ vương muốn bồi thường, hiện tại phụ vương biết sai lầm rồi, phụ vương cam đoan về sau sẽ đối xử tốt với con và Mẫu hậu con.”
“Mẫu hậu đã từng nói, tình nguyện tin tưởng trên đời này có quỷ, cũng đừng nên tin tưởng nam nhân dẻo miệng. Phụ vương, thật xin lỗi, con không hề tin ngài, là Mẫu hậu nói cho con biết đó.” Bé là cố ý, tuyệt đối là cố ý, bé đổi thành vẻ ngây thơ dễ thương, nói với Mặc Nhật Tỳ như thế.
Hắn nghe vậy, suýt chút nữa hộc máu, thật lâu vẫn không nói ra lời.
“Phụ vương không phải là người như thế, có đôi khi con người ta cũng nhất thời hồ đồ, phạm phải sai lầm là điều khó tránh khỏi, con không thể tha thứ cho phụ vương một lần à? Nhìn xem phụ vương biểu hiện ra sao?”
Bé nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, đánh giá một lúc lâu, rốt cuộc mới nặng nề gật đầu dưới ánh mắt cầu xin vô cùng lo lắng của hắn, hơn nữa bé còn bày ra bộ dạng cực kỳ khó xử, nói: “Được rồi, cục cưng tin tưởng phụ vương một lần.”
“Thật tốt quá, con trai, phụ vương yêu con quá đi, về sau cũng sẽ yêu thương Mẫu hậu con thật nhiều.” Hắn nửa mừng nửa lo, suýt chút nữa đã muốn kéo bé qua hôn hôn một chút.
“Chỉ có điều, ngài định xử lý hậu cung kia của mình như thế nào? Vị Đại phi đó phải làm sao đây?” Bé đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, nhìn chằm chằm hắn rồi hỏi.
Tuy Mặc Nhật Tỳ có chút sửng sốt, nhưng vẫn biểu hiện hắn đã có chuẩn bị tâm lý, hơn nữa không hề có trầm tư không hề có suy xét, lập tức nói: “Phi tử ở hậu cung để cho các nàng xuất cung hết đi, không muốn xuất cung thì ở lại trong cung sống nốt quãng đời còn lại, chỉ có điều sau này phụ vương sẽ không đi tìm các nàng nữa, về phần Đại phi, để cho ả xuất cung đi.”