“Đây, đây...” Lúc Lý Quả vừa đi ra khỏi biệt thự, thấy ngay một chiếc xe ngựa đang dừng bên ngoài thì không khỏi hết sức kinh ngạc, kêu lên thất thanh, mơ hồ cảm thấy chiếc xe ngựa này nhìn rất quen mắt.
“Tiểu thư, hôm nay thời tiết khá tốt, ngài và tiểu chủ nhân đi du ngoạn một chút đi, buồn bực trong nhà không bằng ra bên ngoài phơi nắng, ngắm phong cảnh ạ.” Quản gia Lâm đổ mồ hôi lạnh, nói.
Tối hôm qua lúc nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, ông ta biết đây là một nhiệm vụ vô cùng gian khổ, tiểu thư nhất định sẽ nhìn ra cái gì đó, hơn nữa không biết tiểu thư có thể sẽ tức giận không.
Đề nghị ấy đúng là không tệ, bởi vì ánh mặt trời thật sự rất tốt, tuyệt không cảm thấy oi nóng, gió thổi nhè nhẹ, cực kỳ thoải mái. Tri Vũ cùng Hoàng Nhi đỡ cô lên xe ngựa xong, cô lập tức cảm nhận được điểm này, không cần lại tới quấy rầy Mộc Tử Tuấn, còn có thể mang theo bé đi du lịch, còn khá thảnh thơi, đúng là một công đôi việc.
Nhưng là, lúc bọn họ ngồi trên xe ngựa chưa được bao lâu, cô đột nhiên nhớ ra, khó trách chiếc xe ngựa này nhìn quen mắt như thế, thì ra cô đã từng ngồi trên nó rồi nhưng là cùng với một người khác.
“Tiểu thư, làm sao vậy? Phong cảnh không đẹp ạ? Hoàng Nhi cảm thấy phong cảnh rất đẹp, vô cùng thoải mái mà.” Đang hưng phấn ở bên cạnh, Hoàng Nhi chợt phát hiện ra sắc mặt Lý Quả hơi tệ, lập tức nghi ngờ dò hỏi.
Cô lập tức lắc đầu, không nói gì, chỉ nhìn tòa thành xa xa dần xuất hiện ở trước mắt. Tòa thành ấy vẫn giống như trong trí nhớ của cô, có thay đổi chính là người ấy đã không còn bên cô nữa.
Chỉ chốc lát sau, đoàn người liền đi tới trước tòa thành, người ở trước tòa thành vẫn y nguyên, thay đổi duy nhất chính là cô có thêm một đứa con trai và thiếu đi một người đàn ông. Du ngoạn một hồi nhưng không có nghỉ lại trong tòa thành, mà là quay về biệt thự lúc hoàng hôn buông xuống, quản gia Lâm vẫn dẫn theo một đám người chờ bọn họ trở về.
“Tiểu thư, thế nào? Hôm nay chơi vui vẻ chứ?” Quản gia Lâm thấy cô trở về, vẻ mặt tươi cười hỏi, thậm chí còn lộ ra một chút ý tứ nịnh nọt.
“Quản gia Lâm, tòa thành kia là sao? Còn cả chiếc xe ngựa này nữa?” Cô vô cùng do dự, không biết nên hỏi như thế nào, bởi vì tất cả đều giống hệt trước kia, giống như hồi tưởng lại khoảng thời gian cô và hắn cùng sống trong biệt thự, chẳng qua giờ hắn không ở đây mà thôi.
Quản gia Lâm vô cùng lúng túng, lén lút liếc Tiểu Hắc xà một cái, sau đó mới cung kính trả lời: “Tiểu thư, lão nô là sợ ngài hiu quạnh cho nên mới cử xe ngựa đưa tiểu thư đi chơi, về phần tòa thành đó còn tồn tại thì lão nô cũng không rõ chuyện gì xảy ra.-lelqydon- Có lẽ trước kia chủ nhân đã ở lại nơi đó hoặc là muốn để cho tiểu thư có thể thể nghiệm lại cuộc sống trong đó, dù sao lão nô cũng không rõ ạ.”
Đây là cái gì gì thế? Rốt cuộc ông ta nói cái gì vậy? Cô lơ mơ, hồi lâu vẫn chưa hiểu ra, trong lòng tràn ngập nghi vấn, nhưng cô biết quản gia Lâm chỉ sợ mình buồn, đó cũng là một phần tâm ý của ông ta. Nghĩ nghĩ một chút liền quyết định bỏ qua, với lại đâu có gì đáng ngại chứ.
“Không sao, tôi cảm thấy rất tốt.” Cô lo lắng quản gia Lâm bị áp lực nên cười cười với ông ta rồi không nói thêm gì nữa, xoay người đi vào trong biệt thự.
Quản gia Lâm nhìn bóng lưng cô mà cứ lau mồ hôi lạnh suốt, may mắn tiểu thư không có truy cứu, bằng không ông ta thật sự sẽ sơ ý nói lỡ miệng mất, khi đó có thể...Vừa nghĩ đến đây, ông ta càng thêm chột dạ, mà ánh mắt vừa động đã thấy bé con cười như không cười.
“Tiểu chủ nhân.” Ông ta giật nảy mình, vội vàng cung kính hành lễ với bé con, chỉ cảm thấy toàn bộ suy nghĩ của mình đều hiện ra rõ ràng dưới ánh mắt của tiểu chủ nhân.
Bé cũng mỉm cười tràn đầy thâm ý với ông ta, sau đó ung dung đi vào bên trong biệt thự.
Tiểu chủ nhân cũng thật là quá khủng khiếp, liếc mắt một cái liền nhìn thấu mình, ông ta còn chưa kịp che dấu, không biết tiểu chủ nhân có phát hiện ra ông ta phản bội hay không. Quản gia Lâm vã mồ hôi như tắm, thầm nghĩ.
“A, quản gia Lâm, đây là cái gì thế?” Lúc ông ta vừa đi theo phía sau bé tiến vào biệt thự thì Lý Quả đã ngồi ở trong phòng khách nghỉ ngơi, đang ngó nghiêng nhìn hộp quà đóng gói vô cùng tinh xảo ở trên bàn trà, vừa thấy ông ta tiến vào liền vội hỏi.
Quản gia Lâm lại đổ mồ hôi lạnh, vẻ mặt ông ta hết sức lúng túng, lo lắng cúi đầu, cung kính nói: “Tiểu thư, đây là quà của ngài.”
Quà của cô ư? Lần này Lý Quả chợt cảm thấy ngạc nhiên, ai sẽ tặng quà cho cô nhỉ? Chẳng lẽ là Mộc Tử Tuấn,-lelequydo-o-on- người cô nghĩ đến đầu tiên chính là Mộc Tử Tuấn, bởi vì ngoại trừ anh ta ra thì chả còn ai khác.
“À, là thầy Mộc tặng rồi.” Cô lộ ra vẻ bừng tỉnh hiểu ra, sau đó lập tức vươn tay mở ra.
Sắc mặt quản gia Lâm đã vô cùng khó coi, sao người nam tử nhân gian đó có thể biết địa chỉ chỗ này chứ? Càng không thể có cơ hội đến tặng đồ, trí tưởng tượng của tiểu thư đúng là quá phong phú mà.
Cô mở hết mấy lớp, cuối cùng thấy được một cái hộp bằng gỗ rất giản dị, có nhân khí, hơn nữa còn tản ra mùi hương lịch sử lâu đời, cô hơi nghi ngờ nhưng vẫn không kiềm được lòng hiếu kỳ, vội vàng mở ra.
Một cái vòng ngọc đặc màu đen xuất hiện ở trước mặt cô, tỏa ra một luồng khí mát lạnh, im lặng nằm ở bên trong, mùi hương tang thương mà cổ xưa liền phả vào mặt.
Vòng ngọc thật là đẹp! Thật đầy nhân khí! Cô liếc mắt một cái liền thích ngay, cầm trong tay còn có chút cảm giác thoải mái và lành lạnh, hơn nữa màu đen đó còn vô cùng thần bí, khiến cô yêu thích không muốn buông tay.
Bé con nhìn chằm chằm chiếc vòng ngọc trong tay cô, không hề chớp mắt, nghiêng đầu nhìn, nhưng trong lòng lại âm thầm tán thưởng. Trời ạ, phụ vương thật đúng là hạ vốn gốc rồi, thậm chí đến cả vật gia truyền cũng lấy ra tặng cho Mẫu hậu nữa, xem ra lần này là nghiêm túc, hạ quyết tâm rất lớn rồi.
“Đây là đồ thầy Mộc tặng à?” Cô yêu thích không muốn buông tay, lật qua lật lại nhìn một hồi lâu, rốt cuộc vô cùng xác định: đây tuyệt đối không phải là quà của Mộc Tử Tuấn tặng. Bởi vì anh ta tuyệt đối không có đồ cổ xưa như vậy, hơn nữa, vừa thấy chiếc vòng ngọc màu đen này liền làm cho người ta nhớ tới một người nào đó.
Quản gia Lâm giống như cầu cứu nhìn thoáng qua bé, sau đó thật cẩn thận nói: “Tiểu thư, không phải Mộc tiên sinh đưa.”
“Hắn đã tới hả?” Cô cầm vòng ngọc, trong lòng phức tạp, trầm ngâm hồi lâu mới nói.
“Vâng.” Quản gia Lâm không dám nhiều lời, từ nét mặt của Lý Quả, ông ta đã nhìn ra được, tiểu thư không cần hỏi cũng đã liên hệ tất cả xe ngựa, tòa thành và vòng ngọc này với nhau rồi.
Cô biết, cô đã biết rõ, cô không chỉ xâu chuỗi lại xe ngựa tòa thành của buổi sáng mà còn nhớ đến biển hoa ngày hôm qua, có thể thần không biết quỷ không hay làm ra chuyện như vậy, có lẽ ngoại trừ hắn thì chẳng còn ai khác nữa.
Mọi người hơi lo lắng, bất an nhìn cô im lặng không nói, không dám thở mạnh, chỉ sợ cô sẽ giận dữ.
Qua rất lâu, cô mới nặng nề thở dài một hơi, để vòng ngọc khá là yêu thich xuống, hỏi quản gia Lâm: “Hắn đi rồi hay vẫn còn ở đây?”
Quản gia Lâm vừa nghe liền hoảng hốt, không biết trả lời như thế nào, ậm ừ nói không nên lời,-lqdon- ánh mắt cầu cứu đã lướt qua Tri Vũ, bé con và Tiểu Hắc xà không biết bao nhiêu lần, -leqydo-nhưng không ai đứng ra giúp ông ta cả.
“Tiểu thư, lão nô thật không biết chuyện của Vương.” Thật vất vả ông ta mới nghĩ ra lý do này, liền vội vàng vội vàng trả lời cô.
Lý Quả gật gật đầu, cũng hiểu sao quản gia Lâm có thể biết tung tich của hắn cơ chứ? Vì thế liền không truy hỏi nữa, nhưng ánh mắt cô vẫn dừng lại trên chiếc vòng ngọc, chần chừ nói: “Tôi không thể nhận cái này, nếu như hắn đến đây, ông thay tôi trả lại cho hắn đi, thuận tiện nói với hắn một câu: chúng tôi đã không còn bất kỳ quan hệ nào, xin đừng đến quấy rầy tôi nữa.”
“Tiểu thư, chuyện này, lão nô không dám.” Quản gia Lâm giật nảy mình, vội vàng xua tay liên tục lùi về phía sau, kinh sợ nói.
Vương đang ở đây mà, sao Vương không đứng ra nói một câu chứ, bây giờ ông ta nên ứng đối thế nào đây?
“Quản gia Lâm, ông cứ làm theo đi, hãy bảo là tôi nói đó.” Cô đứng dậy khỏi ghế sofa, vẻ mặt trịnh trọng nói. Cô cũng biết quản gia Lâm sẽ khó xử nhưng cô tuyệt không muốn gặp hắn chút nào.
Quản gia Lâm không nhịn được như đưa đám, không biết nên làm cái gì bây giờ. Tiểu thư rất là quật cường, xem ra Vương muốn theo đuổi tiểu thư một lần nữa, sẽ phải phí công rất lớn đây.
“Lão nô đã biết, nhưng chiếc vòng ngọc quý giá như thế, lão nô không dám cầm ạ. Không bằng tiểu thư cứ giữ đi,-leqydon- lão nô chỉ sợ đánh mất nó.” Quản gia Lâm khiếp đảm nhìn thoáng qua chiếc vòng ngọc màu đen kia, nói cái gì cũng không dám cầm, sợ đánh mất nó sẽ xảy ra chuyện lớn.
Ánh mắt cô lưu luyến trên chiếc vòng ngọc màu đen kia một lát, trong lòng hơi do dự.
“Mẫu hậu, ngài cứ nhận đi, vòng ngọc này vô cùng quý giá ạ, đánh mất sẽ không tốt đâu.” Dưới sự ra hiệu liên tục của quản gia Lâm và Tiểu Hắc xà, bé con mới miễn cưỡng mở miệng khuyên nhủ, ánh mắt lại hung tợn trừng Tiểu Hắc xà ở trong tay. Nếu không phải bị ai đó uy hiếp, bé mới không chịu giúp đâu.
“Đúng, đúng, Tiểu chủ nhân nói rất đúng, cái này quá quý giá, lão nô thật sự rất sợ hãi ạ.” Quản gia Lâm cảm động đến rơi nước mắt nói, liên tục hướng ánh mắt cầu xin về phía cô.
Lý Quả suy nghĩ một chút, lúc này mới chần chừ nhận cái hộp kia, sau đó mới nói: “Được rồi, tôi cứ cầm trước, lúc nào nhìn thấy hắn thì ông bảo hắn đến chỗ tôi nhận về đi.”
“Vâng, vâng, tiểu thư, lão nô đã biết, lão nô nhất định nhớ kỹ.” Quản gia Lâm suýt chút nữa kích động đến rơi lệ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng buông xuống được trai tim đang lơ lửng.
“Tiểu thư, thật ra chiếc vòng ngọc này rất đẹp, rất xứng với tiểu thư, vì sao tiểu thư không nhận ạ?” Hoàng Nhi vừa lớn mật lại vô cùng đơn thuần, mồm miệng thẳng thắn, đợi bầu không khí hơi tốt lên liền tiến lên đỡ Lý Quả, nghi hoặc nói.
Cô lắc đầu, cô đã quyết định không còn quan hệ gì với Mặc Nhật Tỳ nữa, làm sao có thể nhận đồ của hắn được, hơn nữa há miệng mắc quai, bắt người tay ngắn, cô tuyệt đối không thể chấp nhận hắn.