Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

chương 277-2: nàng vĩnh viễn chỉ có thể là của ta (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đại phi cũng bị thái độ của cô chọc cho xù lông, nếu như Vương ở trong này, ả còn có thể giả vờ giả vịt nhẫn nhịn một chút, hoặc là không để Vương nhìn thấy một mặt khác hung dữ của mình. Nhưng nếu Vương không ở đây thì ả còn sợ gì chứ?

“Ngươi không yêu thích à? Vậy sao ngươi không chết đi?” Đại phi nói mà chẳng thèm suy nghĩ.

Ả hận Lý Quả và bé con đến cực điểm, nếu không phải vì nàng ta và bé thì làm sao ả có thể làm Xà Hậu bất thành chứ? Hơn nữa, ngay cả đứa nhỏ của Vương ả cũng chả có được, đó vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng ả.

Chát! Một tiếng tát tai đột ngột vang lên vô cùng vang dội, chỉ thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của Đại phi có một dấu tay năm ngón hồng hồng, mà tay Lý Quả vẫn giơ ra. Là cô ra tay.

Bé con đứng bên cạnh như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Đại phi, nếu như không phải Mẫu hậu ra tay trước, chỉ một cái tát của bé thôi, chắc chắn đánh bay ả còn xem như là khách khí, đánh chết ả xem như là mệnh ả kém rồi.

Tiểu Hắc xà ở trong tay bé lại một mặt mịt mờ, hắn vạn lần không ngờ, người đến mà bé nói tới lại chính là nữ nhân này. Ả ta dám chạy đến nhân gian tìm hắn, xem ra ả ta rất quan tâm hành tung của hắn nhỉ. Mà toàn bộ biểu hiện hôm nay của nàng ta đã tầng tầng đâm chọc vào mắt hắn, một nữ nhân mỹ lệ lại có loại tâm tư đó, hắn thật không ngờ tới.

Nhưng những lời đó của Lý Quả, còn cả một cái tát mà nàng vung ra khiến hắn kinh sợ, không nghĩ tới nữ nhân luôn luôn yếu đuối vậy mà cũng có một mặt cường thế như vậy. Đây chính là điểm khiến hắn cảm thấy kinh ngạc, xem ra, đúng là chọc một người tức giận quá mức, nàng cũng sẽ 'chó cùng rứt giậu', xem ra nàng chính là người như vậy đi.

“Cô muốn đi chết ta không cản, nhưng cô nên trợn to mắt chó lên xem, nơi này không phải hoàng cung, cho dù là hoàng cung thì cô là ai chứ? Xà Hậu à? Cô cùng lắm chỉ là một phi tử, -lelequyyydoonnn-=- người khác còn chẳng dám kiêu ngạo, cô dựa vào cái gì hả? Dựa vào sự sủng ái của Mặc Nhật Tỳ à? Ta đã nói rồi, đâu phải không có người sau đẹp hơn cô chứ? 'Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước bắn tung tóe chết trên bờ cát'. Chỉ sợ hắn thấy dáng vẻ này của cô thì sẽ ngán chết đi.” Lý Quả hung tợn nói, hoàn toàn không sợ Đại phi, không có vẻ dễ bắt nạt chút nào.

“Ngươi...” Đại phi bị chọc giận đến điên rồi, che miệng, phẫn nộ chỉ vào Lý Quả.

“Ngươi cái gì mà ngươi? Cô thật sự coi bản thân là rễ hành hả? Như một oán phụ, đi tìm đàn ông khắp nơi, giống như không có đàn ông sẽ không sống nổi vậy. Ta nói cho cô biết, ta sẽ không cần hắn, kể từ lúc cô và hắn ở cùng nhau, hắn đã vĩnh viễn không phải là người Lý Quả ta cần nữa. Hắn tựa như một miếng vải chùi chân, bị đám phụ nữ chùi tới chùi lui, ai muốn mặc ai, bản tiểu thư không lạ lẫm.”

“Mẫu hậu nói hay quá, rất là tuyệt ạ.” Lúc này, bé đột nhiên vui sướng, phấn chấn vỗ tay cười nói, trên mặt đều tràn đầy vẻ bội phục.

“Đương nhiên rồi, cũng không nhìn xem mẹ con là ai.” Lý Quả đúng là nói đến nghiền rồi, hơn nữa càng lúc càng cảm thấy đắc ý, bởi vì ở trước mặt Đại phi, cô thật sự không quan tâm đến Mặc Nhật Tỳ một chút nào, ngược lại, cô thật sự cảm thấy cùng một cô gái tranh giành một kẻ như vậy đúng là quá buồn cười. Tuy rằng cô không có gì đặc biệt, thậm chí không có chỗ hấp dẫn người, nhưng cô chính là có tư tưởng như thế. Cô chẳng những có thể nghĩ thoáng mà còn có thể buông tay nữa.

Đời người khó nhất không phải là rời đi, không phải không cần, mà chính là buông tay. Tuy rằng buông bỏ không phải là một chuyện dễ dàng, nhưng thời gian thật sự có thể làm cho tất cả đều trở thành quá khứ, bao gồm cảm giác, bao gồm những chuyện kia.

Đại phi tức chết rồi, ả tức giận đùng đùng trợn mắt nhìn đôi mẫu tử này, cho dù bọn họ đã rời đi vẫn khiến cho ả không thể yên lành, vì sao bọn họ cứ phải tranh giành với ả? Hiện tại ả chỉ còn mỗi Vương thôi.

“Ngươi không cần, ta muốn.” Ả vô liêm sỉ nói, tuyệt không cảm thấy bản thân như ăn mày. -diiennnndannnlevquyvdonnnn-

Cô hết chỗ nói rồi, tươi cười cứng ngắc ở trên mặt: “Cô muốn thì cứ đi tìm, hắn không ở chỗ của ta, nếu như hắn có đến đây thì ta nhất định sẽ đuổi hắn đi. Ít nhất là hắn ở nơi nào, thật xin lỗi ta không biết.”

“Biết cũng không nói cho ngươi.” Bé xen mồm nói, đáng yêu nhìn ả, một bộ dạng chết cũng sẽ không nói cho ả biết.

Đại phi vốn đang rất tức giận, nhìn thấy hai mẫu tử bọn họ cứ ngươi một lời ta một câu châm chọc mình, đã sắp bạo phát, lúc này liền không nhịn nổi nữa, vươn tay chỉ vào bé hét to: “Vật nhỏ, mau nói cho ta biết Vương ở nơi nào?”

Vật nhỏ? Lý Quả và bé nghe thế cũng không hề tức giận, nhưng Tiểu Hắc xà nghe thấy thì không nhịn được dựng thẳng thân thể nhỏ, lạnh như băng nhìn chằm chằm Đại phi.

Đại phi đột nhiên cảm giác được có một ánh mắt lạnh lùng âm trầm nhìn mình, trong lòng liền dâng lên một nỗi sợ hãi bất an, ả vội vàng tìm kiếm nơi phát ra ánh mắt làm ả bất an đó rồi phát hiện ra Tiểu Hắc xà.

Hóa ra là một con rắn nhỏ, ả còn tưởng ai ghê gớm chứ, chỉ là một con rắn nhỏ hạ cấp cũng dám lộ ra ánh mắt đại đại bất kính đó với ả, đúng là khiến ả vô cùng phẫn nộ.

“Ở đâu ra loại rắn cấp thấp thế này, dám dùng ánh mắt đó nhìn bản cung, để bản cung cho ngươi đi tìm chết.” Ả bị một nhân loại coi thường, lại bị Tiểu Xà Vương miệt thị, hiện tại còn bị một con rắn nhỏ khinh thường. Cơn giận của ả liền dâng cao, trực tiếp muốn bóp chết Tiểu Hắc xà.

Nhất thời, mọi ánh mắt đều hướng về phía Tiểu Hắc xà, có thương tiếc, có lo lắng bất an, có sợ hãi, có đồng tình, có thở dài. Ngoại trừ bé, Tri Vũ và quản gia Lâm, tất cả mọi người đều cảm thấy Tiểu Hắc xà thật đáng thương.

“Cô mới đi tìm chết đó! Cô có tư cách gì bảo người ta đi tìm chết? Cô tự mình đi tìm chết trước đi rồi hãy nói.” Không ngờ,-lllelelequy- không phải là Tiểu Hắc xà nhảy dựng lên, mà là Lý Quả. -đonnonn- Chỉ thấy cô phẫn nộ chỉ vào Đại phi nói, hai tay chống nạnh, giống hệt như người đàn bà chanh chua.

Ánh mắt Tiểu Hắc xà chuyển về phía Lý Quả, trở nên mê ly, trở nên mờ mịt, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn cô, không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng trong lòng hắn đột nhiên có biến hóa rất lớn.

“Ngươi...ngươi dám nói chuyện như thế với bản cung! Bản cung là ái phi của Vương, còn ngươi là gì chứ? Chỉ sinh ra cho Vương một đứa nhỏ thôi mà đã nghĩ rằng mình là Xà Hậu hả?” Đại phi tức giận đến cả người phát run, chưa từng bị đối xử như thế, ả thật sự không thể chịu đựng được.

Nhưng Lý Quả cũng không cam lòng yếu thế, nếu như trước kia là không muốn so đo, hiện tại chính là không muốn người khác xúc phạm tới người nhà của mình, với người mà mình muốn bảo vệ. Mặc kệ đối phương là cái gì, cô đều có dũng khí đối đầu, người cô quan tâm chính là vảy ngược của cô.

“Cô là cái thá gì chứ? Nơi này là nhân gian, không phải Xà quốc của các người, ở đây do nhân loại làm chủ. Ta không coi mình là ai cả, đứa nhỏ là của ta, không phải hắn, cô thích vị trí Xà Hậu đó còn ta thì không, cô thích thì cứ lấy. Chả ai nhàm chán giống như cô cả, mỗi ngày đều nghĩ vớ vẩn, rảnh rỗi quá hả? Ta nói cho cô biết, nơi này không chào đón cô,-leqdon- cô muốn tìm đàn ông xin cứ tự nhiên, nhưng nơi này không có người cô muốn tìm đâu đấy. Hơn nữa, nhân gian là một xã hội có pháp chế, lần này ta không tính toán tội cô xông loạn vào nhà ta, nhưng cô dám có lần tiếp theo thì ta sẽ đánh gãy chân chó của cô.” Lý Quả hung tợn nói.

Vì thân nhân mà chiến đấu, vì chính mình mà chiến đấu, trong lòng cô nảy sinh ra một nguồn sức mạnh trước nay chưa từng có, đây là nguồn sức mạnh có được sau khi đã làm mẹ.

Đại phi bị khí thế của Lý Quả làm chấn động, liên tục lui về phía sau, với cả ả cảm giác được Lý Quả không hề nói suông, mà là sẽ làm thật. Nữ nhân này không hề nhu nhược giống như ả từng nghe nói. Kỳ thật, nếu như thật sự dồn ép người khác đến nóng nảy, có lẽ đúng là sẽ bộc phát một luồng sức mạnh đặc biệt mà ả không thể đối kháng được, tựa như hiện tại.

“Ngươi, ngươi dám! Bản cung sẽ nói cho Vương, nói ngươi ức hiếp bản cung, Vương nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi. Cho dù ngươi sinh được cục cưng thì Vương cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.” Ả lo lắng nên đành rêu rao, phô trương thanh thế, không muốn tỏ ra yếu kém.

“Cô đi đi, đi nhanh chút đi, chậm tý nữa là ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu nhé.” Không ngờ Lý Quả còn cười toe toét, hoàn toàn coi như ả đang nói dối, lập tức cười hì hì nói: “Hiện tại mau cút đi, trễ chút nữa thì ta sẽ đánh chết cô.”

Đại phi sợ tới mức liên tục lùi về phía sau, rồi nhờ hai cung nữ nâng đỡ mới ngừng bước chân, trên khuôn mặt xinh đẹp một hồi xanh trắng, vô cùng thú vị.

“Ngươi...” Ả không ngừng run rẩy chỉ vào Lý Quả, hồi lâu mới phun ra được một chữ.

“Ngươi cái gì mà ngươi, nếu không cút, xem tôi có đánh chết cô không nhé.” Lý Quả rất là kiêu ngạo, bước lên trước một bước, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào ả, kêu lên.

“Nương nương, chúng ta mau đi thôi, nàng ta giống như muốn nổi điên đó.” Cung nữ bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ này của Lý Quả, lập tức hoảng sợ, vội vàng khuyên bảo Đại phi.

“Đúng vậy, nương nương, Vương không có ở đây, chúng ta nên đến nơi khác tìm đi. Nàng ta, nàng ta điên rồi.” Một cung nữ khác cũng phụ họa, không muốn cứ như vậy mà bỏ mạng ở trong này.

Lúc này, đứng phía sau Lý Quả, Tri Vũ, quản gia Lâm, Hoàng Nhi, bé con cùng với chúng cung nữ thị vệ đang như hổ rình mồi nhìn chằm chằm bọn họ, vẻ mặt không có ý tốt, giống như chỉ cần bọn họ vừa gây bất lợi cho Lý Quả thì cả đám lập tức xông lên xé nát bọn họ.

Trong lòng Đại phi đã rất sợ hãi, ả tin tưởng, với dáng vẻ nữ nhân chanh chua của Lý Quả, sao Vương có thể ở chỗ này chứ? Có lẽ Vương vừa thấy đã bị dọa chạy rồi.

“Ngươi chờ đấy.” Trước khi đi ả vẫn không quên hù dọa Lý Quả, dù sao chỉ cần ả tìm được Vương thì nhất định sẽ thêm mắm dặm muối cáo trạng hành động hung dữ của Lý Quả, sau đó bắt nàng ta chịu tội.

“Cô yên tâm, ta chờ.” Lý Quả khinh miệt nhìn ả, 'hừ' một cái bằng mũi, nói.

Đại phi oán hận trừng mắt nhìn Lý Quả lần cuối rồi mang theo hai cung nữ chật vật rời khỏi biệt thự, vội vã đi tìm Mặc Nhật Tỳ kể khổ.

“Tiểu thư, phải làm sao bây giờ? Nếu Đại phi nói cho Vương thì Vương sẽ tìm tiểu thư gây phiền toái đấy.” Hoàng Nhi đơn thuần nhất, vừa thấy Đại phi đi rồi, nàng lập tức lôi kéo Lý Quả, lo lắng hỏi.

Vẻ mặt Lý Quả lại rất tự nhiên, hoàn toàn không để ở trong lòng, thấy Hoàng Nhi lo lắng, không khỏi nở nụ cười, vỗ vỗ tay nàng, an ủi: “Không sao đâu, muốn tới cũng chả ngăn được, chúng ta không sợ hắn, chúng ta đã đi xa như vậy rồi, mà sao bọn họ còn chưa chịu buông tha cho chúng ta?”

Đúng vậy, vì sao còn không buông tha cho bọn họ, thầm nghĩ im lặng để sống có gì sai ư? Xà quốc không chứa nổi bọn họ, như vậy quay về nhân gian, ở thế giới thuộc về cô cũng không được à? Có chết cô cũng không tin đâu.

Truyện Chữ Hay