"Lúc bác sĩ nói với em là em mang thai, em rất lo lắng, bởi vì em uống thuốc tránh thai mà còn phát hiện mang thai, đứa bé có thể bị dị dạng... Em sợ đứa bé sinh ra không được khỏe mạnh, nhưng lại không đành lòng phá thai..."
"Thật may là em không có làm vậy!" Lục Minh Hiên trách cứ, trợn mắt nhìn tôi: "Sau này bất kể có làm ra quyết định gì thì cũng phải hỏi ý kiến của anh trước, có biết không?"
"Biết rồi, sau này em nhất định sẽ làm vậy! Nhưng lúc đó em thật sự rất sợ đứa bé sẽ bị tật nguyền dị dạng, trước đó em đã uống rất nhiều thuốc tránh thai... Nhưng mà cũng thật kỳ lạ, em uống nhiều thuốc tránh thai như vậy, sao vẫn có thể mang thai được chứ?"
Vấn đề này, tôi vẫn chưa suy nghĩ thông suốt!
Rõ ràng lần nào tôi cũng có uống thuốc tránh thai, sao vẫn có thể trúng thưởng được?
Chẳng lẽ tng trùng của anh ta thật sự rất lợi hại sao?
“Muốn biết tại sao không?" Lục Minh Hiên cười thần bí với tôi.
"Anh biết nguyên nhân sao?" Tôi tò mò tiến lại gần: "Là tại sao vậy?"
"Em hôn anh một cái, anh sẽ nói cho em biết!"
Tôi không do dự hôn anh ta một cái!
"Nói thêm một câu em yêu anh nữa!"
"Em yêu anh em yêu anh, em yêu anh chết đi mất! Mau nói cho em biết đi!"
Lục Minh Hiên hài lòng gật đầu: "Ừ, nguyên nhân chính là..."
"Sao?"
"Thuốc tránh thai của em, sớm đã bị đổi thành vitamin rồi, chỉ là do em ngu ngốc nên vẫn chưa có phát hiện thôi..."
"..."
"Ha ha!"
"Cái đồ đáng ghét này..."
"Đừng nóng giận mà, nể tình con trai ngoan ngoãn như vậy, em tha cho anh đi!"
"Được, em tha thứ cho anh!"
"Dễ dàng như vậy sao?"
"Ừ!"
"Tại sao?" Anh ta kinh ngạc trừng mắt nhìn.
"Bởi vì... Hiện giờ em không thể tức giận được!"
"Tại sao?"
"Bởi vì... Em... Lại mang thai..."
"Bà xã, anh yêu em... ..."
--- ------ -----HOÀN---- ------ --------