Tại sao lại có thể như vậy? Vậy Tô Quân là ai? Tô Quân là ai?...
"Tên khốn Tô Quân đó đã lừa gạt em!" Dường như anh ta nhìn ra nghi ngờ trong lòng tôi, tức giận nói.
"Không, Tô Quân sẽ không gạt tôi, anh ấy sẽ không gạt tôi đâu!" Tôi tin chắc, anh ấy nhất định sẽ không gạt tôi... Nhưng còn báo cáo ADN, giấy hôn thú, là chuyện gì đã xảy ra...
"Em tin tưởng anh ta như vậy, thì em đi về hỏi anh ta đi!" Anh ta nổi giận, tâm trạng lại bắt đầu kích động.
Đầu tôi thật là đau, không biết có cái gì trong đầu mà đau quá đi...
"Em bị sao vậy?" Lúc này anh ta mới chú ý tới sắc mặt tôi biến hóa.
Tôi khó chịu lắc đầu: "Đau quá... Đầu... Đau quá... Tôi..." Còn chưa kịp nói xong, trước mắt đã tối sầm, hôn mê...Đến khi tôi tỉnh lại, thì thấy mình đang nằm trong phòng bệnh.
"Em tỉnh rồi sao." Bên tai tôi vang lên giọng nói trầm thấp, tôi quay đầu nhìn, lúc này mới phát hiện, người đàn ông lúc nãy vẫn còn ở đây!
Anh ta tên gì nhỉ? Hình như là Lục Minh Hiên đúng không?
"Sao anh còn ở đây?" Tôi vuốt vuốt huyệt thái dương, chợt nhớ tới cái gì, khẩn trương hỏi: "Con tôi đâu rồi! Con tôi bây giờ đang ở đâu!"
"Nó rất an toàn!" Lục Minh Hiên nhìn tôi, nhàn nhạt nói: "Em yên tâm, đứa bé là con anh, anh sẽ không làm tổn thương nó."
"Không, đứa bé không phải là con anh, tuyệt đối không phải!" Tôi vô cùng kiên định nhìn chằm chằm anh ta: "Đó là con trai của tôi và Tô Quân, anh đừng nói lung tung!"
"Em..." Anh ta rất tức giận, trợn mắt nhìn tôi, dường như nhớ tới cái gì, vẻ mặt lại hòa hoãn xuống, một hồi lâu mới nói: "Lúc nãy bác sĩ có nói, em bị mất trí nhớ..."
Lòng tôi chợt ngẩn ra, quay mặt qua chỗ khác: "Chuyện này không liên quan đến anh!"
"Cái gì gọi là chuyện không liên quan đến anh chứ! Anh là chồng em! Chuyện của em làm sao sẽ không liên quan đến anh! Tên Tô Quân kia lừa gạt em, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu ta!"
Tôi căng thẳng, chợt quay đầu: "Anh nói như vậy là có ý gì? Anh định làm gì với anh ấy? Anh không cần phải nói nhảm, tôi sẽ không để anh làm tổn thương đến anh ấy!"
Ánh mắt Lục Minh Hiên lại trở nên tức giận: "Em cứ như vậy mà bảo vệ cậu ta sao?"
Tôi cắn môi: "Đối với tôi mà nói, Tô Quân mới là chồng hợp pháp của tôi, tôi không tin lời của anh đâu!"
"Chứng cớ nằm ngay trước mặt em rồi mà em lại còn không tin sao?" Anh ta phách lối nói: "Cho dù em có nói như thế nào, thì anh cũng sẽ nhất định không bỏ qua cho cậu ta, anh sẽ kiện cậu ta! Chắc chắn sẽ để cho cậu ta phải ngồi tù!"
"Anh..." Tôi cũng nổi giận, nhìn chằm chằm anh ta: "Anh nói anh là chồng tôi, vậy lúc tôi sinh con, anh đang ở đâu? Anh là chồng hợp pháp của tôi, vậy sao bây giờ anh mới tới tìm tôi?"
"Anh..." Anh ta nhất thời không trả lời được, ánh mắt phẫn nộ cũng dần dần hòa hoãn lại, một lúc lâu sau mới nói: "Em mất tích, anh không tìm được tung tích của em, càng không biết... Em mang thai đứa con..."
Tôi lạnh lùng cười một tiếng: "Anh đúng là một người chồng gương mẫu, ngay cả vợ mình mang thai mà cũng không biết, anh cho người làm xét nghiệm ADN, là muốn chứng minh xem đứa bé có thật sự không phải là con anh hay không thôi! Nói như vậy, anh chính là một người chồng không tin tưởng vào vợ mình!"
Mặc dù tôi mất trí nhớ, không nhớ được cái gì hết, nhưng mà chỉ cần dùng đầu óc suy nghĩ một chút thôi cũng biết, tôi mà mất tích, thì khẳng định là đã xảy ra chuyện gì cho nên tôi mới bỏ nhà trốn đi, để cho anh ta không tìm được!
Làm một người chồng, mà ngay cả vợ mình mất tích, mang thai, cũng không biết, dù sao cũng khẳng định không phải là người chồng tốt, không thể nào so sánh với Tô Quân được!