Tôi nằm trong lòng anh ta, lồng ngực phập phồng thở dốc, toàn thân tê dại, cả người mềm nhũn.
Anh ta hài lòng cong môi cười: "Bảo bối, em lên đỉnh rồi, có thích không?"
"Thích..." Tôi thẳng thắn thừa nhận, khoái cảm này thật sự quá đã.
"Còn muốn nữa không..."
"Ừ..."
Anh ta lại hôn lên môi tôi, lần này, anh ta để tôi nửa quỳ trên ghế salon, tiến vào từ phía sau...
Lại một trận kích thích vô cùng sảng khoái, làm cho đầu óc tôi mơ hồ...
Một đêm này, tôi không nhớ rõ đã làm bao nhiêu lần nữa, chỉ biết mình đã rất cố gắng nghênh hợp anh ta, kêu đến cổ họng cũng khàn khàn. Đến khi anh ta kiệt sức nằm trên người tôi, tôi mới từ từ hồi phục tinh thần lại, suy nghĩ vốn nãy giờ vẫn luôn bay bổng, bây giờ mới được trở về với thực tại.
"Bảo bối, tối hôm nay em thật tuyệt vời." Anh ta khẽ cắn lên đôi môi đỏ mọng của tôi, vô cùng hài lòng với biểu hiện của tôi hôm nay: "Nếu như ngày nào em cũng đều như vậy, chắc anh sẽ không chịu nổi mà bị em ép khô mất."
"Anh thích em như vậy sao?" Tôi vuốt ve gương mặt tuấn tú của anh ta, lật người đè lên trên người anh ta.
"Đương nhiên, rất là thích." Anh ta mút lên môi tôi một cái, ánh mắt cưng chiều, hận không thể ép tôi vào trong cơ thể anh ta.
"Vậy anh, sau này có quên em không?" Tôi yếu ớt nói, nằm trên ngực anh ta, lắng nghe nhịp tim đập.
"Dĩ nhiên là không." Anh ta nâng mặt tôi lên, hôn lên đôi môi: "Sao em lại hỏi câu hỏi ngu xuẩn này chứ?"
"Bởi vì em, sợ anh sẽ quên em." Tôi nhẹ nhàng chớp mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt anh ta.
Ngày mai tôi rời khỏi đây rồi, hẳn là rất nhanh anh ta sẽ lại vùi đầu vào trong ngực của người phụ nữ khác, làm mấy chuyện giống như vầy, sau đó, sẽ dần dần quên tôi sao?
Tôi hy vọng anh ta có thể lưu lại một chút ấn tượng về tôi, anh ta thích làm chuyện yêu, vậy thì tôi để lại cho anh ta một đêm kích tình khó quên, coi như là buổi tối này, có được không?
"Cô gái ngốc, làm sao anh sẽ quên em được." Anh ta cưng chiều ôm tôi vào trong ngực, hôn lên tóc tôi: "Cho dù anh có quên người nào, cũng sẽ không quên em."
"Có thật không?" Có lẽ người phụ nữ nào rơi vào bể tình rồi cũng sẽ thích hỏi mấy câu hỏi ngu xuẩn như "có thật không".
"Đừng nghi ngờ anh chứ." Anh ta bất mãn nhìn tôi chằm chằm, hung hăn cắn tôi một cái, sau đó nói: "Em cũng đừng mơ tưởng quên anh, có biết không?"
Tôi không nói gì, trong lòng cũng đang nói với anh ta: "Thật xin lỗi, anh yêu, em nhất định sẽ quên anh, nhưng mà em biết, em nhất định sẽ không làm được.
Nếu như không thể quên được anh, vết thương trong lòng cũng sẽ không lành lại, em sẽ rất khổ sở, anh có biết trong lòng em đau đến thế nào không? Anh không hiểu, vĩnh viễn anh cũng sẽ không hiểu được, bởi vì, anh không có yêu em...