Chờ Trông Một Đời

chương 10: ra mắt mẹ vợ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiêu Phàm không biết mình như thế cũng sẽ có một ngày điên cuồng như vậy.

Phiền Triết nói muốn nói rõ ràng với mọi người trong nhà. Nghĩ đến lúc bọn họ sẽ chúc phúc, mình cũng không hề do dự đồng ý.

Nhưng tình huống hiện tại lại là, hai người ở trước của nhà mẹ Tiêu, lại không dám gõ cửa.

Tiêu Phàm ăn mặc cũng được, còn Phiền Triết là mặc tây trang đeo giầy da, khẩn trương đến mức nói năng lộn xộn.

“Phàm Phàm, mẹ em, không đúng, mẹ chúng ta sao còn chưa mở cửa.”

Tiêu Phàm không nói gì, cảm thấy không biết phải làm sao.

“Thứ nhất, lát nữa không cần làm trò nói mình con mẹ nó là ghê tởm hay cái gì. Thứ hai, vị kia bây giờ anh vẫn chưa có thể gọi mẹ đâu. Thứ ba......... chúng ta căn bản còn chưa gõ cửa, làm sao nàng ra mở cửa được!!! Tôi đã bảo dùng chìa khóa mở cửa rồi anh còn nói gì mà phải cần lễ phép. Đây là nhà của ai cơ!! Phiền Triết, anh có thể dừng khẩn trương được không!”

“Hơi, hơi khẩn trương thôi mà. Thế...... em gõ cửa nhanh đi”

Gõ cửa rồi, cũng không chờ bao lâu, cửa liền mở.

Tiêu mẹ đang nấu cơm, nhìn đến con nhà mình đi cùng Phiền Triết đại soái ca đến, cảm thấy rất cao hứng.

“Ông nó ơi, con nó về rồi này, ra đây đi.”

Bố Tiêu hôm nay cũng rất “may mắn” ở nhà sẵn.

“Cháu chào bác trai ạ, cháu là Phiền Triết. Xin được chỉ giáo ạ.”

“Ha ha ha, cái niên khỉ này người có lễ phép ít lắm. Đến, không cần khách khí, ngồi thoải mái đi ngồi thoải mái đi”

Tiêu Phàm ở bên mang biểu tình “không thể chịu nổi” nhìn Phiền Triết. Tại sao tự nhiên biến thành võ sĩ Nhật Bản thế......

Lúc ăn cơm rất vui vẻ, thu được không ít cảm tình. Bốn cái miệng người đang ngồi ở phòng khách trò chuyện chơi.

Đáng chú ý là Phiền Triết ngồi một chỗ, biểu tình ngưng trọng, rốt cục khiến cho hai lão đại nhà Tiêu chú ý.

” Ơ Tiểu Triết, cháu không thoải mái chỗ nào sao?” Tiêu mẹ lo lắng hỏi.

Ai ngờ Phiền Triết dột nhiên hướng hai lão Tiêu gia quỳ xuống.

“Bác trai, bác gái. Không, có lẽ nên gọi ba, mẹ. Con...... con..... con thích Tiêu Phàm, mong hai người đồng ý cho bọn con ở cùng một chỗ.”

Hai vị lão nhân cũng chưa kịp nói gì thì Tiêu Phàm cũng quỳ xuống.

“Ba, mẹ, con thực xin lỗi hai người, con cũng không định nói gì khác, chỉ mong hai người có thể chúc phúc bọn con.”

Tiêu mẹ thở dài “Ai, hai đứa cứ đứng lên đã”

Hai người cực kì kinh ngạc trước phản ứng của hai lão, chẳng lẽ đây là “biển yên trước bão”??

Tiêu mẹ lại hướng về Phiền Triết nói, “Thật ra, con là anh trai Tiểu Tiểu đúng không. Chuyện này, Tiểu Tiểu mấy hôm trước có nói qua cho bác. Lúc đấy bác với ba Tiểu Phàm tức giận lắm. Nhưng mà, thằng bé này ba năm trước bị bạn gái đá xong cũng không yêu ai nữa. Mà hai bác cũng không muốn để nó cứ thể cô độc cả quãng đời còn lại. Con người khi còn sống, chung quy có bạn đời là tốt rồi, nó cũng hạnh phúc là tốt rồi. Hai bác cũng đã nghĩ thông, hai đứa còn trẻ, hai ông bà già này cũng chẳng quản được lâu.”

Hai người nghe vậy đều mở to hai mắt nhìn.

Phiền Triết lo lắng, sự tình nhanh như thế giải quyết rồi. Nhưng Tiểu Tiểu làm sao biết được chuyện tình cảm của mình với Tiêu Phàm, mình cũng không hề nói qua mà? Được rồi, tí nữa về miễn cưỡng cho nó ôm chút cũng được.

Mà Tiêu Phàm lại lo lắng.... Với tính cách Tiêu lão mẹ, sự tình đơn giản như thế lại không đúng lắm.

Cho dù đồng ý chắc cũng phải hành hung mình một chút chứ, xem ra có ẩn tình.

“Mẹ, thật sự chỉ có thế thôi à? Con thấy hình như mẹ có chuyện gì gạt bọn con không...”

“Mẹ... mẹ làm gì có. Thành toàn hai đứa còn thấy không vui?”

“Nga con là con không tin đâu ”

“Được rồi. Chỉ là, Tiêu Tiểu con bé, nó nói nó nhận mẹ mày làm mẹ. Nha đầu kia xinh đẹp lại nhu thuận còn hiếu thuận, còn nói nó thật sự rất khát vọng tình thương của mẹ. Làm sao mẹ cự tuyệt được chứ, mẹ mày còn cầu mãi không được ấy chứ.”

Quả nhiên. Tiêu Phàm chỉ biết mọi chuyện sẽ không chỉ đơn giản thế, nhưng theo hướng thuận lợi như vậy, thật đúng là xuất hồ lý liêu () a.

() xuất hồ lý liêu: bất ngờ, gây ngạc nhiên.

......

Buổi tối, hai người ở nhà trọ của Tiêu Phàm ăn mừng một chút.

Phiền Triết chủ yếu cũng là đem rượu rót cho Tiêu Phàm mục đích chỉ có một, là đem thỏ con nuốt sạch vào bụng.

Mà kỳ quái là, tửu lượng Tiêu Phàm hôm nay cũng như thần kỳ mà cực kỳ tốt.

“Uy, thỏ con, sao hôm nay uống được tốt thế”

“Uống được thôi, cũng không rõ nữa. Khuya rồi đấy, anh không về à?”

Phiền Triết dùng động tác trả lời vấn đề.

Dùng đầu lưỡi gợi mở môi Tiêu Phàm, tay cũng không thành thật mà đưa ra sau, thành thật với vào quần áo bên trong.

Mà Tiêu Phàm hiện tại thật sự giống như người say rượu, không hề giãy giụa mà chỉ ngẫu nhiên phát ra vài thanh âm khiêu gợi.

Phiền Triết rốt cuộc cũng không nhịn được ôm Tiêu Phàm vào phòng ngủ, chuẩn bị hưởng thụ một bữa tiệc lớn.

Đem Tiêu Phàm đặt lên giường xong, Phiền Triết tựa như dã thú cấm dục đã lâu, tấn công liên tục về phía Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm cũng chỉ cảm nhận được hạ thân khô nóng, rất thành khẩn mà đòi hỏi.

Tuy rằng đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Phàm bị nam nhân “đối đãi”, nhưng cũng không cảm thấy chán ghét. Nghiễm nhiên bày ra tư thái hưởng thụ, JJ của Phiền Triết cũng thế mà cứng thêm vài phần.

Phiền Triết thì thảm hơn nhiều, hắn trước giờ với dục vọng đều lạnh nhạt. Nhưng từ khi nhận thức Tiêu Phàm, lại giống như mao đầu tiểu tử mới biết yêu. Trên người từng bộ phận đều kêu gào phải ăn sạch Tiêu Phàm. Trước kia Phiền Triết cũng chưa từng làm với nam nhân, vì việc này phải xem không ít GV, sợ làm đau Tiêu Phàm.

“Phàm Phàm, anh có thể làm đau em... Anh cũng không có kinh nghiệm... Anh...”

“Phiền Triết, không quan hệ mà, vì, em yêu anh”. Nghe lời ấy còn có thể nhịn được thì sẽ không phải nam nhân.

Phiền Triết nhất thời hóa thành lang sói. Không còn do dự nữa.

Trong phòng một mảnh cảnh xuân........

Truyện Chữ Hay