Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng

chương 5: đồ nướng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

‘lạch cạch’ một tiếng, thanh âm va chạm của bàn và chén vang lên.

Đĩa rau trộn rất đơn giản, là các loại rau trộn lẫn vào nhau, mỗi loại lấy một ít đặt vào bên trong, không đặc biệt ngon miệng, nhưng với một bàn thịt nướng và hải sản cũng có vẻ mát lạnh đỡ ngán.

Mao Tuấn Vũ nhìn đĩa rau trộn, lại nhìn nhìn thân ảnh bận rộn của Tần Dĩ Mục, không khỏi hoài nghi, “Có phải là cậu ấy hạ độc…?”

Đang nói líu lo đột nhiên dừng lại, người đối diện hắn, Đan Kì Diệp đang ‘răng rắc răng rắc’ ăn hai củ lạc.

Nghe xong lời nói của Mao Tuấn Vũ, biểu hiện của Đan Kì Diệp thật sự không có gì để nói, nâng tay đổi hướng của đôi đũa, dùng chiếc đũa gõ đầu hắn, nói: “Xem ít phim cung đấu đi!”

Mao Tuấn Vũ xoa xoa nơi bị đánh đau, hoài nghi hỏi: “Cậu khi nào thì xây dựng tình hữu nghị với Tần Dĩ Mục?”

Từ ban ngày lên lớp, Tần Dĩ Mục cho hắn đồ ăn vặt hắn đã thấy không đúng.

Một người cho một người ăn, cùng cho ăn có cái gì khác nhau? Có khác cũng chỉ là không có đút tới tận miệng mà thôi.

Mao Tuấn Vũ ngậm nước trái cây trong miệng, hàm hồ nói: “Tần Dĩ Mục này rất nổi danh cậu có biết không?”

“Cái gì?” Đan Kì Diệp đối với bát quái, tin tức lá cải cũng không có hứng thú, đương nhiên cũng không biết Tần Dĩ Mục này nổi danh như thế nào, thế nhưng, đối với những tin tức nhỏ về Tần Dĩ Mục, hắn vẫn là biết một chút.

Một tay Đan Kì Diệp chống cằm, buông đùa cầm nước trái cây giơ giơ, nhếch mày nói: “Nói xem?”

Mao Tuấn Vũ hắng hắng cổ họng, tiến lên phía trước muốn nói thầm với Đan Kì Diệp, làm cho người ta có cảm giác thực bí mật.

Bầu không khí quanh mình ồn ào, giống như vì bọn họ mà tạo ra một tấm chắn, trong lúc nhất thời, trong tai tự động vứt bỏ thanh âm ồn ào, chỉ có chờ lời nói của Mao Tuấn Vũ.

Sau đó….

“Ai nha quên đi, tin tức của tôi cũng chỉ là tin bát quái mà thôi, không thể coi là thật được.”

Đan Kì Diệp: “???”

Đang muốn đem đồ ăn trên bàn ném qua, kết quả vừa mới cầm lên tay, Tần Dĩ Mục lại mang đồ ăn tới, hơn nữa Tần Dĩ Mục còn đang đứng ở bên cạnh, hắn nếu ném chén đĩa, sẽ cho người ta ấn tượng không tốt lắm.

Vì thế, Đan Kì Diệp buông đồ trên tay xuống, tư thế né tránh chén đĩa của Mao Tuấn Vũ cũng đã chuẩn bị tốt, kết quả Đan Kì Diệp không ném, hắn cười hì hì, “Sao vậy Thất gia, đau lòng tôi sao?”

Đan Kì Diệp trở tay đem chai nước khoáng đập qua, dùng hành động biểu đạt.

Nước trong chai nước khoáng chỉ còn một ít, rơi trên mặt đất liền bắn ra vài giọt, sau đó ‘loạch xoạch’ rơi xuống.

Đan Kì Diệp nâng nâng cằm, thấy không? Đó chính là kết cục của cậu.

Mao Tuấn Vũ cười tủm tỉm, “Tần Dĩ Mục là từ trường học khác thi vào, nghe nói là có liên quan tới người trong nhà.”

“Lúc tôi lên lớp liền tra được trường trước kia của hắn, rất nhiều người đều nói, tính cách của Tần Dĩ Mục lạnh lùng, hoàn toàn không hợp với lẽ thường, không ai có thể nói quá ba câu với hắn, nếu có nhất định là tự lầm bầm lầu bầu.”

Đan Kì Diệp: “….”

Cảm giác như bị xúc phạm vậy.

Mao Tuấn Vũ nhếch nhếch lông mày, Đan Kì Diệp cầm lấy một xiên thịt nướng cắn một miếng, từ từ nhai nuốt.

Thật giống như cắn chính hắn, lúc này lại không tiếp tục khiêu khích, Mao Tuấn Vũ run run thịt ở trên người nói: “Hắn học rất giỏi, cũng là người đứng đầu trong bọn họ.”

Nói xong, Mao Tuấn Vũ chắp hai tay lại, giống như đang cầu nguyện nói: “Vị trí thứ nhất của cậu có khả năng là sẽ nguy hiểm nha ~”

Nghe nửa ngày mà điểm quan trọng cũng không nghe được, Đan Kì Diệp hơi nhàm chán nói: “Tôi lại không để ý tới những thứ này.”

Mao Tuấn Vũ lắc đầu, lên tinh thần cằn nhằn hỏi: “Cậu còn nhớ rõ cuộc thi đầu vào cậu thiếu bao nhiêu điểm không?”

Đan Kì Diệp nói: “Nhớ rõ, thiếu bảy điểm.”

“Tần Dĩ Mục không thiếu một điểm nào.”

“… Cái gì?”

“Một điểm cũng không thiếu.”

Đan Kì Diệp nhíu mày, hắn thiếu điểm ở toán học và ngữ văn, cũng không phải là chuyện lớn gì, chính là điểm viết văn và điểm số học không đủ, điểm toán học tạm thời không nói, điểm ngữ văn nếu muốn lấy trọn điểm thực là một chuyện khó khăn.

Viết văn có thể lấy điểm cao, nhưng không có khả năng lấy trọn điểm, cho dù có, vậy cũng tuyệt đối là số ít.

Đan Kì Diệp thật ra hơi tò mò, Tần Dĩ Mục viết văn như thế nào.

Mao Tuấn Vũ còn nói: “Nghe nói, lúc Tần Dĩ Mục ở sơ trung viết văn, đã có một quyển sách xuất bản tên là , lượng tiêu thụ cũng không tệ lắm.”

“Cậu chú ý người ta như vậy làm gì?” Đan Kì Diệp cắn hai miếng thịt nướng. “Cố gắng tăng thành tích của cậu lên so với cái gì cũng mạnh hơn.”

Mao Tuấn Vũ nghe vậy cười ha ha hai tiếng, “Mẹ tôi cảm thấy những người chơi chung với tôi không có ai tốt cả, không cho tôi chơi với bọn họ, chỉ có cậu, mẹ tôi còn nhấn mạnh, cậu có biết vì sao không?”

“Vì sao?” Đan Kì Diệp thuận miệng hỏi một câu, chợt cảm thấy không đúng, nhìn thấy ánh mắt như cười như không của Mao Tuấn Vũ liền biết không có chuyện gì tốt, “Cậu không cần phải nói, tôi không muốn biết.”

“Ha ha, nói chuyện với cậu giống như nói chuyện với mẹ tôi!” Mao Tuấn Vũ cũng mặc kệ, vỗ bàn cười điên cuồng nói: “Mẹ tôi cảm thấy cậu cùng bà là người cùng tuổi ha ha ha ha!”

Đan Kì Diệp: “….”

Một đĩa rau trộn úp lên đầu Mao Tuấn Vũ.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, thức ăn trên bàn cùng thịt nướng cũng vơi xuống không ít, so với thịt thì rau trộn còn giảm nhanh hơn một chút.

Đan Kì Diệp lau miệng, hỏi hắn: “Ăn no chưa?”

Tiểu mập vuốt bụng mình ợ một cái, giơ tay ra hiệu với hắn đã no.

Đan Kì Diệp gật đầu, giơ tay lên nói: “Phục vụ, thanh toán.”

Người phục vụ nhìn thoáng qua bọn họ, giống như là xác nhận bọn họ là thuộc bàn nào, sau đó cầm một tờ hóa đơn đi tới bàn bọn họ.

Tần Dĩ Mục từ cửa nhỏ bên trái đi ra, vừa lúc giơ tay tiếp nhận hóa đơn trong tay người phục vụ, người phục vụ đầu tiên là hơi sửng sốt, tiền lương của bọn họ là phát theo từng tháng, cũng không liên quan gì tới chuyện cậu có cố gắng làm việc hay không, cũng sẽ không được chia phần trăm, Tần Dĩ Mục giúp hắn tính tiền coi như là giúp hắn giảm bớt lượng công việc.

Người phục vụ mừng rỡ, quay đầu khui bia.

Tần Dĩ Mục đi tới bên cạnh bàn, đem hóa đơn đưa cho hắn, nhìn thấy trên bàn còn có đồ ăn chưa ăn hết hỏi: “Đóng gói?”

Đan Kì Diệp ký tên của mình trên hóa đơn, thuận miệng nói: “Đóng gói chân không đi.”

Tần Dĩ Mục đem đồ nướng còn lại cho vào trong một cái chén lớn rồi cầm đi.

Rút không khí cần rất nhiều thời gian, còn phải đem cái que bẻ đi, nếu không sẽ đâm thủng túi plastic.

Mao Tuấn Vũ tê liệt ngồi trên ghế.

Đan Kì Diệp thấy bộ dạng này của hắn đang muốn cười, đột nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện kì quái, liền hỏi: “Cậu có biết Tần Dĩ Mục trêu chọc người nào không?”

“Hả?”

Thấy vẻ mặt mờ mịt của hắn, Đan Kì Diệp đang muốn nói lại một lần nữa, đột nhiên ‘cạch’ một tiếng, một bàn tay thon dài đặt một đĩa trái cây ở trước mặt hắn.

Móng tay được chỉnh sửa sạch sẽ, giống như một bức tranh vậy, cổ tay áo được cẩn thận tỉ mỉ vén lên, nếp uốn trên ống tay áo màu trắng đều hiện ra vài phần ý lạnh.

Đan Kì Diệp ngẩng đầu nhìn hắn, Tần Dĩ Mục từ từ buông tay, con ngươi sâu thẳm từ từ liếc nhìn hắn, không có dừng lại lâu, liền nhanh chóng thu trở về.

“Hít.” Mao Tuấn Vũ rùng mình một cái, “Tần Dĩ Mục thật sự là làm cho người ta lạnh sống lưng.”

“Cái gì?”

Mao Tuấn Vũ kéo cổ áo run rẩy hai cái, về phần gió lạnh thổi tới tuy rằng cực kỳ nhỏ bé, nhưng tốt xấu gì cũng có chỗ dùng, “Tôi nóng đến mức sau lưng đổ đầy mồ hôi, Tần Dĩ Mục ngay cả một giọt mồ hôi cũng chưa rơi.”

Đan Kì Diệp cầm trái táo cắn một miếng, “Đó là do cậu béo.”

Tôi cũng không chảy mồ hôi.

Nửa giọt mồ hôi cũng không có.

Đan Kì Diệp nói: “Ăn chút hoa quả đi, đều đã ướp lạnh rồi.”

Không cần Đan Kì Diệp nhiều lời, Mao Tuấn Vũ liền ngồi thẳng thân mình lấy một miếng dưa hấu qua ăn, trong mâm trái cây các loại hoa quả được trộn lẫn vào nhau, hắn liền lấy dưa hấu ở bên trong ra ăn, một lúc ăn nhiều dưa hấu lạnh như vậy, vừa đỡ ngán còn mát mẻ, Mao Tuấn Vũ ăn no lại ợ thêm một cái nữa.

Toàn bộ tâm trí Đan Kì Diệp đều chú ý Tần Dĩ Mục đang làm việc ở bên cạnh, một câu cũng không nói mà còn có thể hữu hảo trao đổi với khách hàng, tối thiểu cho tới bây giờ hắn còn chưa thấy Tần Dĩ Mục gây ra sai lầm gì khi bưng đồ ăn lên.

Mao Tuấn Vũ lau lau tay, hoài nghi hỏi: “Thất gia cậu nhìn gì vậy?”

“Đó.” Đan Kì Diệp nâng nâng cằm, ý bảo phương hướng của Tần Dĩ Mục.

Mao Tuấn Vũ cũng nhìn thoáng qua, chợt nở nụ cười, trêu chọc nói: “Nhìn lén làm gì, đi qua nói chuyện đi.”

Đan Kì Diệp nghe vậy đứng dậy, tùy tay vỗ vỗ nếp nhăn trên quần áo, “đi chứ.”

Mao Tuấn Vũ: “???”

Tôi suy nghĩ cái gì là sẽ nói ra miệng.

Nhưng mà còn không đợi hắn nói cái gì, Đan Kì Diệp đã cầm trái táo, ba bước cũng thành hai đi tới chỗ Tần Dĩ Mục.

Đan Kì Diệp đã chờ đợi từ lâu, cứ nửa giờ mới có khách tiến vào, trong khoảng thời gian ngắn không cần Tần Dĩ Mục bưng đồ ăn.

Giờ phút này Tần Dĩ Mục liền đứng ở bên cái bàn lúc này người phục vụ đã đứng, người phục vụ đã đi xem xét khách hàng ở bên trong.

Lúc đi tới sau lưng Tần Dĩ Mục, không biết vì sao, Đan Kì Diệp theo bản năng chậm lại bước chân, rõ ràng chung quanh đều cãi nhau ầm ĩ, cho dù hắn không cần làm vậy, Tần Dĩ Mục cũng không phát hiện ra sự tồn tại của hắn, nhưng mà vẫn nhẹ chân nhẹ tay bước qua.

Ở vài bước cuối cùng đột nhiên nhảy lên phía trước, liền ôm lấy cổ Tần Dĩ Mục, khiến cho đối phương không kịp đề phòng mà hoảng sợ, tâm tình Đan Kì Diệp rất tốt cười nói: “Chào, ngồi cùng bàn!”

Tần Dĩ Mục cũng không hoảng sợ bao nhiêu, vững vàng nhận lấy sức nặng của Đan Kì Diệp, hắn hơi nghiêng đầu sang phía bên trái, Đan Kì Diệp không hề né tránh ngược lại lộ ra một nụ cười thật tươi với hắn, tươi cười đặc biệt chân thành.

Trong phút chốc, Tần Dĩ Mục làm như thực ghét bỏ, bên kia, tay trái Đan Kì Diệp cầm quả táo cắn hai miếng, còn có vết cắn rõ ràng.

Đan Kì Diệp rõ ràng cảm giác được thân mình Tần Dĩ Mục cứng đờ, trong lòng hắn nghẹn cười, vì không muốn khiến cho bạn ngồi cùng bàn của mình tức giận, Đan Kì Diệp nhịn cũng thực vất vả.

Tần Dĩ Mục nhìn chằm chằm phía trước, nhưng ngay cả đơn đồ ăn cũng không xem, ánh mắt cũng không hạ xuống, cũng không biết có phải đang sững sờ hay không.

Đan Kì Diệp cảm thấy rất tốt nở nụ cười, hắn kiễng mũi chân ôm lấy người ta, giọng nói bỡn cợt: “Ngồi cùng bàn, cậu có phải là đã quên…. Đã quên có thể đẩy tôi ra rồi phải không?”

Truyện Chữ Hay