Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!!!

chương 44

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Còn nhìn?"

Xe Jeep đã lái đi rất xa, Phan Vĩ mới vươn tay vẫy vẫy trước mặt Tiết Nhượng, Tiết Nhượng xoa nhẹ môi dưới, xoay người, đem xe đạp dựng lên, nói: "Đi thôi."

"Hử?" Phan Vĩ sửng sốt, lập tức đuổi theo Tiết Nhượng, Tiết Nhượng một tay lười biếng đẩy xe đạp, dường như không bị ảnh hưởng gì, hỏi: "Là cô ấy không sai, cậu tính như thế nào?"

Ba năm trước, Tiết Nhượng rơi nước mắt.

Ở trước mặt cậu ta, cậu ta sợ tới mức thuốc lá trong tay cũng rơi xuống, còn nóng rơi xuống đùi cậu ta, cậu ta lúc đó mặc quần cộc, suýt chút nữa thì bị bỏng, Tiết Nhượng ngồi trước máy vi tính, gõ bàn phím rất nhanh, khi bí mật tra tất cả các chuyến bay xuất ngoại, Tiết Nhượng ngơ ngác, một giọt nước mắt trong suốt, từ trên khóe mắt anh chảy xuống.

Phan Vĩ thật sự siêu cấp khiếp sợ.

Nhưng về sau, cũng không nhìn thấy Tiết Nhượng khóc, anh vẫn luôn giữ ảnh chụp của Trương Lam, chưa từng xóa đi, cùng người trong nhà vạch rõ giới hạn, cùng cha mẹ chiến tranh lạnh, anh một mình đi đến Bắc Kinh, lên Thanh Hoa, hơn ba năm, như là trong một đêm, Tiết Nhượng liền trở thành một người trưởng thành.

Phan Vĩ biết, Tiết Nhượng chưa từng quên tiểu tỷ tỷ, tiểu tỷ tỷ ở trong ngực anh, cũng đã lớn thành một nốt ruồi son, giống như đánh con muỗi chứa máu ở trên vách tường, cuối cùng hóa thành đóa hoa hồng, vĩnh viễn ở trong lòng Tiết Nhượng.

"Không nói chuyện?" Phan Vĩ lại hỏi, thật sự là Tiết Nhượng rất trầm mặc, trầm mặc có chút không bình thường.

Tiết Nhượng không lên tiếng, anh lười biếng dắt xe đẹp, rất nhanh, liền đi tới trước mặt cậu học sinh mới đầu nấm, hơn nữa còn dùng đầu xe đạp nhẹ nhàng đụng vào rương hành lý của học sinh mới kia, Giang Lục đang mờ mịt vì không tìm được đường chính, sau lưng liền bị đụng một cái.

Cậu ta mờ mịt nghiêng đầu, chỉ thấy hai soái ca đứng ở phía sau cậu ta, người mặc áo T-shirt màu đen có chút lạnh lùng, còn lấy xe đạp đụng cậu ta, cậu ta lập tức lễ phép hô: "Đàn anh."

Tay còn lại của Tiết Nhượng đút trong túi, hỏi: "Cậu tên là gì? Ngành nào?"

"Em tên là Giang Lục, ngành kiến trúc." Giang Lục đeo một chiếc mắt kính màu đen to, thiếu chút nữa là đem cả khuôn mặt che kín, cộng thêm cái đầu nấm, thoạt nhìn nhỏ hơn ít nhất ba bốn tuổi.

"Vừa rồi... Người kia là bạn gái cậu?" Đôi mắt Tiết Nhượng sâu thẳm nhìn cậu ta, giọng hơi lãnh, tựa như nếu cậu ta nói một chút nữa thì anh sẽ càng lạnh hơn.

Giang Lục cũng không biết bản thân vì sao lại có cảm giác này, cậu ta lập tức dùng sức lắc đầu: "Không phải, tiểu tỷ tỷ là bạn của anh trai, chúng em nào dám làm bẩn chị ấy, tiểu tỷ tỷ là y tá, là thiên sứ của con người."

Tiết Nhượng sững sờ, Trương Lam lúc trước là nói qua muốn làm y tá, sắc mặt anh hơi ôn hòa, hỏi: "Cậu nghỉ ngơi ở đâu?"

"Tầng hai ba phòng ."

"A, cùng một tầng với chúng ta." Phan Vĩ vẫn luôn không nói chuyện, vừa nghe liền cà lơ phất phơ nở nụ cười, nói: "Vậy vừa vặn nha, cùng một ký túc xá với chúng ta, chúng ta cũng phải về đây."

Giang Lục vừa nghe, chỉ mong vậy!

Cậu ta gật đầu như giã tỏi: "Vâng, vâng!"

Phan Vĩ cười dẫn đường, lại nhìn nhìn Tiết Nhượng, Tiết Nhượng đẩy xe đạp, người đi bên cạnh anh, tiểu học đệ Giang Lục kéo hành lý, nhìn bên trái một chút lại nhìn bên phải, mặt đầy mới lạ, Phan Vĩ thấy thì buồn cười, đi một hồi, Tiết Nhượng hỏi Giang Lục: "Tiểu tỷ tỷ vừa nãy, học đại học nào?"

"Đại học trung y dược Bắc Kinh." Giang Lục không một chút giấu giếm, lại hỏi Tiết Nhượng, "Đàn anh vừa ý tiểu tỷ tỷ nhà chúng em sao?"

Phan Vĩ bĩu môi, vốn chính là của nhà Tiết Nhượng, còn nhà các cậu, trong lòng cậu ta hừ hừ.

Tiết Nhượng nhàn nhạt nói: "Đúng vậy."

"Chậc, vậy đàn anh phải xếp hàng, người theo đuổi tiểu tỷ tỷ có thể xếp hàng một vòng quanh Bắc Kinh, chậc chậc." Giang Lục lúc này không một chút khách khí, còn nói tiếp: "Coi như đàn anh đẹp trai, nhưng theo đuổi tiểu tỷ tỷ là vì giá trị nhan sắc hay là nhất kiến chung tình?"

Tiết Nhượng không đáp, lười biếng đẩy xe.

Phan Vĩ tiến lên, ôm lấy bả vai tiểu sư đệ nói: "Không, là tái kiến khuynh tình."

"Tái kiến?" Giang Lục mặt mờ mịt, Phan Vĩ cười hắc hắc, xoa nhẹ đầu úp nồi của cậu ta: "Em còn nhỏ, không hiểu."

"Em mẹ nó không nhỏ!" Giang Lục lẩm bẩm.

Chỉ chốc lát, đã đến tầng , Tiết Nhượng cùng Phan Vĩ dựng xe xong, mới mang Giang Lục lên tầng, Giang Lục dè dặt đi theo bọn họ, nhìn thấy mấy người đi tới hướng Tiết Nhượng hô: "Hội trưởng."

Giang Lục hỏi: "Đàn anh, anh ở trong hội học sinh sao?"

Tiết Nhượng không đáp, tay đút trong túi, một tay đeo đồng hồ màu đen cầm điện thoại, ngược lại Phan Vĩ cười hì hì nói: "Đúng vậy, đàn anh của cậu là được mời lên hội học sinh, thành tích quá tốt."

"Ai nha, thật giỏi, đàn anh tên gì?"

"Cậu ấy tên Tiết Nhượng, anh là Phan Vĩ."

Giang Lục sững sốt một chút, hai giây sau, hai mắt sáng lên: "Là Trạng nguyên kỳ thi tuyển sinh đại học năm XX sao?"

Phan Vĩ gật đầu: "Không sai, Trạng nguyên kỳ thi tuyển sinh đại học!

"A, đàn anh ký tên cho em."

Tiết Nhượng: "Không rảnh."

Ngay sau đó đẩy cửa ký túc xá ra, trong phòng chỉ có một một người ở, Trần Quang học khoa luật, đang gặm kẹo cay, vừa nhìn thấy bọn họ, "Đã về rồi?"

"Ừ, mang một tiểu học đệ đến cho cậu." Phan Vĩ đẩy Giang Lục trới trước mặt Trần Quang, Giang Lục nhỏ giọng nói: "Đàn anh khỏe."

"Ừ, ăn kẹo cay không?" Trần Quang giơ gói kẹo cay lên.

" Không, không đâu." Giang Lục cười với cậu ta một cái, Phan Vĩ chỉ giường ngủ thứ nhất bên trái, nói: "Nơi này là của cậu, nga, nói cho cậu, cái này ban đầu là của một học bá, còn ở kia, là đàn anh lớn của ngành tài chính, nha nha, ký một hợp đồng kiếm hơn một ngàn vạn, ở nơi này sẽ phát tài."

"A?" Hai mắt Giang Lục lại tỏa sáng.

Phan Vĩ nói xong, hướng Tiết Nhượng cười, Tiết Nhượng đem sách vở khép lại, kéo ra ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một chiếc chìa khóa xe: "Tôi đi ra ngoài một chuyến."

Truyện Chữ Hay