Nhược Vy cứ chạy mãi, chạy mãi. Nhỏ không dám đối diện với thực tại, nhỏ sợ. Và tất nhiên, điều nhỏ cần bây giờ là một không gian yên tĩnh. Vì vậy, về nhà và đánh một giấc sẽ là lựa chọn phù hợp cho cô bạn lúc này.
Tại Mai gia,
“Cốc…cốc…cốc”_Tiếng gõ cửa vang lên từng đợt.
- Ai vậy?
- Tôi đây.
- Bác ạ? Có việc gì không ạ?
- Cô Tường Vy đến tìm cô.
- Chị Tường Vy???
- Ừm.
- Bác bảo chị ấy chờ chút, cháu xuống ngay.
- Được rồi.
...
- Nhược Vy xuống rồi à?_Tường Vy ân cần hỏi han.
- Vâng. Chị đến có việc gì không?
- Em biết mà._Tường Vy cười bỡn cợt.
- Chuyện đó à? Còn gì để nói nữa sao?
- Ừ, còn, rất nhiều là đằng khác.
-…
- Nhược Vy, em không cảm thấy gì sao?
- Ý chị là gì? Chẳng lẽ chị lại bảo em bây giờ phải đau khổ, hận thù, nước mắt nước mũi tèm lem mới đúng._Nhược Vy hỏi vặn lại ngay tức khắc.
- Em hơi căng thẳng rồi đấy. Chị có bảo thế sao?
-…
- Được rồi. Đi thẳng vào vấn đề luôn nhé. Vậy đi, em đã biết hết tất cả mọi chuyện… Em cũng nên làm gì đi chứ?
- Chị nghĩ là làm gì?
...
Tụi nó tập trung hết vào phòng bệnh của Hạ Băng, nhìn cô bạn mặt mày tím tái mà phì cười. Nhưng đâu có ai dại gì mà cười ngay cái lúc nước sôi lửa bỏng như thế này. Chẳng có gì to tát cả, chẳng qua là Vũ An và Hạ Băng vừa có một màn đấu khẩu đầy kịch tính đấy mà, may mà tụi nó vào kịp chứ không thì giờ lại có án mạng xảy ra hay nhẹ hơn nữa là sứt đầu mẻ trán hết trơn rồi.
- Này, An ở lại trông Băng đi.
- Hơ… định chơi tôi chắc.
- Bọn tôi phải sang phòng ác ma rồi.
- Vậy thì bảo Băng Di ở lại không được à?
- KHÔNG_tất cả đồng thanh.
- Hix. Các ông bà định ỷ đông hiếp bé à?
- Tạo cơ hội thôi.
- WHAT??? CƠ HỘI???
- À…. Không. Vậy nhé, tụi tôi đi trước.
Và thế là “rầm”. Kết quả của việc chuồn nhanh, gọn, lẹ và đâm sầm vào cánh cửa. Vũ An và Hạ Băng, người đứng kẻ ngồi, bò lăn bò lộn ra mà cười. Cho chừa cái thói bỏ bạn bỏ bè.
Vậy là tụi nó, gồm cả Băng Băng và An An đang có mặt trong phòng bệnh của ác ma. Trừ hai người này ra thì năm đứa còn lại đều bông băng trên đầu cả, không sót đứa nào luôn. Cái này phải gọi là đồng phục sáng tạo nè.
Nhớ lại những gì mà Phương Tường Vy nói, tụi nó lại chìm vào những suy nghĩ riêng, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng và không gian nơi đây lại chìm vào yên lặng (Hạ Băng đã được Vũ An trực tiếp kể lại mọi việc).
Có lẽ, chị ta nói thật. Và nếu đó là sự thật thì cũng có sao? Ác ma vẫn là ác ma, mãi mãi không thay đổi. Còn Nhược Vy, việc đó lại khác, không phải hư không mà hoàn toàn cụ thể. Tụi nó không biết, nhỏ có thể như trước không nữa, cả ác ma nữa. Sau khi biết chuyện thì ác ma sẽ như thế nào? Vả lại, lúc ác ma tỉnh dậy nữa, ác ma sẽ làm gì tiếp theo đây? Nhưng tụi nó đều tin, sau cơn mưa trời lại sáng và có cả cầu vồng, mây đen sẽ nhường chỗ cho mây trắng. Chỉ có điều, không biết cơn mưa sẽ kéo dài bao lâu thôi.
...
Nhược Vy nằm trên giường, lăn qua lăn lại mà không tài nào ngủ được, trong đầu nhỏ bây giờ là vô vàn những sự băn khoăn, lo lắng và quan trọng hơn, là câu nói của Tường Vy: “Ai cho em cái quyền được tha thứ? Em không thể, và anh trai em, anh Đình Phong, luôn tin tưởng em. Không cần những điều xấu xa nhưng em phải mạnh mẽ và đối mặt, với tất cả. Hãy đi lên, tiếp tục và cái giá phải trả cho những việc làm của chị ta. Đừng bao giờ ngục ngã, hay bị bất cứ thứ gì làm em ngã. Lòng thương, tình yêu luôn có thể đánh bật tất cả mọi thứ xấu xa và dơ bẩn trên đời.”
Đúng vậy, lòng thương, tình yêu là sức mạnh lớn nhất. Nhưng có lẽ, sử dụng nó ra sao thì không phải ai cũng muốn biết và có thể biết…