Claire Ryan gặp Logan Pierce lần đầu tại đám tang Farrah - cô em gái cùng cha khác mẹ của nàng - cách đây sáu tháng. Farrah bị mọi người xa lánh và có rất ít bạn, thế nên đám tang cô chỉ lưa thưa người đến viếng. Chừng bốn chục người có mặt ở đó đều là bạn bè của Claire cả, họ đến viếng vì nể mặt nàng hơn là xót thương cho Farrah.
Người duy nhất Claire không nhận ra là một gã cao to, dáng người thô và lạ hoắc, vận bộ complê cùng chiếc mũ hiệu Steton[], đến cả dáng đi cũng toát lên vẻ cay nghiệt và khó gần. Vừa bắt gặp ánh nhìn của gã, tâm trí Claire đã bị ám ảnh bởi ấn tượng sâu sắc rằng gã là hiện thân của tử thần.
[] Steton: Thương hiệu mũ do công ty John B. Steton Company of St. Joseph, Missouri sản xuất. Từ “Steton”đôi khi được dùng với ý nghĩa chung là mũ cao bồi. Mặc dù hang Steton còn cho ra đời các loại mũ khác nhưng nhiều người mặc nhiên coi Steton là mũ cao bồi với đặc điểm đặc trưng là chỏm cao, vành rộng.
Nếu lúc đó biết được gã là ai và lý do khiến gã có mặt ở đám tang Farrah, hẳn nàng đã lẻn khỏi buổi lễ, phi thẳng về nhà, mang theo Cody bé nhỏ và lặn mất tăm. Nhưng ngặt một nỗi, con người vẫn giữ nếp sống ổn định, lặng thầm như nàng không thể nào chỉ đơn thuần gói ghém đồ đạc rồi cao chạy xa bay, kể cả khi việc đó là để bảo vệ thằng bé mười tám tháng tuổi con của Farrah.
Nàng đã không thể trốn chạy trong suốt hàng tuần, hàng tháng trời như thế, phần nhiều bởi thanh danh mà nàng đã cố công xây dựng, và giờ đây, nàng sắp mất đứa bé mà nàng hằng dành trọn trái tim yêu thương. Chiều hôm đó, nàng đã phải vận đến từng tế bào chính trực để buộc mình tuân theo phán quyết của tòa mà lái xe suốt chặng đường từ San Antonio đến nông trại của dòng họ Pierce. Nàng giảm ga, để chiếc ô tô lỗi thời chạy rề rề khi vào gần ngôi nhà đồ sộ một tầng nằm ngay trung tâm, đã có thời nơi đây thuộc số những nông trại đình đám nhất vùng Texas này.
Nàng đỗ xe cuối lối vào, quay sang bế thằng chá hai tuổi đang ngái ngủ ra khỏi xe rồi tiến về phía cửa chính. Bà quản gia, tự giới thiệu tên là Elsa, nhanh nhảu mở rộng cửa đón nàng rồi đưa nàng lẫn Cody bé nhỏ vào ngồi chờ ở phòng khách, đoạn tất tả trở vào bếp mang ra một chiếc khay đựng trà lạnh và nước cam đặt trên bàn nước. Sau vài giây yên lặng rót trà vào ly và nước cam vào một ly bé hơn, bà già lại mất hút vào một căn phòng khác trong ngôi nhà đồ sộ.
Claire cảm thấy cổ họng như bị thít chặt khi cố phớt lờ tách trà và nựng nịu thằng bé trong lòng. Những xúc cảm đau đớn và chua xót nhất trong đời khiến cho cặp mắt nàng lại nhức nhối khôn xiết.
Sau hôm nay, muộn nhất là sau ngày mai, có thể nàng sẽ không bao giờ được gặp lại cục cưng bé nhỏ của nàng nữa. Về lý mà nói, nàng không còn có một chút quyền hạn gì đối với thằng bé nữa, cho dẫu về tình, nàng xứng đáng là mẹ thằng bé hơn cả Farrah.
Chính Claire là người đã chăm bẵm thằng bé ngay từ ngày nó rời nhà bảo sanh về ngôi nhà của nàng. Chính Claire đã thức chong chong cả đêm coi sóc nó, chính Claire đã bón cho nó ăn, tắm cho nó, đưa nó đi khám định kỳ, chơi đùa cùng nó. Và cũng chính Claire đã chi mọi khoản cần thiết cho thằng bé. Dù Claire là người yêu thằng bé hơn chính cuộc sống của nàng, những thứ đó chẳng có nghĩa lý gì đối với vị quan tòa cả.
Farrah hầu như chẳng tha thiết gì đứa trẻ, con bé không muốn lãnh trách nhiệm nuôi nấng con mình. Thực ra mà nói, con bé đã giữ cái thai ngoài mong đợi, ngoài kế hoạch đó với hy vọng sẽ buộc được gã người yêu cũ giàu sụ cưới nó. Mà nếu không được thế đi nữa - thực tế thì Farrah đã chẳng thể nào buộc được cha đứa bé nói lời cầu hôn - con bé định đòi gã đó xì thật nhiều tiền nuôi đứa bé. Nhưng Cliff Pierce đã bị giết trước khi Cody chào đời.
Đấy là toàn bộ những gì Claire được biết. Sau hôm sinh Cody, Farrah đã ngay tức khắc mang thằng bé còn đỏ hỏn về chỗ nàng rồi dông thẳng đến sống cùng mấy đứa bạn còn chưa ruồng rẫy cô.
Khoảnh khắc Claire đón đứa bé nhỏ xinh vào vòng tay của mình, nàng đã lập tức thấy yêu quý nó, một tình yêu vĩnh viễn không chuyển dời. Nàng ngay tức khắc nhận ra cô em gái thích bay nhảy định giao đứt thằng bé cho nàng, nhưng nàng không tài nào thuyết phục cô em để nàng làm người giám hộ của thằng bé trước pháp luật.
Claire biết Farchối nàng vì một nguyên nhân: ấy là được duy trì địa vị pháp lý đối với đứa trẻ trong trường hợp có vận may nào đó bất thần xuất hiện trong tương lai.
Vận may đó hiện hình ở anh trai của Cliff Pierce - người anh trai rất giàu có của gã - người duy nhất hưởng mọi tài sản thừa kế của dòng họ Pierce.
Đấy là lý do khiến cho Logan Pierce hiện diện ở đám tang của Farrah để gặp Claire. Đấy là lý do khiến gã ta kiện nàng ra tòa để tranh tụng đòi quyền nuôi đứa con độc nhất của thằng em quá cố của gã. Farrah chưa bao giờ báo cho nàng biết cô đã gửi đơn ra tòa đòi bác thằng bé Cody cấp tiền nuôi dưỡng cháu, bởi thế khi phát hiện ra điều này sau cái chết đột ngột của Farrah, nàng hết sức bàng hoàng.
Cliff Pierce đã đi xét nghiệm máu trước khi sinh Cody, và khi Cody chào đời, máu của anh ta lại được xét nghiệm lần nữa, vì thế không có gì mà phải băn khoăn về quyền làm cha của anh. Cách đây một tuần, bên tòa án cho rằng so với nàng, Logan Pierce có đủ tư cách và phẩm chất để nuôi dạy đứa trẻ hơn.
Ở tòa, quyền hạn của một bà dì như nàng đã bị quan hệ máu mủ ruột rà đánh bật, cho dù nàng gần như là mẹ của đứa trẻ. Nếu nàng có đủ tiền để theo hầu vụ tranh chấp đứa bé thì ít nhất nàng cũng đã có được một cơ hội về mặt pháp lý. Nhưng tiền của nàng có bõ bèn gì so với khối của cải đồ sộ của dòng họ Pierce.
Vì người họ hàng của Cody đã nhẫn tâm bác bỏ mọi quyền hạn của nàng đối với đứa trẻ, hôm nay chính là ngày mở màn của cái kết cục đó. Bổn phận cuối cùng của nàng là trao trả Cody. Nhưng liệu người đàn ông cứ khư khư đòi quyền nuôi cháu đó có chịu để nàng ít nhất cũng được giúp đứa trẻ vượt qua giai đoạn buồn đau này không?
Mất Cody, nàng còn xoay xở được mà sống tiếp, nhưng Cody còn bé quá, nó làm sao hiểu hết chuyện này. Điều duy nhất nó hiểu được là người phụ nữ mà nó nghĩ là mẹ đột ngột bỏ rơi nó. Sao vị quan tòa không chịu hiểu cho rằng điều đó không khiến nàng lo bằng vẻ thờ ơ rành rành của Logan Pierce trước tình cảnh chia tách tội nghiệp của Cody bé nhỏ.
Suy nghĩ về việc hạ mình bên chân Logan Pierce, cầu xin anh ta chí ít cũng để nàng dự phần khiêm tốn trong việc chăm lo cho tương lai thằng bé trào dâng mãnh liệt làm sao. Nếu có cách nào đó có thể giữ cho thằng bé khỏi bị tổn thương, nàng sẵn làm bất cứ việc gì để bảo vệ nó.
Bản năng mách bảo nàng không nên để lộ một chút cảm xúc nào ra. Con người rõ rành rành không có một tí ti cảm xúc nào như anh ta sẽ chẳng coi trọng điều gì ngoài vẻ tự chủ mà nàng vẫn biểu lộ từ trước đến nay.
Nàng cũng đã xác định đấy là cách tốt nhất để thuyết phục Logan Pierce rằng việc nàng được tiếp tục gần gũi với Cody sẽ mang lại lợi ích cho anh ta. Nàng nhận thấy Logan không phải là người dễ dung thứ cho trạng thái rối loạn hoặc không biết nghe lời, sẽ chẳng có lấy một gợn sóng nào trong lối sống mệnh lệnh cứng nhắc của anh ta. Mà bọn trẻ vốn ít khi nghe lời và chịu tuân theo những mệnh lệnh cứng nhắc. Ai cũng muốn chúng ngoan ngoãn, nhưng chúng sẽ vẫn còn phải học hỏi nhiều. Việc chúng làm nảy sinh sự cố này nọ và mắc lỗi là hiển nhiên.
Bỗng nhiên mọi lời chí tình chí lý mà nàng định nói với anh ta về mối lợi nếu để nàng được thường xuyên gặp gỡ thằng cháu trở nên vô nghĩa. Những điều ít ỏi nàng biết được về Logan Pierce chỉ càng khiến nàng thêm tin rằng anh ta sẽ chỉ coi nàng là một kẻ vô vọng và phiền nhiễu như Farrah.
Nhưng thằng bé lại coi nàng là mẹ nó. Bản thân Farrah cũng đã dạy Cody gọi Claire là “Mẹ”. Dù Claire đã để tâm đến điều đó ngay từ đầu, về mọi mặt, nàng đã là mẹ của Cody, chỉ trừ một điều rằng nàng đã không thực sự sinh hạ thằng bé. Bi kịch của nàng, giờ trở thành bi kịch của thằng bé, là nàng đã không sinh ra nó.
Dường như Cody cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của nàng, thằng bé liên tục cựa quậy liên tục trong vòng tay nàng rồi dùng tay dụi dụi mắt. Tiếng khóc i ỉ của thằng bé là dấu hiệu rò rành cho thấy nó đã thức giấc. Thằng bé ngủ không ngon trên xe, giấc ngủ chưa đẫy sẽ khiến nó cáu bẳn cho đến khi nào nó thấy tỉnh táo hơn. Đây không phải thời điểm thích hợp để thằng bé gặp bác nó.
Bà quản gia vừa rồi chẳng mảy may để tâm đến thằng bé, dẫu cho rất nhiều người từng vồ vập nó. Cody rất dễ thương, tóc nó đen nhánh, đôi mắt xanh biếc. Thằng bé rất ngoan. Claire nhớ lại lúc hai bác cháu bước vào, thằng bé đã quàng tay ôm chặt cổ nàng, có lẽ vì thế mà bà ta nghĩ thằng bé còn thiu thiu ngủ, chưa cần phải gặp một người lạ mặt.
Claire cầu cho đó là lý do khiến bà ta chú ý đến việc nhưng lại phớt lờ thằng bé. Ít nhất thì bà ta cũng đã mang ra một bình nước cam lạnh cùng một ấm trà đá, có lẽ đó là một biểu hiện của đức tính cẩn trọng ở bà.
Cody bắt đầu làm nũng nên Claire nựng nịu nó.
“Con yêu, con uống ít nước cam nhé?”
Câu đó khiến thằng bé chú ý và nàng, vẫn ôm thằng bé trong lòng, rướn người trên chiếc ghế sofa, với lấy cái ly nhỏ. Hớp một hớp nước, thằng bé Cody có vẻ tươi tỉnh hơn, nhưng nó không chịu uống thêm ngụm nữa. Để ý thấy bức tượng nhỏ hình ngựa hoang bằng đồng đặt trên mặt bàn phía chân ghế sofa, ngay tức khắc Cody nhoài khỏi vòng tay nàng để khám phá cho bằng thích.
Và chỉ trong chốc lát thằng bé đã hất đổ bức tượng nhỏ đó.
Hốt hoảng, Claire vội vàng đặt ly nước cam trở lại khay rồi nhảy bổ đến chỗ bức tượng. Ngay khi cầm nó lên, nàng thấy vết răng cưa trên bờm ngựa đã làm cho cái mặt bàn vốn nhẵn thính và bóng loáng trở thành nham nhở. Những vết xước trăng trắng hiện chình ình ngạo nghễ trên nền gỗ đen nhánh.
Logan Pierce sẽ nói gì trước sự việc này đây? Câu hỏi đó khiến nàng nôn nao, tim nàng bắt đầu cuộc đua với nỗi sợ hãi hiện hữu. Thế rồi nỗi sợ đó phóng vọt lên trước hàng bao nhiêu dặm đường khi nàng nghe tiếng giày lộp cộp từ một căn phòng khuất nẻo nào đó bên ngoài ô cửa chính bề thế của phòng khách.
Chẳng thể nào sửa chữa hay đậy điệm được những tổn thất đối với chiếc bàn chắc chắn rất đắt tiền này. Nàng đã sẵn sàng bồi thường tổn thất đó với bất cứ cái giá nào được đưa ra, nhưng một đứa trẻ hai tuổi rồi sẽ lại gây ra những xước xát nho nhỏ trong căn nhà đầy các loại đồ gỗ đẹp mắt này, mà nàng thì sẽ không thể có mặt ở đó để giải quyết tất cả.
Khi tiếng giày đều đều tiến lại gần hơn, nàng buông lời nguyện cầu tuyệt vọng.
Con cầu xin Người, thưa Chúa, xin Người hãy để anh ta luôn tử tế và chu đáo với thằng bé. Luôn luôn thấu hiểu và nhẫn nại tột cùng...
Ngay lúc đó Logan Pierce bước vào phòng. Từ phía mặt bàn xây xước, Claire ngước nhìn lên và cố lần dò theo vẻ mặt u ám của anh ta trong khi tay vẫn nắm chặt bức tượng nhỏ.
Chẳng có lấy một tí biểu hiện nào, dù là nhỏ nhất của sự ân cần, thấu hiểu hay nhẫn nại toát lên từ ánh nhìn của anh ta. Gương mặt cau có của anh ta lầm lì, đầy góc cạnh và thô ráp. Trông anh ta có vẻ tàn nhẫn. Nàng hồ nghi không biết trong suốt cuộc đời mình, anh ta đã từng nở nụ cười nào chưa.
Khi anh ta di chuyển ánh nhìn lạnh lẽo, tăm tối về phía Claire, nàng cảm nhận độ sắc nhọn của nó. Nàng có thể nhận thấy anh ta chẳng ưa gì nàng - điều ấy quá rõ ràng ngay từ lúc nàng gặp anh ta tại đám tang cô em - nhưng nỗi lo anh ta xử tệ với nàng còn thua xa nỗi sợ rằng tai nạn vừa rồi do Cody gây ra sẽ khiến anh ta có thành kiến với thằng bé.
Pierce hoàn toàn không phải là tuýp người để người khác nhờ vả, quấy quá hay phiền lụy, bởi thế anh ta là người cuối cùng Claire cân nhắc để nuôi nấng Cody yêu dấu của nàng. Chỉ riêng một điều anh ta cho rằng nàng chẳng hề có tý kí lô nào đối với đứa trẻ cũng đủ khiến nàng tin rằng anh ta sẽ chẳng màng đến những xúc cảm của Cody trong bất kỳ tình huống nào. Nhất là mấy chỗ xây xát trên các món đồ gỗ.
Ánh nhìn tăm tối cứng nhắc đó ngừng lại ở bức tượng ngựa đồng mà nàng vẫn nắm chặt trong tay. Anh ta chẳng chào hỏi nàng, thậm chí cả một lời lấy lệ cũng không, bởi thế nàng cũng chẵng thèm ừ hử, dù rằng nàng buộc phải nói.
“Anh Pierce, ở đây có một sự cố nho nhỏ. Tôi e là chiếc bàn của anh phải chịu tí chút thiệt hại, tôi xin lỗi vì đã không phản ứng nhanh hơn để ngăn ngừa việc này. Nếu anh gửi cho tôi hóa đơn thanh toán, tôi xin sẵn lòng chịu phí tốn sửa chữa hoặc thay mới, tùy ý anh chọn.”
Claire nín thở, lo ngại về phản ứng của anh ta đến sém xỉu. Giọng Cody chuyển sang tông nài nỉ.
“Mẹ ơi, con muốn con ngựa đó.”
Claire cúi nhìn thằng bé, mừng lòng được thoát khỏi ánh mắt chăm chăm của Logan Pierce trong vài giây đồng hồ. Nàng đặt bức tượng lên bàn, sát bên cái khay.
“Con yêu, con ngựa này không phải là một món đồ chơi đâu,”nàng dịu dàng lên tiếng, trong khi đó, cầm lấy tay thằng bé và chuyển hướng sự chú ý của nó. “Con nên chào bác của con đi nào.”Nàng cười khích lệ thằng bé.
Cody ngoảnh mặt qua vai và nhìn thấy quý ông đại bự đứng cách nó có vài mét, thằng bé lập tức quay sang phía Claire và trốn vào lòng nàng. Nàng vực thằng bé dậy, nhưng đôi tay nó đeo chặt lấy cổ nàng. Thằng bé hiển nhiên rất sợ hãi, và Logan rõ ràng không hài lòng chút nào.
“Thằng bé này lúc nào cũng xử sự như thế à?”
Câu hỏi là lời phê phán thằng bé, nàng khó lòng tha thứ cho điều này, dù rằng nàng đang cố tha thứ.
“Thưa anh Pierce, thằng bé rất ngoan ngoãn. Trên đường đi, cháu nó ngủ chưa đẫy giấc nên mới quấy quá chút ít. Mà chốn này cũng lạ lẫm nữa. Thằng bé hay ngượng ngùng trước những người cháu chưa quen biết, tôi thấy mừng vì điều này. Tôi mong rằng anh sẽ kiên nhẫn với cháu. Thằng bé thực sự là một đứa nhỏ ngoan ngoãn. Rất ngoan ngoãn.”
Tiếng nàng hơi run run, cố tìm chút dấu hiệu mềm lòng trên khuôn mặt rắn đanh của Pierce. “Cháu nó mới có hai tuổi mà.”
Những lời của nàng vỡ vụn ra, nàng lặng im, cố không làm cho Cody hoảng sợ, cố không hốt hoảng trước vẻ khó chịu thấy rõ của Logan Pierce.
“Sao cô lại thấy mừng?”
Câu hỏi kỳ quặc làm nàng bối rối mất một lúc, anh ta nhắc nàng nhớ lại.
“Cô nói thằng bé hay ngượng ngùng trước những người nó chưa quen biết. Sao cô lại thấy mừng?”
Claire cảm thấy đằng sau câu hỏi còn ẩn chứa dấu vết của một cơn giận, như thể anh ta cho rằng lời đó để ám chỉ anh ta.
“Anh Pierce, tôi chắc anh đã đọc báo và nghe các tin thời sự. Đứa trẻ nào quá dễ dãi với người lạ cũng đều rất nguy hiểm, bởi thế, tôi lấy làm mừng vì thằng bé hay ngờ vực trước người lạ mặt. Tôi đảm bảo cháu nó sẽ rất dễ thương khi đã quen anh hơn. Xin anh đừng quá giận dữ.”
Khoảng lặng nặng nề vừa chùng xuống giờ đã lắng hẳn. Vẻ mặt Logan Pierce vẫn đầy hằm hè, Claire không thể nào không nhìn chăm chắm anh ta.
Anh ta không đẹp trai, ít nhất là không đẹp trai theo cách đánh giá thông thường. Làn da rám nắng cho thấy gốc gác bản địa của anh ta khá ăn rơ với mái tóc đen và cặp mắt sâu thẳm như màn đêm. Nhưng chính hình thể góc cạnh khiến anh ta nổi bật lên ở bất cứ nơi nào anh ta lai vãng.
Người anh ta cao to, đôi vai rộng, đôi tay rắn rỏi và cặp chân dài, chắc khỏe. Rõ ràng phần lớn thời gian anh ta ở ngoài trời, làm công việc lao động chân tay đòi hỏi nhiều sức lực. Anh ta mặc chiếc áo sơ mi caro màu xanh, tay áo xắn lên, chiếc quần jeans và đôi giày màu đen, chắc chắn là áo quần của người lao động chân tay.
Ấn tượng tổng thể là chất nam tính thuần túy, đơn điệu, chẳng hề có chút dấu vết nào của sự dịu dàng. Claire biết tỏng tòng tong rằng anh ta là tên bạo chúa quen thói giành đường bằng cách chuyển hướng sức mạnh chế ngự của ý chí anh ta hoặc là mua lại nó. Anh ta dùng cả hai cách đó để giành quyền nuôi dưỡng Cody và đã thành công mỹ mãn.
Nhưng liệu anh ta có chút ít lòng xót thương cho người phụ nữ đã bị anh ta dồn đến thảm hại ở tòa án? Claire sẵn lòng đánh đổi mọi quyền hạn của mình với điều kiện anh ta hứa sẽ đối xử tử tế và luôn thấu hiểu thằng nhỏ.
Cody thì thầm, “Mẹ ơi, con muốn về nhà” thậm chí còn không đủ rõ để được coi là một lời thì thầm nữa.
Như nàng thấy, vẻ khó chịu của Logan Pierce càng trở nên khắc nghiệt hơn. Claire ngay tức khắc nhận thấy anh ta buộc tội cô, cho rằng anh vì cô mà thằng bé cứ một mực đòi về như thế. Nàng thôi không nhìn vào ánh mắt lạnh giá của anh ta nữa mà quay sang nói với đứa trẻ.
“Con yêu, mẹ con mình đến đây thăm bác Logan. Con nhớ chứ? Mẹ cũng đã mang theo đồ chơi, lỡ mà bác con không có nhiều đồ chơi lắm thì con vẫn cứ tha hồ chơi.”
Claire vỗ về thằng bé nới lỏng vòng tay ôm cổ nàng, để cho nó có thể nhìn thấy gương mặt nàng. Nàng ép mình mỉm cười. “Có lẽ mẹ con mình nên nhờ bác Logan mang giùm vài món đồ. Con muốn thế không? Mẹ đảm bảo là bác muốn xem mấy chiếc ô tô của con lắm đó.”
“Không mẹ ơi,” Cody nói, khuôn mặt bé nhỏ rầu rĩ trước khi nó cuộn người ép sát vào nàng lần nữa. “Con muốn về nhà,” nó nói, rồi bật khóc.
Tiếng khóc khiến Claire nao lòng, nàng nhìn Logan, “Anh có chiếc ghế bập bênh nào không?” Nếu nàng dỗ dành Cody ngủ lại cho tròn giấc, mọi sự sẽ khác.
Logan không đáp lời nàng, nhưng thay vì quải bước về phía cửa chính rộng rinh, anh ta tiến vào căn phòng cạnh đó. Rõ ràng anh ta muốn nàng theo bước mình, bởi thế nàng quơ lấy túi xách cùng giỏ vải to sụ đựng đồ của Cody. Nàng vụng về giữ thăng bằng trong khi một tay ôm thằng bé đang thổn thức, tay kia quẳng cái quai dài ngoằng của mấy cái túi qua vai và bắt đầu bước dọc chiếc sofa.
Khi ra đến hành lang, nàng rẽ theo hướng Logan đã rẽ. Nàng bước qua cánh cửa đôi rộng mở dẫn lối vào một phòng ăn bài trí trang trọng trước khi tiến đến dãy hành lang thứ hai bên trái dài hun hút có vẻ sẽ đưa nàng đến phòng ngủ cuối cùng của ngôi nhà đồ sộ này. Claire không để ý là ngôi nhà được xây theo hình chữ L. Vì lẽ gì đó, nàng không chú ý đến điều này, có lẽ vì lối vào nông trại dẫn thẳng vào cửa chính, nàng lại quá tuyệt vọng khi đến nơi nên cũng chẳng buồn để tâm.
Vị chủ nhà bất nhã của nàng đang đợi bên cánh cửa phòng ngủ. Nàng phớt lờ vẻ khó chịu rõ rệt của anh ta khi ánh nhìn u tối của anh ta ngừng lại ở chiếc túi kềnh càng, vừa nặng nề vừa vướng víu.
Một quý ông lịch thiệp chắc chắn sẽ lên tiếng đề nghị giúp đỡ nàng, nhưng có lẽ anh ta đã không nhìn ra cái túi ngồi chễm chệ trên sàn trong mấy phút ngắn ngủi ở phòng khách nên không có cơ hội giúp nàng
Mặt khác, cái kiểu người thô lỗ bước ra khỏi phòng khách rồi dẫn đường đến đây, dễ dàng bỏ lại nàng cùng thằng bé đang thút thít lại sau lưng như thể cả nàng và đứa bé đều phiền nhiễu và không thể dung thứ, đã giúp nàng rút ra kết luận rằng những cử chỉ hào hiệp - nếu như anh ta biết đến chúng - sẽ không tự động kết nối với những phẩm chất mà anh ta chẳng coi ra mùi mẽ gì.
Vậy đấy, đây là cái con người sẽ nuôi nấng Cody.
Claire cẩn trọng xoay người cùng mớ hành lý để qua lọt cánh cửa, cảnh trí căn phòng khiến tim nàng giật thót. Một căn phòng dành cho trẻ con, phòng dành cho bé trai, rõ ràng là có bàn tay bài trí của một chuyên gia trang trí nội thất. Lại thêm một lời nhắc như xát muối lòng nàng, rằng giờ đây, chỗ của Cody là ở đây, không phải cùng nàng. Mọi thứ, từ bức tường cho đến màn cửa và những chiếc giường - có hai chiếc giường - được trang trí thật bắt mắt.
Những con thú non trên giấy dán tường bao phủ những mảng tường phía trên lớp gỗ ốp bóng loáng, chúng còn hiện diện trên vài chiếc đèn ngự trên tủ quần áo và các ngăn kéo. Đám thú xinh đó còn nhảy múa trên tấm ga phủ của cả hai chiếc giường. Một cái ghế bập bênh hình ngựa to đùng, trông có vẻ như đồ tự chế cách đây mấy thế hệ, nằm im trong góc phòng.
Một hộp đồ chơi khổng lồ có vỏ đóng mở an toàn đứng chễm chệ ở một góc phòng khác, khoảng sàn trước những lá cửa sổ ba cánh thấp lè tè có bộ bàn nước với bốn chiếc ghế con thu nhỏ. Hai chiếc giá sách đã chất đầy phân nửa với những cuốn sách còn mới coóng như thể chúng vừa mới được khuân về từ hiệu sách trong cùng ngày.
Một trong hai chiếc giường là giường cũi giành cho bé, chiếc còn lại là giường đơn với tấm ván đầu giường làm bằng gỗ cứng. Claire đoán ngay rằng người đàn ông cao lớn thầm lặng bước theo nàng vào phòng đã quyết định chọn cả hai. Trước tiên bởi vì anh ta không biết cỡ giường nào phù hợp với độ tuổi của thằng bé nhưng không chịu nhún mình mà hỏi nàng, thứ hai là bởi anh ta có vô số tiền nên chẳng cần bận tâm đến một món chi phí vô ích.
Chỉ trừ khi anh ta tính toán rằng chiếc giường cũi, nếu như thằng bé Cody không dùng đến, thì sau này sẽ dành cho chính con trai hay con gái anh ta. Claire không biết nhiều về Logan Pierce nàng biết rõ anh ta vẫn còn độc thân; dù không tính đến những cuộc đối đầu khó ưa với anh ta, bản thân nàng thấy rằng chiếc giường cũi chỉ là thứ đồ phí hoài. Nàng không thể tưởng tượng được bất cứ một phụ nữ nề nếp nào lại chịu cưới một gã đàn ông máu lạnh như anh ta và để anh ta trở thành cha của các con mình, cho dù là để thừa hưởng món gia tài kếch xù.
Claire ngay lập tức bế Cody đến chỗ chiếc ghế bập bênh đặt giữa chiếc giường cũi và giường đơn. Nàng chỉ mất mấy giây lấy ra một miếng tã giấy từ cái túi vải trước khi hạ vai để những chiếc túi trượt theo tay nàng xuống sàn, rồi nàng đưa thằng bé về phía chiếc giường cũi.
Với động tác thành thạo do đã làm đi làm lại nhiều lần, nàng giữ thằng bé và tấm tã trong khi hạ một bên thành giường. Claire đặt thằng bé nằm trên tầm nệm phủ chăn lông, tháo móc chiếc tã trên người nó để thay mới. Khi đã đóng tã mới xong xuôi, nàng bế Cody lên và đưa thằng bé cùng vào căn phòng vệ sinh cũng được bài trí tuyệt hảo. Nàng vứt miếng tã bẩn, đặt thằng bé vẫn đang nhặng xị trên mặt đá cạnh bồn rửa trong khi rửa tay.
Khi nàng đã xong xuôi và đưa thằng bé đến chỗ chiếc ghế bấp bênh, Logan Piece vẫn không di chuyển lấy một bước khỏi chỗ đang đứng, mắt quan sát mọi thứ. Claire phớt lờ anh ta, nàng ngồi xuống cùng thằng bé con mệt lừ vẫn đang cáu bẳn.
Trước đây Claire chưa từng nao núng trước tiếng khóc hay con quấy của Cody, nhưng hôm nay nó khiến nàng chao đảo. Logan Pierce im lặng hoàn toàn như thể cảnh báo rằng anh ta không đánh giá tốt biểu hiện đó, Claire lo ngại rằng cơ hội mối quan hệ tốt đẹp giữa Cody với bác nó đã bị hủy hoại thêm đôi chút mỗi lúc thằng bé quấy phá, không như một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Tạ ơn Chúa là không có cô bảo mẫu nào cả, như thế Logan sẽ không thể đuổi nàng đi quá chóng vánh, trừ khi anh ta muốn tự mình đối phó với Cody.
Chiếc ghế bập bênh khá tốt, nó chuyển động nhịp nhàng. Claire chú tâm vào thằng bé, hay những mảng tường, hoặc những ô cửa sổ khi nàng đưa ghế và nhẫn nại dỗ dành thằng bé bằng cách vỗ về tấm lưng nó. Hơi thở thằng bé nhẹ dần, chỉ sau vài phút, nó đã tựa hẳn vào người nàng.
Điều gì sẽ xảy ra khi nàng đặt thằng bé chiếc giường cũi đây? Liệu Logan sẽ dẫn nàng ra cửa? Giờ nàng chẳng còn chút quyền pháp lý nào đối với thằng bé, theo nghĩa đen số phận nàng và Cody phó mặc vào lòng tốt của một người đàn ông vốn có vẻ chẳng hiểu chút nào về ý nghĩa của từ này.
Nhưng chắc chắn, chắc chắn anh ta biết sẽ chẳng hay ho gì nếu đuổi nàng đi và để thằng bé thức giấc sau đó mà thậm chí không có cơ hội chào tạm biệt.
Claire đặt nụ hôn ly biệt lên trán thằng bé, thêm lần nữa nàng cảm nhận nỗi đau nhức nhối của sự mất mát sâu sắc. Trái tim nàng như bị xé nát, nhưng thằng bé mới là người bị tổn thương. Làm sao thằng bé có thể hiểu được? Làm sao nó có thể vượt qua nỗi đau đột ngột bị nàng bỏ rơi?
Lời làu nhàu của Logan đập vào nàng.
“Thằng bé ngủ rồi.”
Thông điệp rất rõ ràng. Thằng bé ngủ rồi, cô đặt nó lên giường đi. Nỗi sợ hãi khiến não nàng tự động ong ong những lời đó. Đừng để cửa sập lại khi cô bước ra...
Dường như Claire không thể tự buộc mình ngừng đưa ghế mà đứng dậy. Nhiều giây trôi qua nặng nề, từng giây một, mỗi giây như một mũi giáo nhọn hoắt chĩa thẳng vào tim nàng khi nàng đưa thằng bé hai tuổi đang say ngủ ra chỗ chiếc giường cũi và cẩn thận đặt thằng bé lên trên lớp chăn mỏng bẳng vải nhung lông.
Không thể nhanh chóng bước đi, không thể rời xa thứ có lẽ là cơ hội cuối cùng, nàng cúi xuống thơm lên gò má láng mịn như satanh của thằng bé. Dường như không thể nào giữ cho dòng lệ tuôn nhòa mọi thứ, nhưng nàng đã làm được. Nàng đứng thẳng người, lặng lẽ đẩy thành giường lên cho đến khi nó đã khớp vào khóa.
Khi bước đến dọn dẹp ví và chiếc túi vải, nàng chẳng buồn nhìn gã đàn ông cao lớn đứng lù lù cách nàng chừng một sải tay. Chiếc túi vải sẽ ở lại đây cùng thằng bé, nhưng nàng phải chỉ cho Logan vài thứ mà nàng đã để trong đó.
Trong số các đồ vật có trong túi, có vitamin bổ sung cùng sổ của thằng bé, thêm một bản kê chi tiết mọi thứ cần quan tâm về mặt sức khỏe, từ lịch tiêm phòng cho đến tên của bác sĩ riêng, cả lịch khám định kỳ trong thời gian tới.
Thậm chí nàng còn photo cả cuốn nhật ký nàng đã ghi chép tỉ mỉ, nhưng bản sao đó, cùng với một cuốn sổ lưu giữ những tấm hình và vật kỷ niệm chính về đứa trẻ mà nàng định đưa cho Logan Pierce, sẽ theo nàng suốt cuộc đời.
Claire mang đồ của nàng ra cửa, ngừng lại vài giây và quay về phía thằng bé đang say ngủ trước khi bước ra hành lang. Logan đi sau nàng, thân hình vạm vỡ của anh ta chắn tầm nhìn của nàng nên nàng đành nghiêng người sang bên để nhìn thằng bé lần cuối.
Cody vẫn đang say sưa ngủ như lúc nàng đặt nó lên giường, vì thế chẳng còn lý do gì mà nấn ná thêm nữa. Nàng xoay người bước về phía cửa dẫn ra hành lang, trở lại con đường nàng đã bước vào với đôi chân nặng nề và yếu ớt. Họ cùng bước đến bên cánh cửa rộng mở của phòng khách trước khi nàng dừng bước và quay sang phía Logan.
“Anh sẽ trông chừng thằng bé thường xuyên nhé? Cháu nó sẽ buồn lắm khi thức dậy ở một nơi lạ lẫm.” Nàng do dự, thèm được thêm vào mấy từ “mà không có tôi”, thay vì thế, nàng chỉ thêm rằng “mà chỉ có một mình”.
Logan hơi nghiêng đầu một chút trong khi vẫn chằm chằm nhìn nàng. Claire cảm nhận được ánh mắt u tối của anh ta, nàng thấy hơi nao núng trong lòng. Người đàn ông này quá lạnh lùng, lại kiên định như một cột đá. Trong đời mình, trước khi anh ta ngán đường nàng, nàng chưa bao giờ thấy bất lực trước một người hay một vật gì. Anh ta đã lấy đi mọi thứ đáng giá đối với nàng, nàng gần như không thể chịu nổi cơn giận vì bản thân nàng không thể ngăn chặn hoặc cản trở anh ta.
Suốt cuột đời, Claire chưa từng ghét bỏ ai, nhưng nàng đã sém ghét con người này. Nếu anh ta dám xâm phạm đến dù chỉ một sợi tóc của thằng bé, hoặc không yêu thương nó toàn tâm toàn ý và vô điều kiện, hoặc ngược đãi thằng nhỏ, thế nào nàng cũng sẽ biết được. Mà nếu có chuyện đó, nàng cũng sẽ tìm được cách, cách này hay cách khác, để hủy hoại Logan Pierce.
“Cô háo hức muốn vứt thằng bé lại mà về nhà à?”
Những lời ti tiện đó của Logan khiến nàng bàng hoàng, nàng gần như phải tự nhéo mình để chắc chắn nàng đang tỉnh táo và rằng nàng chẳng hề nghe nhầm. Hay vì nàng quá mong mỏi được ở lại nhờ lòng nhân từ của anh ta nên đã mắc ảo giác chăng?
Ban đầu Claire không thể trả lời câu hỏi đó, nhưng khi nàng nhận ra mối nguy cơ đối với lòng tận tâm của mình, nàng cảm thấy giận dữ quá thể.
“Tôi chẳng hề háo hức rời bỏ thằng bé ở bất kỳ đâu, thưa anh Pierce.”
“Nhất là không bỏ thằng bé lại với tôi,”anh ta chêm vào trơn tru như thể anh ta đọc được tâm trí nàng. Claire thôi không nhìn anh ta nữa.
“Tôi... lo cho thằng bé. Rõ ràng anh chỉ mong tôi để thằng bé lại đây và không bao giờ trở lại nữa. Anh có biết như thế sẽ khiến thằng bé đau khổ thế nào không?”
Giờ nàng nhìn anh, chẳng thể nào ngừng tuôn hết những lời đang sôi sục.
“Thằng bé không phải chỉ mới một tuần hay một tháng tuổi. Nó là một đứa trẻ biết điều, trước giờ chỉ sống với một người mà nó coi là mẹ. Liệu anh có bao giờ nghĩ đến sự suy sụp mà thằng bé phải gánh lấy nếu tôi buộc phải để nó lại đây mãi mãi, với một người mà nó chưa từng gặp trước đây không?”
Khoảnh khắc đó Logan tóm lấy tay nàng. Nàng ngần ngại và rút cố rút tay ra, nhưng anh ta đang nắm cổ tay nàng, nàng thì có vẻ như muốn trút bỏ cả da tay mình vậy. Luồng điện chạy dọc người nàng xuất phát từ những ngón tay thép làm dâng lên trong nàng một đợt sóng yếu ớt.
“Chúng ta sẽ bàn chuyện này với nhau,” anh ta làu bàu, và trước khi nàng kịp phản ứng lại, anh ta đã kéo nàng ra khỏi phòng khách, qua lối hành lang dài song song với mặt tiền ngôi nhà. Quyền lực từ đôi tay anh ta, dù vẫn nhẹ nhàng đến mức ngạc nhiên, là một dấu hiệu thầm lặng của sức mạnh đàn ông.
Cho dù anh ta đã nói sẽ bàn riêng chuyện này với nàng, Claire vẫn sợ rằng anh ta sắp ném nàng ra khỏi cửa nhà.