Edit: Lim
Reup: Mèo Tai Cụp
Beta: Tiêu Diêu
Trường quay xảy ra chuyện lớn như vậy, hiện trường lắm người nhiều chuyện, hoàn toàn không thể giấu diếm được.
Cảnh sát và xe cứu thương vừa mới đi khỏi, thời gian chưa tới một giờ, tin bát quái “Tin hot! Hiện trường ghi hình chương trình bóng rổ có tuyển thủ bị thương và cảnh sát đến điều tra” liền nổi bật, xuất hiện trêи mấy diễn đàn bát quái lớn. Trải qua một đêm xôn xao dư luận, cộng đồng mạng đã xâu chuỗi tất cả manh mối sự việc lại với nhau, thậm chí có cư dân mạng còn thần thông quảng đại moi ra được thân phận của Hình Phi, ngay cả trang Web đánh bạc nước ngoài có tên hắn cũng bị đào ra.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Tiếu cả đêm chưa ngủ liền đặt đơn xin từ chức lên bàn của giám đốc sản xuất chương trình.
Chu Hội lặng lẽ xem xong lời lẽ chân thành, nguyên nhân hậu quả được nêu trong đơn xin từ chức, cười lạnh một tiếng, hỏi: “Dương Tiếu, đơn xin từ chức này của cô là có ý gì? Cô tiền trảm hậu tấu, sự việc ầm ĩ như vậy, tưởng rằng tôi không dám đuổi cô sao? Còn đợi cô tự từ chức?”
“. . . Không phải.” Dương Tiếu cười khổ nói: “Tôi chỉ muốn chịu trách nhiệm việc này thôi.”
Xuất phát điểm của cô là vì tốt cho chương trình, cô không muốn việc cá độ bóng rổ làm nhiễm bẩn sự công chính của chương trình, càng không muốn những tuyển thủ không tôn trọng tinh thần thể thao xuất hiện trong chương trình; nhưng cô càng không cho phép bản thân tự ý mở trường quay, còn gọi đến một đám diễn viên là học sinh, làm cho dư luận bây giờ càng lớn hơn, chương trình của bọn họ cũng bị đẩy ra đứng mũi chịu sào. . . Sự việc này ảnh hưởng rất lớn tới kênh, căn cứ vào quy định của đài, chắc chắn phải chịu trách nhiệm.
Người nào làm người nấy chịu, ban đầu trù tính chương trình, Dương Tiếu đã dự tính đến việc tệ nhất: nhận tất cả trách nhiệm, từ chức tự nhận lỗi.
Chu Hội ngồi ở bàn làm việc, hai tay khoanh trước ngực, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng: “Trách nhiệm? Lẽ nào cô cảm thấy phủi ʍôиɠ từ chức, thì gọi là có trách nhiệm?”
Dương Tiếu sửng sốt một chút, ngây ngốc hỏi: “Cũng không phải ngồi tù chứ. . .”
Chu Hội giận dữ cười đáp trả: “Muốn ngồi tù đến như vậy sao? Nhốt cô chung với bạn trai à?”
Nữ giám đốc sản xuất lấy tờ đơn từ chức viết đầy chữ trêи hai trang giấy vo viên lại, ném ra xa, viên giấy tạo thành một đường parabol tuyệt đẹp trong không trung, rơi chính xác vào thùng rác.
Dương Tiếu nhìn cô ấy đầy kinh ngạc.
“Cô nghe cho rõ, lời tiếp theo tôi chỉ nói một lần.” Chu Hội cất cao giọng nói: “Dương Tiếu, công việc gặp phải rắm lớn, liền muốn từ chức, đây không gọi là có trách nhiệm, mà gọi là không có năng lực!”
“. . .”
“Có trách nhiệm, chính là sắp xếp ổn thỏa cục diện rối rắm này. Nhà tài trợ vào đồn cảnh sát rồi, tuyển thủ cũng nhập viện rồi, dư luận không có lợi với chúng ta, đối thủ cạnh tranh lại đục nước béo cò, chương trình đã ghi hình trước đây sắp phát sóng cuối cùng sẽ trở thành phế thải. . . Cô thân là biên đạo, việc quan trọng bây giờ là giải quyết những vấn đề này, chứ không phải quay người bỏ chạy.”
Trước khi chương trình phát sóng xảy ra scandal, dù sao so với sau khi chương trình phát sóng xảy ra mớ hỗn loạn, cũng đỡ hơn nhiều. Chu Hội sống lâu hơn Dương Tiếu hai mươi năm, gặp qua biết bao sóng to gió lớn, một tay cô ấy tạo ra chương trình [King of Rebound], đã từng trải qua gian khổ, nếu như gian khổ lần thứ hai đến, cô ấy cũng có thể thản nhiên đối mặt.
Dương Tiếu bị cô ấy mắng cảm thấy cực kỳ hổ thẹn, nhưng cũng nhờ những lời mắng của Chu Hội, khiến cô bừng tỉnh.
Đúng vậy, [King of Rebound] là tâm huyết của cô, đối với một biên đạo mà nói, một chương trình giống như là đứa con của cô vậy, bây giờ phải rời bỏ, đối với chương trình mà cô yêu thương này làm sao nỡ! Hơn nữa, Mạnh Vũ Phồn vẫn còn trong chương trình, nếu cô đi rồi, cậu cũng sẽ rất khó làm việc.
Nghĩ tới điều này, cô lập tức xốc lại tinh thần, nhìn về phía giám đốc sản xuất ở phía sau bàn làm việc: “Chu lão sư, vậy bây giờ tôi. . .”
Chu Hội ngắt lời cô: “Bây giờ cô đi xuống vườn hoa dưới lầu, nhặt lấy hai cành cây khô dài một chút mang lên đây.”
Dương Tiếu: “. . . Hả?”
Chu Hội: “Cô một cành tôi một cành, mười giờ tôi có cuộc họp với trưởng đài, chúng ta trực tiếp đi nhận tội chịu đòn.”
Dương Tiếu: “. . .”
Được thôi.
. . .
Có Chu Hội chống đỡ áp lực đến từ bên trêи, Dương Tiếu chỉ cần đem toàn bộ tinh lực đặt ở việc “Khắc phục hậu quả” là được rồi.
Chỉ là, việc khắc phục hậu quả so với trong tưởng tượng còn khó hơn gấp trăm lần.
Nhà tài trợ chạy rồi, ai lại chịu đầu tư vào chương trình có phốt lớn như vậy? Bây giờ đài truyền hình đều hoạt động dựa trêи hình thức thương mại hóa, tổ chương trình mỗi ngày quay phim đều đang đốt tiền, nếu như không có nhà tài trợ rót vốn đầu tư, nguồn vốn mà tổ chương trình có thể sử dụng sẽ bị thiếu hụt.
Trong thời điểm mấu chốt, người nhà của Mạnh Vũ Phồn mang đến tin tốt lành! Bạn bè của ba mẹ Mạnh Vũ Phồn, đúng lúc có người có công ty gần đây muốn khuếch trương thanh thế, muốn đầu tư vào chương trình tống nghệ.
Số tiền dành cho danh hiệu độc quyền quá cao, nhưng được chia thành tên của đối tác chính, đối tác được chỉ định chính thức, v.v., điều đó làm cho một số công ty nhỏ mặt mày hớn hở.
Dương Tiếu lại bị Chu Hội điều sang tổ thương vụ và đi tới vài công ty, cuối cùng đã bổ sung vào lỗ hổng của tài trợ. Dương Tiếu mệt đến tê liệt, chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã gầy đi mấy kilogram, cằm nhọn ra, ánh mắt càng thêm sáng ngời.
Chu Hội nói: “Biên đạo như cô, trước đây đều ngồi ở văn phòng an tâm làm kịch bản, đó giờ chưa từng biết việc lôi kéo nhà tài trợ lại khó vậy phải không?”
Dương Tiếu chỉ gật đầu, không nói lời nào.
Chu Hội lúc này nói chầm chậm nói: “Bản thân đã làm ra chuyện như vậy, lại không nói trước với tôi, có phải vì trong lòng oán giận tôi không? Cảm thấy tôi thà rằng tin tư bản, cũng không tin cô, vì vậy chính cô muốn chứng minh cho tôi xem, tư bản là sai, cô là đúng?”
Dương Tiếu không nghĩ rằng tâm tư lúc trước của mình đều bị Chu Hội nhìn thấu, có chút bối rối, nhưng hơn hết là tâm phục khẩu phục.
Không ai ở đây mà không bày mưu tính kế. Trước đây, trong lòng cô thực sự có chút không cam tâm, cảm thấy Chu Hội vì chi phí tài trợ, liền mắt nhắm mắt mở, không chịu nhìn thẳng vào vấn đề của Hình Phi, thậm chí bao che việc Đinh Man cố tình đả thương người trêи sân thi đấu. Nhưng sau một tuần cô chạy đôn chạy đáo với tổ thương vụ, mới hiểu mọi chuyện đều có hai mặt ―― kiếm tiền, thực sự rất khó.
Vấn đề tiền bạc thật không dễ dàng mới giải quyết xong, phiền phức khác đã lũ lượt tới.
Sau khi Đinh Man nhập viện, rất nhanh lại bị cảnh sát triệu tập, các tội danh như cố tình đả thương người, giúp đỡ người khác tổ chức sòng bạc, …, xếp thành một chuỗi dài. Đội bóng của hắn ta cũng không tha thứ, suốt đêm phát biểu thanh minh cắt đứt quan hệ với hắn ta, trực tiếp khai trừ ra khỏi đội, chỉ còn lại một vài fan chưa từ bỏ ý định, còn cảm thấy hắn ta vô tội, đợi hắn ta quay lại.
Đinh Man đi rồi, trong tổ chương trình liền trống một “ngai vàng”, mà sáu tuyển thủ bóng rổ Hình Phi đưa tới cũng chủ động rút khỏi trận đấu.
Trang web KIWI lập tức đục nước béo cò bôi nhọ tổ chương trình của bọn họ, đủ các loại tin đồn nhảm nhí được tung ra, gây ra một số ngờ vực trong các tuyển thủ, thế nên họ cũng rút khỏi trận đấu!
Cứ như vậy, chương trình vốn là ba mươi cầu thủ, cuối cùng chỉ còn lại một nửa. . .
Làm sao bây giờ?
Cầu thủ bóng rổ giỏi rất nhiều, nhưng đến nơi đầu sóng ngọn gió này, gia nhập với các tuyển thủ của tổ chương trình của bọn họ, lại rất khó tìm.
Hôm nay sau khi tan làm, Dương Tiếu quay về tổ ấm của cô và Mạnh Vũ Phồn.
Gần đây tổ chương trình đang trong tình cảnh bất ổn, Mạnh Vũ Phồn nghe được tin đồn, chủ động đưa ra lời trợ giúp: “Chị Tiếu Tiếu, trước đây tôi chơi bóng quen biết không ít cầu thủ bóng rổ ở các trường khác, tôi liên hệ với bọn họ, có thể có cơ hội xoay chuyển.”
“Không sao, cậu nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt là được rồi.” Dương Tiếu bình tĩnh cười: “Tự tôi có diệu kế.”
Cô không chỉ không khẩn trương chút nào, mà cố làm ra vẻ huyền bí, khiến cho Mạnh Vũ Phồn càng thấy tò mò.
Mạnh Vũ Phồn càng hỏi cô, cô càng không nói.
“Đây là vũ khí bí mật của tôi.” Dương Tiếu trả lời: “Bây giờ không thể tiết lộ thông tin, nếu không người khác biết, bọn họ lại sẽ gây sức ép.”
Mạnh Vũ Phồn cực kỳ ấm ức: “Chị nói cho tôi, cũng là tiết lộ thông tin? Chị coi tôi là người ngoài sao?”
“Cậu đương nhiên không phải người ngoài!” Dương Tiếu vội dỗ dành cậu: “Nhưng mà cậu không giấu được bí mật, ba người đồng đội quấn lấy cậu hỏi tới hỏi lui, cậu nhịn được không? Cậu nói cho bọn họ, không phải chẳng khác nào nói cho toàn thiên hạ sao?”
Mạnh Vũ Phồn: . . . Hình như có đạo lí thật!
Dương Tiếu không muốn nói chuyện công việc ở nhà, liền thay đổi chủ đề: “Dạo này ở trường học còn có người làm phiền cậu không?”
“Không tính là làm phiền.” Mạnh Vũ Phồn lắc lắc đầu: “Dạo này có người ở cửa sân vận động nhìn đông nhìn tây, nhưng mà đều bị huấn luyện viên Vũ đuổi đi rồi.”
Trước đây sự việc ầm ĩ lớn như vậy, ngoại trừ Đinh Man và Hình Phi bí mật tham gia đường dây bóng rổ cá độ, câu chuyện mà quần chúng thích ăn dưa, hóng thị thấy có hứng thú nhất chính là truyền kỳ Mạnh Vũ Phồn bay lên úp bóng vỡ bảng rổ.
Bởi vì khi đó sự việc xảy ra quá bất ngờ, ngoại trừ camera chính ra, không có khán giả nào kịp lấy điện thoại quay lại màn truyền kỳ đó.
Vì vậy, bên ngoài lưu truyền đều là truyền miệng tin bát quái, không ai đưa ra được bằng chứng xác thực việc Mạnh Vũ Phồn úp bóng vỡ rổ.
Phần lớn mọi người đều không tin, một cầu thủ CUBA có thể đạt được thành tích mà các cầu thủ CBA đều không đạt được ―― Có chuyên gia đã làm thực nghiệm, bảng rổ chuyên nghiệp có thể chịu được lực đánh vào trêи ba trăm kilogam, cho dù trọng lượng cơ thể Mạnh Vũ Phồn là một trăm kilogam, vậy thì rõ ràng, khi cậu bay lên úp rổ, động năng sinh ra vượt hơn hai trăm kilogam!
Vì thế, trêи mạng tranh cãi một hồi, còn có người đặc biệt chạy tới trường của Mạnh Vũ Phồn chặn đường cậu, muốn nhìn xem cậu có lợi hại như trong truyền thuyết không. Thậm chí có người được xưng là vua bóng rổ đường phố không biết tại sao, ôm bóng rổ chạy tới tìm cậu “Thách đấu”.
Mạnh Vũ Phồn chịu không nổi sự phiền toái này, chỉ có thể dọn ra khỏi ký túc xá của trường.
Chương trình tống nghệ này còn chưa phát sóng, Mạnh Vũ Phồn đã nổi danh rồi.
“Được rồi, đại minh tinh bóng rổ của tôi, cho dù bây giờ cậu chưa nổi tiếng, đợi chương trình của tôi lên sóng, theo lẽ thường cậu sẽ tỏa sáng lấp lánh.” Dương Tiếu hôn lên mặt cậu: “Đúng rồi, tối nay tôi chưa ăn tối, tôi nhớ trong tủ vẫn còn mì ăn liền, cậu nấu cho tôi một bát nhé.”
“Chị bận gì mà đến nỗi quên ăn tối vậy. . .” Mạnh Vũ Phồn nói thầm trong miệng, nhưng vẫn ngoan ngoan đi xuống bếp.
Mặc dù là nấu mì ăn liền, nhưng Mạnh Vũ Phồn không hề làm qua loa. Cậu cắt rau cải, lạp xưởng, nấm, sau đó mở tủ, từ ngăn cao nhất của tủ lấy ra gói mì ăn liền.
Bởi vì Dương Tiếu rất bận, trong tủ luôn chuẩn bị sẵn rất nhiều loại mì ăn liền, các gói mì xếp chồng lên nhau, đủ mọi màu sắc.
Màu đỏ là vị bò kho, màu xanh là vị gà hầm nấm, màu tím là vị bò nấu dưa, màu lam là vị hải sản, màu cam là Nike AJ. . .
. . . Hửm? ? ? ?
Mạnh Vũ Phồn sửng sốt hơn nửa ngày, chợt phản ứng lại, hai tay đặt tất cả đống mì ăn liền sang bên cạnh, lộ ra hộp giày Nike AJ giấu bên dưới.
Chẳng lẽ đây là món quà từ trêи trời rơi xuống sao?
Không, đương nhiên không phải.
Mạnh Vũ Phồn cẩn thận lấy hộp giày xuống, phủi phủi mặt trêи không hề có bụi, mở chiếc hộp với tràn đầy mong đợi.
Cậu có một loại dự cảm, đôi giày này nhất định không giống đôi trước.
Từ sau khi hai người sống cùng nhau, Dương Tiếu có thêm một sở thích, mỗi lần đi mua sắm, nhìn thấy giày bóng rổ hợp với Mạnh Vũ Phồn liền mua cho cậu. Cô là người mua hàng dễ tính, lại chẳng quan tâm đôi giày bóng rổ có phải kiểu dáng giới hạn hay không, cũng không nhớ tên các bản phối màu.
Nhưng mà lần này, cô đặc biệt nhờ người mua hộ, vì Mạnh Vũ Phồn trả giá cao để tìm được đôi giày này.
―― Trong hộp giày, một đôi giày bóng rổ phối ba màu đen trắng cam nằm ngay ngắn bên trong.
Mạnh Vũ Phồn nín thở, là một người yêu giày bóng rổ, cậu đương nhiên biết đôi giày này đại diện cái gì.
Đôi giày này, được lấy cảm hứng từ trận đấu chấn động hiếm thấy vào năm của siêu sao bóng rổ Michael Jordan, được phối màu dựa theo trang phục thi đấu ông mặc lúc đó.
Trong trận đấu đó, Jordan sải người bay lên úp rổ, bảng rổ trong chớp mắt vỡ vụn, vô số mảnh thủy tinh rơi xuống.
Vì vậy, đôi giày này được mệnh danh là MJ Shattered Backboard.
Dịch thẳng ra là ―― “Bảng rổ vỡ vụn”.
Đúng vậy, “Bảng rổ vỡ vụn”.
Mạnh Vũ Phồn trong trận đấu chấn động đó, làm dấy lên sóng to gió lớn, dẫn đến những thăng trầm. Ngôi sao bóng rổ đang lên này, được định sẵn tương lai nhất định sẽ không yên bình.
Dương Tiếu đặc biệt chọn đôi giày này làm kỷ niệm.
Cậu để cô được thưởng thức màn mưa do thủy tinh vỡ vụn biến thành; còn cô mang đến cho cậu dũng khí và sức mạnh làm vỡ cả bảng rổ.
“Đại minh tinh bóng rổ, vị hôn thê của cậu sắp chết đói rồi. Rốt cuộc mì ăn liền khi nào mới xong đây!”
Trong phòng khách, giọng của Dương Tiếu truyền tới.
Giọng nói của cô mang tiếng cười, giống như chim sơn ca.
“Lập tức có ngay!” Mạnh Vũ Phồn cất giọng trả lời, cuối câu giọng cao ngất, ngăn không nổi niềm vui sướиɠ.
Ở trêи bếp, nước luộc mì sôi ùng ục bốc lên làn hơi nóng.
Mạnh Vũ Phồn mở nắp vung, nhìn vào nước mì đặc sệt bỏ vào trong đó hạt nêm. Sau đó cho rau cải, nấm hương, lạp xưởng, và thêm một quả trứng gà.
Một bát đầy ắp, để mà ăn khuya mà nói, thật sự là hơi nhiều rồi.
Có điều không sao, vận động buổi tối có thể làm tiêu hao thể lực.
...
[Hoàn chính văn]