Edit: Sư Tử Biển
Reup: Mèo Tai Cụp
Beta: Tiêu Diêu
Sau khi Từ Đông tỉnh lại, cậu ấy được các bác sĩ và y tá kiểm tra một lượt từ đầu tới chân, ngoại trừ bên ngoài còn một chút suy yếu, tinh thần của cậu đã khá tốt.
Nói theo cách của cậu ấy là, “Ngủ suốt một tuần, những đêm trong cuộc đời đều được ngủ bù rồi, tinh thần có thể không tốt sao?”
Nhưng Mạnh Vũ Phồn cũng từ miệng cậu ấy nghe được đầy đủ chân tướng sự việc ―― như cậu dự đoán, ngày hôm đó khi Từ Đông đi chơi bóng cá độ, tại sân đấu gặp Đinh Man, bởi Từ Đông không chịu phối hợp với Đinh Man chơi bóng giả, đã bị lòng dạ hẹp hòi của hắn cho một quả bóng vào đầu!
“... Thật sự quá đáng sợ rồi.” Cho dù bây giờ nhớ lại, Từ Đông vẫn không kìm lòng được mà hơi hơi run lên, trán và sống mũi của cậu ấy đều được băng bó bởi băng gạc, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi, “Tớ hoàn toàn không kịp phản ứng gì cả, hoàn toàn không có không gian để tránh né, đó tuyệt đối không phải là ngoài ý muốn, quả bóng đó chính là nhắm vào đầu tớ!”
Khi Từ Đông và Mạnh Vũ Phồn nói chuyện, cậu ấy đặc biệt bảo ba mẹ mình rời đi, lo lắng rằng người lớn sẽ kϊƈɦ động khi nghe thấy chuyện này.
Phản ứng đầu tiên của Mạnh Vũ Phồn chính là báo cảnh sát. “Hắn ta chính là cố ý gây thương tích! Cậu nhất định phải báo cảnh sát!”
“Báo cảnh sát như thế nào đây?” Từ Đông cười khổ nói, “Thứ nhất, tớ hoàn toàn không có chứng cớ, chỉ dựa vào lời nói một phía của tớ, cảnh sát sẽ không tin đâu. Hơn nữa ...” Cậu ấy lắc đầu, bất đắc dĩ nói, “Họ có một đội hoàn chỉnh từ trêи xuống dưới! Sân bóng cá độ mà tớ tham gia có tính chất bài bạc trong đó, đằng sau chắc chắn sẽ có sự tham gia của giới xã hội đen. Ông tớ vẫn đang nằm viện. Tớ không dám mang sự an nguy của ông đi đánh cược ...”
Chính vì dự đoán được Từ Đông không thể báo cảnh sát, đối phương mới có thể càn rỡ như vậy.
Mạnh Vũ Phồn hỏi: “Lẽ nào lại bỏ qua như vậy sao?”
“Tớ không bỏ qua, tớ đương nhiên sẽ không bỏ qua như vậy!” Từ Đông cực kì đau đớn.
Bởi vì bàn tay của cậu ấy đã nhận một cú úp rổ chính diện đánh mạnh vào, nên bị gãy ba ngón, bây giờ phải dùng nẹp cố định lại, cho dù cậu ấy phục hồi, tương lai cũng sẽ ảnh hưởng đến cảm giác dẫn bóng của cậu ấy. “Tớ hận không thể trùm cho hắn ta cái bao tải, tẩn cho hắn ta một trận thật đau!"
“Dùng bao tải thì tính gì là báo thù chứ?” Mạnh Vũ Phồn nói, “Hắn ta là người chơi bóng rổ, chúng ta cũng là người chơi bóng rổ, trả thù đương nhiên phải đường đường chính chính trêи sân thi đấu đánh bại hắn ta!”
“ ‘Đường đường chính chính’? Cậu nghĩ rằng Đinh Man sẽ cho tớ cơ hội đường đường chính chính chơi bóng sao?” Từ Đông nói, “Cậu vừa mới nói rồi đó, vây quanh hắn ta bao nhiêu là máy quay phim như vậy, ngáng chân hắn ta cũng dám làm! Lẽ nào cậu nghĩ rằng tớ có thể chạy tới trước mặt nói với hắn ta: ‘Tôi muốn dùng bóng rổ đánh bại anh! Nhưng anh không được ngấm ngầm giở trò sau lưng!’ Sau đó hắn ta sẽ vui vẻ chấp nhận sao?”
“Không, cậu nói sai một điểm rồi.” Mạnh Vũ Phồn cắt ngang lời cậu ấy.
“... Sai ở chỗ nào chứ?”
“Không phải ‘cậu’.” Mạnh Vũ Phồn nhìn bạn tốt của mình, chậm rãi phun ra hai chữ, “Là ‘tớ’.”
“Cái ...” Từ Đông đột nhiên phản ứng, không thể tưởng tượng nổi nói, “Phồn Tử, cậu muốn làm gì? Chuyện này không liên quan tới cậu, cậu đừng làm chuyện điên rồ!”
“Như thế nào mà không liên quan đến tớ chứ? Bạn của tớ bị hắn ta đánh tới mức nhập viện hôn mê suốt một tuần liền; Đồng đội của tớ bị phế đi một chân, không thể chơi bóng rổ nữa; Hơn nữa tương lai sẽ có một ngày, tớ đứng trêи sân thi đấu của CBA đối chiến với hắn ta, lần này là các cậu, lần sau có khả năng sẽ là tớ... Lẽ nào tớ làm như chuyện lần này chưa bao giờ xảy ra, lần sau đụng hắn ta trêи sân thi đấu, cung kính chào hỏi với hắn ta, xin hắn ta hạ thủ lưu tình sao?”
Người bị thương không phải là Mạnh Vũ Phồn, chuyện này cũng chẳng dính dáng gì đến Mạnh Vũ Phồn, nhưng cậu không thể làm ngơ được.
Cậu chính là một người như vậy ―― chính trực, trượng nghĩa, cố chấp.
Cậu ngốc tới mức muốn liều mạng.
“Bóng rổ không nên như vậy.” Mạnh Vũ Phồn nói, “Bóng rổ không nên trở thành thủ đoạn vơ vét của cải, cũng không nên trở thành công cụ cá nhân để hắn ta trút giận.”
“...” Từ Đông nghẹn lời.
Sau một hồi lâu, Từ Đông thở dài nặng nề, hỏi: “... Vậy cậu định làm sẽ như thế nào?”
“Tớ cần sự trợ giúp của cậu.” Mạnh Vũ Phồn đỡ lấy bả vai của Từ Đông, “Đưa cho tớ cách liên hệ với người môi giới cá độ. Còn nữa, chuyện lần này không được nói với Dương Tiếu, tớ không muốn chị ấy lo lắng.”
...
“Hắt xì!” Dương Tiếu xoa xoa mũi, lẩm bẩm nói, “Lẽ nào lại bị cảm?”
Nắng to như vậy, làm sao có thể cảm cúm được.” Phía trước cửa sổ kính của quán cà phê, Lưu Duyệt Nguyệt ngồi đối diện Dương Tiếu cười mỉm nhìn cô, trêu chọc nói, “Nói không chừng bạn học - Đại Mạnh đang nhắc tới chị đó!”
Kể từ khi Dương Tiếu chuyển sang kênh truyền hình vệ tinh, cô và Lưu Duyệt Nguyệt không có nhiều cơ hội để gặp nhau. Dương Tiếu đang bận rộn chuẩn bị cho việc ra mắt [King of Rebound], Lưu Duyệt Nguyệt cũng bận đến mức chân không chạm đất, cô ấy vừa phải viết luận văn tốt nghiệp, vừa phải phụ trách làm chủ đề của chương trình [Tâm sự đêm khuya], một người tưởng chừng như bị phân ra thành hai nửa.
Mặc dù bận rộn như vậy, nhưng trạng thái của Lưu Duyệt Nguyệt rất tốt, so với nửa năm trước mới vào đài truyền hình, khi đó còn ngây ngô, lỗ mãng, hoàn toàn là một học sinh ngốc nghếch hồ đồ, giờ đây, cô ấy đã trở thành biên đạo thực tập một mình phụ trách một mảng, được lãnh đạo mới coi trọng.
Lãnh đạo mới của tổ chương trình đã đồng ý đơn xin duyệt nhân viên chính thức của cô ấy, nghĩa là ngay khi cô ấy tốt nghiệp, cô ấy có thể nhận được lời đề nghị offer chính thức từ đài truyền hình! Mặc dù chỉ là "chương trình tuyển dụng" ở cấp thấp nhất, nhưng chỉ cần kiên trì làm việc hai năm, có thể được "kênh tuyển dụng" hoặc thậm chí "nhà đài tuyển dụng" là điều có thể xảy ra!
"Chị Dương Tiếu, nếu không có sự hướng dẫn chỉ bảo trước đây của chị, em chắc chắn sẽ không có sự trưởng thành lớn như vậy." Lưu Duyệt Nguyệt nắm chặt lấy tay của Dương Tiếu, "Sau khi chương trình được sửa đổi, lãnh đạo mới đã cho em tự làm hai tập! Hơn nữa tại cuộc họp lựa chọn chủ đề, các đồng nghiệp cũng lắng nghe em và cũng không coi em là thực tập sinh nữa."
Nhìn lại các thực tập sinh khác vào đài cùng thời gian với cô ấy, còn vẫn đang làm công việc lặt vặt cơ bản, rất nhiều người sau khi kết thúc thực tập đã muốn rời khỏi đài, hoàn toàn không nhận được offer chính thức.
Lưu Duyệt Nguyệt của bây giờ, không biết là có bao nhiêu bạn học ngưỡng mộ.
Cô ấy trở nên tự tin, thông minh, nhưng đứng trước Dương Tiếu, cô ấy vẫn là một tiểu nha đầu ngoan ngoãn: “Chị Dương Tiếu, em phải làm như thế nào để cảm ơn chị đây?!”
Dương Tiếu nắm tay cô ấy: “Đây chính là lý do mà hôm nay chị tìm em ra đây ―― chị không cần em phải nói lời cảm ơn, nhưng mà bây giờ chị có một chuyện, cần em giúp đỡ.”
Lưu Duyệt Nguyệt: “Chuyện gì vậy chị?”
Dương Tiếu: “Học kì trước em đã có bài tập điều tra chuyên sâu, lúc đó có một nam sinh khoa phát thanh lừa em viết bài về cá độ, suýt chút nữa khiến em gặp phải phiền toái, đúng không?
“Đúng là có chuyện này.”
“Em bây giờ có thể liên hệ với cậu ta không?” Dương Tiếu cuối cùng cũng nói ra lý do hôm nay, “Cậu ta hẳn là có một số mối quan hệ nhỉ? Em nhờ cậu ta điều tra giúp chị xem, gần đây có trận đấu cá độ nào hay không, là loại... mang tính chất đánh bạc nhé.”
Dương Tiếu tìm đến Trình Cơ, nhờ vào mối quan hệ của cô ấy trong đài truyền hình để mượn một bộ thiết bị chụp trộm.
Trình Cơ có chút lo lắng cho cô: “Cậu muốn máy ảnh Pinhole để làm gì? Không phải là đi làm chuyện gì nguy hiểm đó chứ?”
Máy ảnh Pinhole là một máy ảnh siêu nhỏ. Khẩu độ chụp của nó thực sự chỉ bằng kϊƈɦ thước của một lỗ kim và kϊƈɦ thước của máy ảnh này có kϊƈɦ thước tương đương với một đồng xu.
Dương Tiếu không trực tiếp trả lời, chỉ bảo cô ấy yên tâm.
“Bỏ đi bỏ đi, cũng không biết cậu thần thần bí bí làm gì.” Trình Cơ lo lắng lấy ra một thiết bị với kϊƈɦ thước không lớn hơn đồng xu là bao, bề ngoài của nó ngụy trang thành hình chiếc cúc áo, ống kính màu đen chưa bằng kϊƈɦ cỡ hạt đậu, giấu ở bên trong chiếc cúc áo. “Cái này kênh thể thao của bọn tớ không có, tớ đặc biệt nể tình cậu, mượn từ kênh tin tức đấy, bọn họ mỗi kênh chỉ có một vài cái, dùng để điều tra ngầm, quý đến muốn chết. Cậu nhất định phải cẩn thận đấy.”
“Yên tâm.” Dương Tiếu nói, “Tớ lấy đi như thế nào, thì nhất định khi đem trả lại sẽ không mất một cọng lông nào.”
“Cậu nghĩ là tớ đang lo lắng cho nó à, tớ đang lo lắng cho cậu đấy!” Trình Cơ cả giận, “Máy quay có bảo hiểm, có định vị GPS, hư vỡ nó sẽ tự động phát đi tín hiệu định vị, không tới phiên tớ bận tâm. Tớ là sợ cậu dại dột, cố ý đi làm chuyện nguy hiểm.”
Giọng nói Dương Tiếu nhẹ nhàng: “Có nguy hiểm bằng xưởng lậu không?”
Chuyện cô nói đến chính là chuyện cũ, khi đó cô và Trình Cơ với thân phận là thực tập sinh vừa mới tới kênh tin tức, lãnh đạo của bọn họ - Hoàng Lão Tà muốn làm một tin tức lớn, quyết định phái mấy cô gái trẻ tuổi đi đến xưởng dệt vải không chính quy đó làm nội ứng viết báo. Vốn dĩ công việc này là Miêu Mộng Sơ làm, nhưng lúc đó Miêu Mộng Sơ cùng Hoàng Lão Tà thông đồng với nhau, sống chết không đồng ý đi, vì thế nhiệm vụ này liền đổ lên đầu Dương Tiếu và Trình Cơ.
Nghe thấy Dương Tiếu nhắc tới đoạn kí ức đó, Trình Cơ nghẹn lời.
Trọng lượng chiếc máy quay Pinhole nho nhỏ chỉ vẻn vẹn có mười mấy gram, Dương Tiếu trịnh trọng đem chiếc cúc áo đó khâu lên túi áo măng tô của mình, chỗ này sẽ không gây chú ý của người khác nhiều.
Những việc cô đã ra quyết định trong lòng, cô tuyệt đối sẽ không dao động.
Nhà sản xuất nói cần phải có chứng cớ chứng minh tội ác của Hình Phi và Đinh Man, vậy được, vậy cô sẽ đi tìm bằng chứng.