Editor: TIEUTUTUANTU
Ở bên Mạnh Hoài An, làm Lâm Tảo nghĩ tới "Đổng Trác" trong phim trường.
Tôn Khánh Văn lão sư diễn vai này phi thường đạt, Đổng Trác cường tráng, mày rậm mắt hổ, ngay cả khi động tâm với Điêu Thuyền sắc thái cũng uy nghiêm, toàn thân toát ra ý chiếm đoạt, mà không hề hạ lưu đáng khinh.
Lâm Tảo vô cùng khẳng định, hiện tại Mạnh Hoài An cũng động sắc tâm với nàng, Mạnh Hoài An tuy rằng cao lớn nhưng lại không có cường tráng như Tôn Khánh Văn, tuy rằng trong lòng có tính kế nhưng trên mặt lại không có biểu hiện nhỏ nào, hắn chỉ là mặt vô biểu tình mà ngồi ở chỗ đó, cái này so với Đổng Trác còn làm cho nàng sợ hãi hơn.
Chuẩn xác mà nói, lúc này Mạnh Hoài An càng giống một vị đại ca xã hội đen tới tìm nàng đòi nợ hơn.
Đại ca muốn nàng thêm WeChat, Lâm Tảo hỏi cũng không dám hỏi, ngoan ngoãn lấy di động ra tìm mã QR, giơ lên trước mặt Mạnh Hoài An.
Tích một tiếng, Mạnh Hoài An quét xong.
Thao tác hoàn thành, hai người đồng thời thu hồi di động, cúi đầu.
Lâm Tảo thấy nick name của Mạnh Hoài là Danh nhân, hình đại diện là một mảng đen, càng thêm phù hợp với phong thái đại Boss của hắn.
Lâm Tảo liền ghi chú cho Mạnh Hoài An là "Mạnh lão bản".
Đối diện, Mạnh Hoài An nhìn nick name "Tiểu Tảo Lâm gia", lại quét mắt qua hình đại diện là một gương mặt sạch sẽ ngoan ngoãn đang tươi cười một cái, sau đó liền ghi chú ba chữ "Tiểu Tảo ngoan".
Lâm Tảo trộm xem vòng bạn tốt của Mạnh Hoài An, thế nhưng trụi lủi.
Mạnh Hoài An click mở vòng bạn tốt của Lâm Tảo, tin mới nhất là của sáu giờ trước, là một đĩa cơm đùi gà, bên cạnh còn có một cánh tay trắng nõn giơ hình chữ v "Vừa mới quay xong, tự khen thưởng cho mình một cái đùi gà lớn!"
Mạnh Hoài An xem tiếp, phát hiện nàng cơ bản đều là chụp mĩ thực, có đôi khi liên tục mấy ngày không đăng gì, có đôi khi mỗi ngày đều đăng. Mạnh Hoài An chỉ xem sơ qua, tốc độ lướt rất nhanh, cho đến khi khung cảnh vườn trường đột nhiên xuất hiện.
Mạnh Hoài An phóng đại ảnh chụp.
Đó là ảnh Lâm Tảo chụp cùng một nữ sinh đeo kính, hai người mặc đồng phục đứng trên sân thể dục, status: "Phương Phương thi đậu Bắc Đại, thật vui cho bạn ấy, bất quá mình cũng sẽ cố gắng đóng phim, tranh thủ sớm một chút trở thành minh tinh."
Trong ảnh Lâm Tảo cột tóc đôi ngựa cao cao, cười đến híp mắt thành một đường, một tay ôm cổ bạn tốt, một tay giơ hình chữ v.
Mạnh Hoài An tắt WeChat, để di động xuống.
Nàng đã tốt nghiệp, hắn không phải cầm thú.
Lẩu được mang lên, đồ ăn kèm bày ra đầy cả mặt bàn.
Nhân viên đứng một bên, dò hỏi Mạnh Hoài An có cần phục vụ thêm không.
Mạnh Hoài An: "Không cần."
Nhân viên thức thời lui xuống.
Lâm Tảo đói bụng, thấy Mạnh Hoài An chỉ nhìn nàng mà không động đũa, nàng nhỏ giọng hỏi: "Anh thích ăn cái nào, tôi lấy cho anh."
Mạnh Hoài An dạo mắt qua một vòng đồ ăn trên bàn, cuối cùng dừng lại ở đĩa thịt bò.
Lâm Tảo lập tức gắp vài miếng thịt bò, không quên nhắc nhở hắn: "Anh nhìn nó đi, đếm tới mười là có thể ăn."
Mạnh Hoài An:......
Hắn không đếm, nhìn nước lẩu quay cuồng trong nồi, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lâm Tảo cho rằng hắn muốn nàng hầu hạ, không có biện pháp, đành phải chịu thương chịu khó mà làm việc lu bù lên, trước gắp cho Mạnh Hoài An miếng thịt bò, sau lại gắp cho mình một miếng.
Thịt bò thật cay a, Lâm Tảo vừa ăn vừa hút khí, trong lúc vô ý ngẩng đầu, cách một tầng hơi nước nóng hôi hổi, thấy khuôn mặt mơ hồ của Mạnh Hoài.
Giống như, còn đang nhìn nàng?
Thấy vậy Lâm Tảo có chút ăn không vô, nam nhân đối diện rốt cuộc cũng cầm đũa, thong thả ung dung mà ăn.
Lâm Tảo chớp chớp mắt, suy đoán Mạnh Hoài An đại khái là chưa thấy qua kiểu ăn ngấu nghiến như nàng đi?
Không còn ánh mắt nhìn chăm chú làm nàng nổi da gà, Lâm Tảo càng ăn càng ngon, lần trước ăn lẩu đã là khi làm tiệc chia tay sau kì thi đại học.
Bên này nàng ăn rất vui vẻ, bên kia trong một chỗ khác ở Minh Phẩm, Từ Tinh Tinh ngồi trên sô pha, tâm sự nặng nề.
Nàng ta đã gởi hình Lâm Tảo cho Trương đạo, lão nam nhân kia thích nhất là kiểu tiểu yêu tinh trẻ tuổi, Lâm Tảo khẳng định sẽ đồng ý đi ăn với hắn, nhưng vì sao nửa đường lại đột nhiên thay đổi?
Chẳng lẽ đêm nay Trương đạo dẫn theo khách, muốn chơi theo cặp?
Suy đoán làm Từ Tinh Tinh thập phần không khoẻ.
Lấy tình hình hiện tại của nàng, cơ bản là không cần dựa vào loại thủ đoạn này nữa, nhưng Trương đạo là Bá Nhạc của nàng, ngẫu nhiên bồi hắn thì không có gì, nhưng......
Bỗng nhiên, cửa phòng được mở ra.
Từ Tinh Tinh theo thói quen mỉm cười ngay tức khắc, thấy người tới quả nhiên là Trương đạo, nàng cười đứng lên, khi phát hiện Trương đạo không đưa khách tới, Từ Tinh Tinh tươi cười càng thêm thiệt tình: "Trương đạo đã tới rồi sao, Lâm Tảo đâu?"
Trương đạo híp mắt cười: "Người bạn nhỏ này của cô thật đúng là trọng tình trọng nghĩa, nghe nói người đại diện của cô ta bị ngộ độc thức ăn, nên cả hai đã cùng đi bệnh viện rồi."
Thế nhưng là bởi vì cái này?
Từ Tinh Tinh dở khóc dở cười, nàng không biết nên khóc cho kế hoạch của mình thất bại, hay là cười Lâm Tảo quá ngốc, cơ hội đưa tới tay mà không biết quý trọng.
Ôm lấy cánh tay Trương đạo, Từ Tinh Tinh tốt bụng mà cứu vãn cho Lâm Tảo: "Tiểu nha đầu chỉ mới mười chín tuổi, vừa nghe ngộ độc khẳng định rất sợ hãi, ngày mai ngài lại hẹn lần nữa, để cho nàng ấy bồi rượu xin lỗi mới được nha."
Từ Tinh Tinh thầm nghĩ, cũng không phải tất cả người mới được Trương đạo "nâng đỡ" đều có thể đổi đời, đại đa số chỉ là được xuất đầu lộ diện mà thôi, Từ Tinh Tinh chính là muốn cho Lâm Tảo mừng hục một hồi, nếu mà Lâm Tảo không muốn lại bị Trương đạo mạnh mẽ cưỡng ép thì Từ Tinh Tinh sẽ càng thêm vừa lòng.
Trương đạo ngồi vào trên sô pha, cười tủm tỉm mà ôm eo nhỏ Từ Tinh Tinh: "Ngày mai tôi phải đi rồi, khi nào gặp lại hãy nói."
Nực cười, hắn muốn dạng mỹ nhân nào mà không có, còn đâu đến nỗi vì một tiểu nha đầu mà lãng phí thời gian?
Từ Tinh Tinh cầm bàn tay đang không an phận của hắn, làm nũng nói: "Người ta đói bụng, chúng ta gọi món trước có được không?"
Trương đạo lại giống như không nghe thấy, tiếp tục nhấm nháp bữa tối chân chính của hắn.
Từ Tinh Tinh ngẩng đầu lên, nhìn ánh đèn chói mắt trên đỉnh đầu, nàng đem món nợ hôm nay tính lên đầu Lâm Tảo.
Nửa giờ sau, Trương đạo lười biếng nằm trên sô pha, thấy Từ Tinh Tinh từ bên trong toilet đi ra, tóc dài nhu thuận, khuôn mặt đỏ hồng, Trương đạo cười cười: "Gọi món ăn đi."
Biệt viện bên này, Lâm Tảo đã ăn no căng.
Nhưng mà nàng gọi đồ ăn quá nhiều, còn có một nửa mâm cũng chưa động đến.
Vừa cay vừa nóng, Lâm Tảo ra đầy mồ hôi, khi lấy khăn giấy để lau, Lâm Tảo khiếp sợ phát hiện cái váy mới trắng tinh của nàng đã bị dính bẩn, một vết nước lẩu cở hạt đậu phộng màu đỏ tươi!
Cái váy này hơn một ngàn a, hôm nay là lần đầu tiên Lâm Tảo mặc nó ra cửa!
Lâm Tảo vội vàng lấy khăn giấy, thấm thấm lên trên, đáng tiếc là dính dầu mỡ, một chút cũng không có hiệu quả.
Không biết có thể giặt sạch không nữa, thời điểm từ bỏ, Lâm Tảo đau lòng mà nghĩ.
"Ăn no?" Mạnh Hoài An đã sớm dừng đũa, bỗng nhiên mở miệng.
Lâm Tảo lúc này mới nhớ lại đối diện còn có một vị Đại lão bản.
Nàng gật gật đầu, khi vừa định dùng cánh tay che dấu vết bẩn trên váy, ánh mắt nàng đảo qua trên một thân tây trang của Mạnh Hoài An, vừa nhìn đã biết rất đắc rồi, Lâm Tảo nghĩ nghĩ rồi yên lặng thả tay xuống.
"Toilet ở bên kia." Mạnh Hoài An chỉ cho nàng xem.
Lâm Tảo quay đầu lại nhìn hắn, vẻ mặt nghi hoặc: "Tôi không muốn đi......"
Mạnh Hoài An liếc mắt nhìn đống khăn giấy trên bàn: "Em nên rửa mặt."
Lâm Tảo:......
Nàng xác thật rất muốn làm cho Mạnh Hoài An chướng mắt nàng, nhưng khi nghĩ tới nếu thật sự bị đối phương ghét bỏ không chút khách khí, mặt Lâm Tảo lại lập tức trở nên hồng hơn cả ăn phải ớt cay. Lâm Tảo thậm chí cảm thấy, mới vừa rồi Mạnh Hoài An không phải là đang nhìn sắc đẹp như nàng lo lắng, mà là bởi vì bị dáng ăn ra mồ hôi đầy đầu của nàng doạ, cho nên mới nhìn chằm chằm.
Nàng nhanh chóng rời đi, thân thể cứng đờ mà đi vào toilet.
Toilet sạch sẽ xa hoa, Lâm Tảo đóng cửa lại, thấy bên cạnh có rất nhiều sữa rửa mặt nàng chọn một loại rồi dùng.
Nghiêm túc rửa được một nửa, Lâm Tảo hối hận.
Nàng rửa sạch sẽ như vậy làm gì, vạn nhất tắm rửa sạch sẽ xong làm Mạnh Hoài An nảy ra ý tưởng chiếm tiện nghi thì làm sao bây giờ?
Đáng tiếc hối hận cũng vô dụng, mặt đã rửa sạch sẽ.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của mình trong gương, Lâm Tảo lại lần nữa ý thức được trang điểm quả thực rất cần thiết.
Lau khô mặt, Lâm Tảo hít sâu một hơi, đi ra ngoài.
Bên ngoài có hai nhân viên đang thu dọn bàn ăn.
Lâm Tảo vừa muốn tìm Mạnh Hoài An, thì toilet bên trái truyền đến tiếng nước ào ào.
Lâm Tảo chớp chớp mắt, đi tới chỗ bàn ăn, lấy di động ra nhắn tin cho Tần Lộ: Bên chị ăn xong rồi sao?
Tần Lộ hồi âm ngay lập tức: Ăn xong rồi, bên kia thế nào?
Lâm Tảo có tật giật mình quay đầu nhìn quanh, kết quả liền thấy Mạnh Hoài An đã ra tới, là đang sải bước dài đi lại đây.
Lâm Tảo nhanh chóng nhắn lại: "Bên em cũng vừa ăn xong, không nói nữa, lát gặp."
Cất di động cất vào trong túi, Lâm Tảo xoay người, đôi mắt khẩn trương không biết nên nhìn nơi nào.
Hôm nay nàng mặc một thân váy trắng, vô tình làm điểm dầu đỏ trên ngực phải càng thêm chói mắt. Mạnh Hoài An nhíu mày: "Đi thôi." Nói xong, hắn trực tiếp đi ra ngoài.
Lâm Tảo còn chưa kịp xác định chữ "Đi" này có phải như nàng muốn hay không, cho đến khi gặp lại biểu tỷ, Lâm Tảo mới an tâm lại.
Chiếc xe màu đen lẳng lặng ngừng lại. Lâm Tảo tiếp tục ngồi sau cùng Mạnh Hoài An.
Sau khi Hàn Luật lên xe, không biết hắn ấn nơi nào, trần xe đột nhiên sáng lên một mảnh sao trời.
Lâm Tảo bưng kín miệng, ngơ ngác mà nhìn trần xe, tinh quang lập loè, gần ngay trước mắt.
Nàng rất muốn sờ sờ a.
Trong đầu mới vừa có ý niệm này, bên cạnh đột nhiên truyền đến cửa sổ xe giảm xuống thanh, Lâm Tảo quay đầu, thấy Mạnh Hoài An thu hồi tay, vẻ mặt không đổi.
Nam nhân mặt không cảm xúc đều thực dọa người, hiện tại càng thêm đáng sợ.
Lâm Tảo lại không dám nhìn đông nhìn tây, cẩn thận mà rút đầu ngồi trên ghế không dám động đậy.
Phía trước nàng, Tần Lộ muốn khóc, biểu muội không phải nên cùng Mạnh Hoài An ăn tối dưới ánh nến sao, vì cái gì nàng lại nghe thấy được hương vị lẩu cay nồng đậm ở đây? Xem xem làm Mạnh Hoài An ghét bỏ rồi!
Một đường này, không khí trong xe an tĩnh đến tiếng hít thở cũng có thể nghe rõ.
Chịu đựng không khí hít thở không thông hơn phút, chiếc xe đã đến cổng vào tiểu khu, người ở chỗ này chủ yếu đều là diễn viên quần chúng, đèn đường cái được cái không, khi xe đi qua hàng thùng rác, gió đêm thổi tới mùi vị khó ngửi vô cùng.
Không chờ Mạnh Hoài An lên tiếng, Hàn Luật đã kịp thời nâng cửa sổ xe lên.
Lão bản nghiện sạch sẽ, nhưng hoàn cảnh nơi này, dù là người không nghiện sạch sẽ thì cũng chịu không nổi.
Tần Lộ tâm đã lạnh, khi xe dừng lại, nàng cũng không còn sức lực khách sáo với Mạnh Hoài An cùng Hàn Luật, nên chỉ cúi đầu xuống xe.
Chị em hai người sóng vai nhau đứng ở dưới lầu, nhìn chiếc xe màu đen nhanh chóng biến mất ở chỗ ngoặt.
"Tại sao lại ăn lẩu!" Thần may mắn đã bay mất, chuyện đầu tiên Tần Lộ làm khi bị đánh về hiện thực chính là chất vấn em họ ngốc của nàng.
Lâm Tảo vội vã lên lầu giặt váy, một bên kéo biểu tỷ đi một bên thực đắc chí: "May mắn em thông minh, bằng không đêm nay hắn làm sao có thể đơn giản đưa chúng ta trở về như vậy?"
Cái này đáng để kiêu ngạo sao?
Đối diện với gương mặt sạch sẽ đơn thuần của em họ, Tần Lộ ôm một bụng tức nói không ra.
Thôi kệ đi, các nàng là đôi chị em trời sinh không có mệnh đi đường tắt, ngày mai lại tiếp tục tìm việc đi!
Nhưng mà nàng vẫn thấy tức, nhìn em họ phía trước xoắn xoắn cặp mông vểnh, Tần Lộ hận rèn sắt không thành thép mà vỗ mạnh một cái.
"Chị!" Lâm Tảo hét lên một tiếng, che mông chạy trốn.
Sau khi đưa các nàng về nhà, chiếc xe màu đen lại quay đầu chạy trên cao tốc dẫn vào nội thành.
Ngồi ở hàng ghế phía sau, Mạnh Hoài An nhắm mắt lại, nhẹ giọng giao cho Hàn Luật hai việc.