Edit: Malbec
Beta: Huyên
“Tôi nói nhỏ cái ai da, đội hình đội cùng luyện tập này thật là xa hoa.”
“Đừng nói nữa tôi chỉ muốn gọi điện cho phía chính phủ cổ vũ điên cuồng.”
“Lần này chính phủ làm việc khiến tôi thật sự bái phục.”
“Ba đội tham gia CKTG phải thật sự cố gắng lên, bây giờ là toàn bộ khu thi đấu LPL đều đang chống đỡ mọi người, nhất định phải đoạt quán quân CKTG.”
“Anime nhiệt huyết mới có thể viết như vậy, để cho ba đội khác đoạt được quán quân những tuyển thủ khác chủ động từ bỏ thời gian nghỉ ngơi của mình. Nhóm thiếu niên này thật sự khiến người ta cảm động.”
Đừng nói fan, chỉ sợ người xoi mói LPL thì lúc này cũng không nói nên một câu phủ định.
Dù sao chỉ có ba đội tham gia CKTG, những đội khác ít nhiều đều bị mấy đội này đánh về nhà. Kết quả lộn một cái, bọn họ đều đến huấn luyện cùng ba đội không chút ràng buộc.
Vì lần này thi đấu vòng bảng cử hành ở Vũ Hán nên phía quản lý sẽ sắp xếp trụ sở ở Vũ Hán thay bọn họ, để mọi người tập huấn cùng một chỗ. Đến lúc đó ba đội dự thi và tuyển thủ huấn luyện khác đều ở cùng một chỗ.
Không bao lâu ngay khi tin tức này lộ ra, từng đội bắt đầu thông báo tuyển thủ trúng tuyển vào đoàn cùng luyện tập.
Dù sao tổ chức đoàn cùng luyện tập này phía chính phủ chỉ đích danh là muốn tuyển thủ hàng đầu từng đội, chính là muốn nòng cốt thật sự.
Cho nên có thể trúng cử đoàn cùng luyện tập lần này rõ ràng cũng là một sự tán thành với thực lực của tuyển thủ.
Thế là fans các nhà vô cùng trông mong.
Đội VG là đội đầu tiên thông báo, mid CJJ, adc East, support Wind, ba người trúng tuyển đội cùng luyện tập. Lúc chiều, đội Lucky Star tuyên bố top và JG nhà mình gia nhập đoàn cùng luyện tập, đồng thời đội Black Sword tuyên bố top và mid nhà mình trúng tuyển đoàn cùng luyện tập.
Từng đội từng đội thông báo.
Cuối cùng sau khi các đội thông báo, phía quản lý tuyên bố danh sách mười lăm người.
Nói cách khác, mười lăm tuyển thủ này sẽ tạo thành ba đội lâm thời trong khoảng thời gian này, lấy một hình thức khác tham gia CKTG tổ chức tại Trung Quốc.
Để nhanh chóng bắt đầu huấn luyện, thời điểm buổi chiều thông báo, Chu Nghiêu cũng tuyên bố ở nhà chung ngày mai bọn họ sẽ lên đường tiến về Vũ Hán.
Nói cách khác, đêm hôm nay bọn họ cần thu dọn xong hành lý của mình.
Mà lúc bọn họ trở lại Thượng Hải lần nữa, chỉ có hai trường hợp.
Một, chính là họ bị loại khỏi CKTG, toàn đội xám xịt bay về Thượng Hải.
Hai, là bọn họ trở lại Thượng Hải tham gia vòng bán kết sắp tổ chức ở chỗ này.
Ngay cả Chu Nghiêu luôn vui đùa cùng họ đã quen, lúc này cũng mặt mày nghiêm túc nói: “Lần này chúng ta rời khỏi Thượng Hải, nếu muốn trở lại thì hoặc tiến vào vòng bán kết hoặc bị loại hoàn toàn. Muốn kết quả thế nào cũng không cần tôi nói nữa, chính mọi người cũng sẽ biết chọn cái gì. Chẳng qua kết quả này không phải cậu muốn chọn là có thể chọn mà phải bỏ ra một cái giá lớn. Còn có hơn hai mười ngày, tôi sẽ đi cùng với mọi người cùng đánh về Thượng Hải.”
Lần này Chu Nghiêu nói đến sục sôi, những người khác cũng phá lệ chăm chú lắng nghe.
Chỉ có Giản Dịch chớp mắt, nói: “Lúc này có phải là chúng ta nên cùng hô to giết, giết, giết không?”
Phòng huấn luyện yên tĩnh hoàn toàn, cậu ta lúng túng nhìn hai bên, chỉ thấy tất cả mọi người dùng ánh mắt ‘cậu là kẻ thiểu năng’ nhìn mình.
Ban đêm Lâm Lung đang thu dọn đồ của mình, mười giờ sáng mai bay, cho nên sáng sớm bảy giờ họ đã phải dậy, tám giờ ra khỏi cửa trước hai giờ đến sân bay, đề phòng xuất hiện kẹt xe trên đường.
Lúc cô đang thu dọn quần đùi của mình, cửa phòng bị mở ra.
“Đồ của anh thu dọn xong rồi?” Cô ngẩng đầu nhìn đội trưởng đại nhân đang tiến đến một cái.
Từ Ứng Hàn lắc đầu, không thu dọn.
“Bây giờ cũng sắp mười giờ rồi, anh còn không thu dọn thì định đợi đến lúc nào?” Lâm Lung hơi bất ngờ.
Từ Ứng Hàn: “Tùy tiện cầm hai bộ quần áo là được, cũng không có gì cần thu dọn?”
“Sao lại không có?” Lâm Lung bất ngờ nhìn anh, bắt đầu trách mắng: “Quần áo không cần phải nói, nội y phải cầm đi, khăn mặt tốt nhất cũng phải cầm của mình đi, xưa nay em không dùng khăn mặt khách sạn. Còn có vật dụng thường ngày của anh, mấy thứ mỹ phẩm dưỡng da, dầu gội đầu, dao cạo râu tốt nhất đều mang đi.”
“Những thứ này đều phải mang đi sao?” Từ Ứng Hàn nhíu mày.
Lâm Lung nhớ tới hai lần trước bọn họ đi Đài Loan và Bắc Kinh, theo lý thuyết đều là hành trình vài ngày, chẳng lẽ anh không mang những thứ này?
Thế là cô hỏi: “Lần trước anh đi Đài Loan và Bắc Kinh không cầm những thứ này sao?”
Anh không trả lời.
Lâm Lung lập tức nói: “Được rồi, chờ em dọn đồ mình xong sẽ đi dọn cho anh.”
Từ Ứng Hàn ngồi trên giường, Lâm Lung nhìn anh, anh nói như chuyện đương nhiên: “Anh ngồi đây chờ em.”
Đối với chuyện Từ Ứng Hàn dính người đại khái cô cũng không đoán trước được. Có lẽ đàn ông đều có một mặt giấu kín, chỉ sợ vô số người không ngờ dưới sự lạnh lùng của Hàn thần ẩn giấu một mặt dính người.
Lâm Lung dọn đồ mình xong liền lập tức kéo anh về phòng.
Người ở cùng phòng với Từ Ứng Hàn là Ngô Địch, phòng họ tuy đặt hai giường nhưng vẫn đủ lớn. Lúc này Ngô Địch đặt vali mình dưới đất, hiển nhiên cũng đang thu dọn hành lý.
Khi biết cô cố ý tới giúp Từ Ứng Hàn thu dọn đồ đạc, Ngô Địch líu lưỡi nhìn bọn họ, lắc đầu liên tục: “Tôi cũng không ngờ lại có một ngày thế này, đội trưởng Hàn, cậu có mệt tâm không?”
“Không mệt.” Từ Ứng Hàn nói chuyện đương nhiên.
Lúc này Lâm Lung đang đứng trước tủ xem xét quần áo của Từ Ứng Hàn, căn bản không nghe thấy cuộc đối thoại của họ.
Cho đến khi cô quay đầu, ngón tay ngoắc một cái áo bị vò nhăn nhúm, mặc dù cái áo này thoạt nhìn giống như vải rách tiện tay nhét vào trong tủ quần áo nhưng cho dù là kiểu dáng hay tem còn chưa cắt đều thể hiện đây là một món đồ Prada kiểu dáng mới mùa hạ năm nay.
Lâm Lung cố nhịn đặt quần áo trên giường Từ Ứng Hàn, quay đầu tiếp tục sửa sang lại tủ quần áo của anh.
Rồi cô mới rất ‘ngạc nhiên’ phát hiện, cái áo chưa cắt tem kia căn bản không phải trường hợp đặc biệt bởi vì trong tủ quần áo này chỉ là quần áo mùa hè, ít nhất có năm món đồ mới hoàn toàn chưa cắt tem.
Cô hít vào một hơi “Anh mua những đồ này làm gì?”
“Không phải anh mua, là người khác gửi.” Anh bất đắc dĩ giải thích.
Lâm Lung nhìn quần áo bày trên giường, không chỉ có hàng hiệu quốc tế mà còn hai món là hàng thiết kế riêng, cô không nhịn được hỏi: “Fans anh có tiền đến mức này?”
“Nghĩ gì vậy, xưa nay anh không nhận quà đắt tiền của fans.” Từ Ứng Hàn đưa tay nhéo mặt cô một cái.
Lúc này Lâm Lung mới à ra, đúng rồi ngay cả đồ ăn vặt của fans anh cũng không lấy nói chi là quần áo đắt như vậy.
Anh thấy trên mặt cô còn phân vân, rốt cuộc cười nhẹ nói: “Thật ra đều là mẹ chồng tương lai của em gửi cho anh, bà ấy cũng biết bình thường anh bận bịu không có thời gian dạo phố mua quần áo.”
Gương mặt Lâm Lung đỏ lên, Ngô Địch ở bên cạnh đã trùm khăn mặt lên đầu mình.
Hai người có thề xem tôi hoàn toàn không tồn tại một lúc.
Vì nghĩ đến Ngô Địch cũng cần nghỉ ngơi nên Lâm Lung nhanh chóng thu dọn hành lý giúp anh, từ nhỏ cô đã quen với cuộc sống bay tới bay lui nên đã quen tay thu dọn vali.
Sau khi cô thu dọn xong, Từ Ứng Hàn đứng dậy, “Anh đưa em về phòng.”
Ngô Địch một bên đã lâu không lên tiếng rốt cuộc không nhịn được.
Anh ta nói: “Cậu biết Lâm Lung ở đâu không? Em ấy ở sát vách phòng chúng ta, ra ngoài rẽ phải.”
Tất nhiên Lâm Lung biết, nhanh chóng thấp giọng nói: “Anh đừng nghịch nữa, nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai còn phải bay.”
Kết quả cuối cùng cô vẫn không lay chuyển được Từ Ứng Hàn, để anh đưa mình về đến cửa phòng.
Vì phòng ngừa xuất hiện tình huống anh đưa đi rồi không quay về trong miệng Ngô Địch, Lâm Lung kiên quyết từ chối ý tốt đưa mình vào phòng của anh.
“Thật ra chính anh sẽ thu dọn hành lý.”
Đột nhiên Từ Ứng Hàn cúi đầu nhìn cô, không nhịn được thấp giọng nói.
Cả người Lâm Lung bị anh ngăn trước cửa, phía trước là bộ ngực anh, phía sau là cánh cửa. Cô hơi ngẩng đầu, có chút nổi nóng, lại có chút bất đắc dĩ: “Vậy anh giày vò em làm gì?”
“Không phải giày vò em.” Anh nói.
Con ngươi đen sâu của anh mang theo ý cười khẽ, lúc mở miệng giọng nói cũng nhuộm một sự thỏa mãn: “Trước kia thấy mẹ anh thu dọn hành lý cho cha, thật sự đặc biệt muốn biết có người vợ thu dọn hành lý cho mình có cảm giác thế nào?”
Lâm Lung không ngờ anh lại vì nguyên nhân này.
Hai tay thiếu nữ đặt sau lưng nhẹ nhàng chống lên ván cửa, đầu cúi xuống nhìn chân mình, ngón tay ngón chân cô nhẹ nhàng chuyển động, rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi: “Vậy anh cảm thấy thế nào?”
Vậy còn cô, cảm giác thế nào?
Lúc hỏi câu này lòng thiếu nữ đập thình thình.
“Vợ anh thật hiền huệ.”
*
Trước ngày bắt đầu thi đấu chính thức ở Vũ Hán, ba đội tham gia CKTG và đoàn cùng luyện tập tập kết ở một khách sạn tại Vũ Hãn.
Mặc dù ba đội đều ở Thượng Hải nhưng mọi người không đặt cùng một chuyến bay nên mãi cho đến năm giờ chiều tất cả mọi người mới đến đủ.
Trong khách sạn đã chuẩn bị sẵn phòng huấn luyện chuyên môn cho bọn họ.
Đội tới sớm nhất cho nên cũng vào sớm nhất.
“Máy tính này không tệ nha, tốc độ đường truyền cũng nhanh.” Giản Dịch lên đầu tiên, vừa thử đường truyền lập tức khen.
Thế là mọi người ầm ĩ ngồi xuống máy tính, người cho thuê đã sớm download xong LoL.
Lúc những đội khác tới bọn họ đã chơi được hai trận. Buổi tốt tất cả mọi người tụ họp cùng ăn bữa cơm, ngược lại vui vẻ hòa thuận. Vì ngày mai phải huấn luyện nên không ai uống rượu, chỉ là vẫn không ngăn được có người giở trò xấu.
Cũng không biết chủ ý ai nghĩ ra, thua trò chơi phải uống nước.
Đội là quán quân LPL giá trị thù hận lớn nhất, ngoại trừ Lâm Lung là con gái được ưu đãi, miễn cưỡng trốn được một kiếp, tất cả những người khác bao gồm Từ Ứng Hàn đều bị những đội khác trả đũa một trận.
Cuối cùng Giản Dịch thật sự không nhịn được, hét lớn với người đội TT: “Đm, không phải là chúng tôi thắng quán quân, các người mới là đội phải đánh trận Bubbling, mấy người không đứng sai team chứ.”
Kết quả Tạ Ý không chút do dự nói: “Nhưng chúng ta còn kết thù ở trận chung kết cuộc thi mùa hè.”
...
Được, hoàn toàn không còn gì để nói.
Cũng may cuối cùng huấn luyện viên giải cứu bọn họ, mọi người được thông báo sáng mai mười giờ tập hợp.
Là tuyển thủ chuyên nghiệp thuộc tính con cú nghiêm trọng cho dù rất bất đắc dĩ với thời gian mười giờ này nhưng dù sao cũng là hợp tác huấn luyện, ai cũng muốn thừa dịp trước khi thi đấu luyện nhiều một chút cho nên tất nhiên đều đồng ý.
Chỉ là ngày hôm sau khi tất cả mọi người ăn sáng xong, lúc bị kéo xuống tầng dưới gặp một giáo viên xinh đẹp mặc trang phục yoga màu hồng, vẻ mặt vui vẻ nhìn họ, nhẹ giọng nói: “Chào mọi người, tôi là giáo viên yoga của các bạn.”
...
Khi được biết đây là để tăng cường thế chất cho họ, dành cho nhiệm vụ thi đấu nặng nề tương lai, tất cả mọi người rốt cuộc bắt đầu phản kháng.
Chỉ là sau đó phản kháng vô hiệu, trên bãi cỏ khách sạn chỉ còn lại vô số tiếng kêu thảm thiết.