Cả bọn trải qua một trận ẩu đả như vậy, đến khi có người xuất hiện dàn xếp, bọn họ đều được mời xuống tầng hầm, nơi này không gian rất lớn, xem ra cũng giống như là một phòng vip lớn, vị trí sát tường là một ghế sofa.
Mọi người vốn là say đến nghiêng ngã, lúc ở quán bar đồng loạt xông lên nhưng giờ thì thanh tỉnh không ít, sững sờ đứng ở giữa phòng, từng ng ời một bị dọa đến cúi đầu, không dám nhìn người đàn ông duy nhất ngồi ở đó.
Người đàn ông mặc một cái áo sơ mi màu đen, cổ áo tùy ý cởi ra hai nút, da hắn không giống những tên đàn ông khác rám nắng, mà ngược lại trắng nõn mịn màng. Bên dưới xương quai xanh vô cùng ưu nã, trên trán lòa xòa vài sợi tóc làm cho hắn thêm mấy phần mị hoặc, nếu hắn không cố ý bày ra dáng vẻ thiên lôi của mình, tuyệt đối nhìn hắn không khác gì những vampire trong thế kỷ trung cố, làm cho người ta say mê đến nỗi điên cuồng thậm chí bỏ qua sinh mạng.
Khương Sâm đang cấm mấy cục đá thoa lên chỗ trán bị sưng đỏ, hắn nhìn mình chằm chằm trong gương, liên tục xác nhận mặt mày sau khi nguy hiểm không có bị vết tích gì nhiều, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng điều này vẫn không thễ dập tắt lửa giận trong lòng hắn, thậm chí có người dám đập vào mặt của hắn, xem ra bọn họ đúng là không muốn sống nữa.
Trần Hi có một linh cảm sắp thấy diêm vương rồi đây, cô ngẩng đầu nhìn cái trán sưng đỏ của Khương Sâm, liền cúi đầu không dám thở mạnh một tiếng.
Cô biết người đàn ông này, hắn là cậu của Doãn Triệt, lại có mối quan hệ rất tốt với Doãn Triệt, kiếp trước Trần Hi đã gặp qua hắn mấy lần. Lúc đó có người đã hỏi cô thấy như thế nào về Khương Sâm, cô còn nhớ rõ, mình đã dùng qua mấy từ để hình dung hắn “Cơ trí, minh mẫn, thành thục, tuấn lãng”.
Dĩ nhiên những thứ này đều là ngoài mặt , trong lòng cô hoàn toàn không nghĩ như vậy, trên thực tế cô muốn nói chính là “Giảo hoạt, gian trá, yêu nghiệt, nhạy cảm”.
Tổng hợp những đặc điểm này lại chính là một bệnh thần kinh, nhất là không thể nhắc tới mặt của hắn, nếu như cộng thêm điểm này, Trần Hi cho là hắn thuộc về nhóm người có khả năng gây nguy hiểm cho người khác rất cao.
Cô còn nhớ rõ, lúc ấy con gái của cô không cẩn thận phun nước bọt vào mặt của hắn, thế mà hắn thuận tay đem ném đứa trẻ một cái tựa như ném bao thuốc nổ, thật may lúc đó Doãn Triệt nhanh tay, nếu không cả tiểu sinh mệnh lúc ấy có thể bị hắn làm chết.
Bây giờ mặc dù cô khẳng định mình sẽ không còn có đứa bé để bị hắn ném tới ném lui, nhưng cô đối với hắn khắc sâu ấn tượng trong lòng vẫn còn sợ hãi, lúc này cũng không cách nào quên hết trở lại như trước đây được.
Cô len lén liếc Khương Sâm một cái, sau đó cố gắng né mình trốn tránh phía sau bốn tên nam sinh, tình huống bây giờ là, mặt của Khương Sâm bị thương rồi, mà bọn họ chính là đầu sỏ gây nên.
Cho dù giết chết cô, cô cũng sẽ không thừa nhận, cái gạt tàn thuốc đó là do cô ném.
“Nói đi, chuyện gì xảy ra?”
Theo ý của Khương Sâm, Tiểu Hắc hắng giọng một cái, nhìn hướng đám nam nữ sinh gây chuyện hỏi. Vừa nhìn những đứa bé này cũng không lớn, còn là dáng vẽ sinh viên, bọn họ đến đâu gây chuyện không được, lại cố tình chạy đến nơi đây náo loạn, náo loạn không xong còn cố tình đập vào đầu ông chủ, Tiểu Hắc không khỏi cảm thấy đáng thương cho bọn họ khi biết sắp phải đối mặt với chuyện gì.
Trần Hi nấp phía sau không lên tiếng, lúc này không phải thời đểm anh hùng ra mặt, cô cũng không muốn trêu tức cái tên thần kinh Khương Sâm này.
“Các ngươi ai là dẫn đầu?” Tiểu Hắc mở miệng lần nữa, hắn quan sát những người trước mặt, thấy có người ánh mắt len lén liếc hướng tên nam sinh mặc áo sơmi hoa.
Tiểu Hắc đi về phía trước hai bước, vừa vặn đứng trước mặt “áo sơmi hoa”. Tiểu Hắc vóc dáng rất cao, cỡ chừng m, dưới tầng hầm như vậy càng có vẽ cường tráng dọa người. “Mày dẫn đầu hả?” lời nói của Tiểu Hắc rõ ràng hướng về phía “áo sơ mi hoa”hỏi.
“Chúng tôi đều là đi cùng nhau, chúng tôi là sinh viên, tôi không phải dẫn đầu.” “Áo sơmi hoa” run lập cập trả lời, khí thế ngất trời vừa rồi biến đâu mất.
Trần Hi nghe lời của hắn, âm thầm phỉ nhổ trong lòng, cái tên này thật là ba phải. Hắn mới vừa rồi bộ dạng như không đánh nhau thì không chịu đi, làm cho bọn họ mới bị dẫn tới nơi này. “Tại sao gây chuyện?” Tiểu Hắc không nghe giải thích của hắn, trực tiếp hướng tên áo sơ mi hoa hỏi lại.
“Đại ca, người xem tổn thất bao nhiêu , tôi bồi thường có được hay không.” Áo sơmi hoa ngẩng đầu liếc nhìn Tiểu Hắc, rất nhanh liền hạ xuống lại.
Hừ. . . . . . Vẫn biết là không có ý tốt rồi! Trần Hi thầm than, cô vẫn luôn không ngẩng đầu, nhưng lỗ tai cũng không phải chỉ để trưng bày, mỗi một câu cũng nghe được rất rõ ràng. Thì ra là tên áo sơmi hoa này cũng biết hành vi lôi kéo mấy người các cô vừa rồi là bẩn thỉu.
“Bồi thường?” Tiểu Hắc cười lạnh một tiếng, âm thanh này lập tức khiến nhiệt độ bên trong phòng giảm đi không ít. “Mày lấy cái gì bồi thường? Tổn thất vật chất có thể bồi thường, nhưng gương mặt của ông chủ bọn tao có thể sao?”
Ai. . . . . . Trần Hi oán thầm, cũng chính vì Khương Sâm là ông chủ coi trọng gương mặt như vậy, nên mới có thể có những thuộc hạ như vầy. Cô bỗng cảm thấy xấu hổ thay bọn họ. “Gương mặt?” Áo sơmi hoa lúc này mới có can đảm quan sát Khương Sâm đang ngồi trên ghế salon, cùng lúc đó, bên trong gian phòng cũng vang lên tiếng mấy cô gái kinh hô.
“Oa. . . . . . Rất đẹp trai. . . . . .”
“Trời ơi!”
Trần Hi một mực không ngẩng đầu lên, cô cúi đầu bắt đầu nhàm chán phân biệt mấy tiếng thán phục này là ai phát ra, ừ. . . . . . Thanh âm lớn nhất nhất định là Hạ Kỳ.
“Đại ca. . . . . .” Giọng nói của tên áo sơmi hoa tựa hồ cũng muốn khóc lên.”Vậy làm sao bồi thường đây?”.
Tiểu Hắc cũng có chút khó xử, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Khương Sâm, gương mặt của ông chủ trước đây chưa bao giờ bị thương, hắn cũng không
biết làm như thế nào bồi thường, nhìn dáng vẽ bình thường của ông chủ thế kia, nhưng gương mặt lại là bảo vật vô giá, so với phụ nữ còn được chăm sóc đặc biệt hơn.
“Nói hay lắm, tìm ra người nào ném đồ, để cho ta đập lại mười cái” Thái độ Khương Sâm tựa như đang cười, nhưng thanh âm của hắn tựa hồ đang ở địa ngục, vô cùng u ám.
Trần Hi lại càng cúi thấp đầu, trong lòng hy vọng, vừa rồi hỗn loạn như vậy sẽ không ai phát hiện ra người nào ném đồ.
Áo sơmi hoa nhìn trái một chút lại nhìn bên phải một chút, hắn lại ngẩng đầu nhìn Tiểu Hắc. “Đại ca. . . . . Lúc ấy rối loạn quá. . . . . .”
Haizz. . . . . . Trần Hi thở dài một hơi, hơi buông lỏng một chút, thật may là không có ai trông thấy.
Lúc ấy rất là hỗn loạn, vốn là một mình cô đánh bốn tên nam sinh. Sau đó ba cô gái còn lại không rõ tình hình cũng xông vào đánh, đá, cắn, sử dụng bất cứ thủ đoạn nào, chỉ riêng có cô là khăng khăng tìm dụng cụ để ném.
“Ông chủ, cái gạt tàn thuốc này ném xa như vậy, nếu không có sức lực thì đoán chừng cũng không ném tới, hay là trước hết để mấy cô gái này về trước đã.” Nghe Tiểu Hắc nói một câu, Trần Hi thiếu chút nữa xông tới ôm hắn lên xoay vòng vòng.
Đoán chừng không có ai biết, đối với môn ném đẩy tạ cô thật sự là thiên phú, đừng xem cô gầy ốm, chính là cô biết sử dụng kỹ xảo. Ai lại biết cái gạt tàn thuốc này bay xa như vậy lại cố tình nện vào mặt Khương Sâm. Những lời này của Tiểu Hắc thật là cứu vớt cái mạng nhỏ của cô.
Cô thề với trời, từ nay về sau cô không bao giờ nói Tiểu Hắc là đại ngốc nghếch nữa, mặc dù kiếp trước cô vẫn luôn cho là như vậy, nhưng hiện tại cô cảm thấy Tiểu Hắc quả thật thông minh tuyệt đỉnh.
“Để cho các cô ấy trở về?” Khương Sâm nhìn Tiểu Hắc một chút.
Tiểu Hắc cười hắc hắc, gãi gãi đầu.”Ông chủ, không phải ngài đã nói các cô gái xinh đẹp chính là hơi thở của quán bar chúng ta sao? Nếu họ có gây sự, chúng ta cũng khoan dung độ lượng mà cho họ đi, nhất định họ sẽ mang nhiều khách hàng hơn đến cho chúng ta”.
“Vậy sao?” Da mặt Khương Sâm không tự chủ co quắp mấy cái, hắn nhìn gương mặt ngu ngơ của Tiểu Hắc hỏi.
“Đúng đúng. . . . . . Chúng tôi sau này vẫn còn sẽ đến, hơn nữa giờ đã biết ông chủ đây dáng dấp đẹp trai như vậy.”
Cái chiêu tâng bốc của Hạ Kỳ thật tốt, rốt cuộc Trần Hi cũng thấy được Hạ Kỳ mồm mép lại có tác dụng thế nào. Cô có thể cảm thấy rõ ràng, khí thế của Khương Sâm dịu xuống không ít, tên đàn ông này chính là thích người khác khen gương mặt của hắn. Hắn giống như là một đóa hoa thủy tiên tự mãn, khen gì cũng không được, duy chỉ có khen mặt hắn là thích nhất. Những suy nghĩ đó được Trần Hi nuốt hết xuống bụng, trong lúc chờ đợi cô nhìn ra ánh trăng bên ngoài cửa.
“Cốc cốc. . . . . .” Tiếng gõ cửa vang lên, một gã vội vã đi tới.
“Ông chủ, đây là Doãn công tử nhờ tôi mang đến cho ngài, anh ấy nghe nói mặt của người bị thương, nên cố ý đem cái gạt tàn thuốc vừa rồi đi lấy dấu vân tay, đây chính là kết quả”.
Diêm Vương bắt người chết canh ba, tuyệt không để đến canh năm. Vào giờ phút này, Trần Hi hoàn toàn hiểu đạo lý này. Nếu như hỏi người nào là khắc tinh của cô, Doãn Triệt này là người thứ hai thì không người nào dám xưng là số một, cô cảm thấy mối hận của cô với hắn không chỉ diễn tả là thấu tận xương tủy, mà phải nói là đã xâm nhập vào từng tế bào.
Nếu như Doãn Triệt ở ngay trước mặt, cô cho dù liều mạng, cũng muốn ném thêm cái gạt tàn vào mặt hắn.
“Chỉ có thằng cháu này của ta là hiểu ta, Tiểu Hắc mày nhìn xem, chứng cứ rất quan trọng, Doãn Triệt đâu rồi?” Khương Sâm cười như hoa nở, nhìn người mới đến hỏi.
“Doãn công tử vì không muốn thấy vẽ khôi ngô của ngài bị mất điểm trong lòng anh ấy, nên anh ấy đã đi trước rồi, còn nói đợi khi nào ngài bình phục thì sẽ quay lại”.
“Biết rõ ông cậu này chỉ có cháu của ta” Khương Sâm gật đầu cười cười.
“Doãn công tử nói không cần cảm ơn, anh ấy vừa lấy đi hai chai rượu Laffey ngài mới mua tuần trước, còn nói bây giờ rượu giả trên thị trường rất nhiều, nên thay ngài nếm thử một chút xem có phải hàng thật hay không”‘.
Khương Sâm đột nhiên cảm thấy mặt hắn không còn đau nữa mà trong lòng rất đau.
“Ông chủ bây giờ bắt đầu kiểm tra chưa? ” Tiểu Hắc nhìn vật mẫu trong tay Khương Sâm.
“Mày nghĩ xem?” Khương Sâm ném vật mẫu lên bàn.
“Nam hay là nữ trước ạ” Tiểu Hắc không hiểu.
“Để cho áo sơmi hoa bồi thường những tổn thất vừa rồi, những người còn lại thả đi”.
Khương Sâm nói xong, Trần Hi trong lòng đánh trống mãnh liệt, không đúng, khẳng định không đúng, Khương Sâm không phải là người như thế, hắn căn bản cũng không có độ lượng như vậy.
“Cái cô gái đang cúi đầu kia, tôi kêu cô đấy.” Khương Sâm bỗng đưa tay chỉ.
Tiểu Hắc nhìn theo ngón tay của Khương Sâm, vẫn không hiểu.
“Chính là cái cô vẫn đang cúi đầu kia, mau tới đây cho tôi, tôi chính là đang chờ cái chứng cứ này… cô …. Có tiếp tục giả vờ cũng không giống đâu”
Trần Hi chậm rãi ngẩng đầu lên, Khương Sâm nở nụ cười như hồ ly.
“Làm sao anh biết nhất định là tôi?” Chứng cớ ngay trước mắt, Trần Hi không muốn giãy giụa, cô chỉ muốn biết, tại sao người đàn ông này lập tức có thể xác định là mình, hơn nữa nhìn dáng vẻ, hắn hình như xác định đã lâu rồi, cho nên mất nhiều thời gian như vậy để đợi được chứng cớ này.
“Không một ai mà trông thấy dung mạo của tôi mà không tỏ vẽ ngạc nhiên hâm mộ, nhất là phụ nữ, trừ khi cô có tật giật mình . . . . .”
Khương Sâm lại lấy gương ra, tự mãn soi qua soi lại, Trần Hi âm thầm cắn răng, cô thế nhưng lại quên mất những kẻ bị tâm thần thường thông minh hơn người bình thường.
Trần Hi than thở, cái mạng mình chắc đến đây thôi.