Lúc Trần Hi từ trong nhà Doãn Triệt đi ra là đã đến buổi trưa, bên ngoài mặt trời đã lên đỉnh đầu, ánh nắng có chút chói mắt, nhưng cũng có cảm giác rất ấm áp thoải mái.
Cô thở dài một cái, Doãn Triệt này thật là chỗ nào cũng thấy bóng dáng hắn, cô sao lại không cẩn thận hồ đồ chạy vào nhà hắn, cũng may là không xảy ra chuyện gì, nếu không thì mọi khó khăn gian khổ huấn luyện trong thời gian này chẳng phải là làm trò cười cho người ta sao?
Nghĩ đến huấn luyện, Trần Hi vội vàng bấm điện thoại gọi cho Tiểu Hắc, hôm nay cô còn chưa hẹn giờ với Tiểu Hắc khi nào mới có thể đến trường học đón mình.
"Ừm. . . . . . Được. . . . . . Tôi biết rõ rồi, ngày hôm qua, ngày hôm qua tôi tốt vô cùng, đừng lo lắng, không có gặp phải chuyện gì đâu." Trần Hi cúp điện thoại, cô suy nghĩ một chút, quả thật là coi như rất tốt, mặc dù ngủ trên giường Doãn Triệt, nhưng là cũng không có ngủ cùng hắn, so với quá khứ thì bây giờ coi như rất tốt còn gì.
"Cốc cốc. . . . . ." Tiểu Hắc gõ cửa phòng làm việc của Khương Sâm một cái.
"Lại có tin tức gì mới?" Khương Sâm đang tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần, nhìn thấy Tiểu Hắc ngó dáo dác đi vào, ánh mắt của hắn khẽ mở ra, liếc Tiểu Hắc một cái.
"Ông chủ, Trần tiểu thư vừa mới gọi điện cho tôi, tôi nghe giọng nói của cô ấy, tựa hồ hôm qua rất tốt, không xảy ra chuyện gì bất thường.”
"Cậu muốn nói chính là chuyện này?” Trong giọng nói Khương Sâm đã tràn đầy bất đắc dĩ.
"À, lúc này ngài không cần lo lắng nữa, haha.” Tiều Hắc gãi gãi đầu, tiếp tục bày ra nụ cười ngu ngơ.
Khương Sâm một tay vỗ ót, một tay vẫy vẫy, gặp phải thuộc hạ chỉ biết quan tâm một cách mù quáng như thế này, hắn thật là có chút cảm thấy “bắn tên không đích”, không biết phải làm sao chỉnh đốn. (Ý nói lời nói hành động không mục đích rõ ràng, không sát thực tế)
Tiểu Hắc hiểu ý đi ra cửa, Khương Sâm tiếp tục tựa lưng vào ghế ngồi, đột nhiên hắn như nghĩ ra chuyện gì, đi tới một bức tranh trong phòng làm việc, Khương Sâm đưa tay vén bức vẻ lên, phía sau là một tủ sắt.
Hắn do dự một hồi, vẫn đưa tay mở khóa rương an toàn, hắn tin tưởng vật này của Roger nhất định sẽ phát huy tác dụng.
@@@@
Khả năng thiên phú là một điều rất kỳ diệu, Trần Hi cũng biết là mình không có thiên phú gì cả, nhưng cũng không nghĩ tới có thể đạt tời cảnh giới không có thiên phú như vậy.
Hôm nay Tiểu Hắc sắp xếp cho Trần Hi tập luyện bắn bia, mặc dù Trần Hi từng xem qua phim ảnh, cũng hâm mộ phụ nữ hiên ngang mạnh mẽ cầm súng, họ vừa đẹp đẽ, thanh thuần lãnh khốc, Nhưng không có một ai không có kỹ thuật bắn súng như thần, dù là nữ chính trong True Lies cũng có vận cứt chó cực tốt, đần độn u mê lại có thể bắn một phát chết ngay, hơn nữa còn là chục phát chục trúng.
Trần Hi không nghĩ tới cô cũng sẽ có cơ hội này, có thể nói lần đầu tiên cầm súng làm cô thấy hưng phấn, cô ảo tưởng mình xuyên qua giữa làn đạn, đạn bay vèo vèo làm cho đối thủ ngã xuống như quân cờ Domino, trong khi cô một hạt bụi cụng không dính, nhưng mà không được bao lâu, cô liền hoàn toàn triệt để bỏ đi cái ý niệm này.
Giờ phút này cô đang rúc cổ nghe Tiểu Hắc khiển trách.
"Đó là cái bia của người khác, cô lại bắn nhầm rồi.” Tiểu Hắc thầm hỏi ông trời, hắn không biết mình nên làm gì bây giờ, vốn là mọi chuyện đang rất tốt, tất cả tiến độ đều theo kế hoạch, thế nào đến giai đoạn mấu chốt này lại thất bại.
"Thật xin lỗi, tôi thử lại một lần." Trần Hi cảm giác rất có lỗi, cô cũng muốn biến thành Thần Thương Thủ, nhưng cô không có bản lãnh kia nha.
"Bằng bằng bằng. . . . . ." Sau mấy phát, đạn lại tiếp tục rơi xuống bên cạnh cái bia.
"Mắt cô bị lé sao?” Tiểu Hắc khó nhịn nói ra một câu giễu cợt, tình huống Trần Hi bắn súng cũng không phải bình thường, mỗi lần cô bắn ra cũng không thất bại, nhưng là mỗi viên đạn đều đi trượt qua bia, điều này làm cho không người nào có thể hiểu nổi.
"Thị lực của tôi tất cả đều tốt vô cùng, hai mắt đều là / chưa bao giờ mang mắt kính.” Trần Hi xấu hổ cười cười, nhìn thấy Tiểu Hắc người cũng như tên, gương mặt u ám, da mặt cô co rút không dám lên tiếng nữa.
"Thôi, đi thôi, thời gian không còn sớm, ngày mai tiếp tục." Tiểu Hắc bất đắc dĩ nhướng mắt, hắn thật ra thì muốn nói, cho dù là ngày mai đoán chừng cô cũng sẽ không tốt hơn chút nào.
Trần Hi về đến nhà, ngoài dự đoán nhìn thấy Khương Sâm đáng lẽ ra không nên về sớm như vậy, hắn đang ngồi trên ghế salon nhìn thứ gì đó, vẻ mặt của hắn xem ra như có điều suy nghĩ, giống như đang tính toán điều gì.
Thời gian chung sống dài như vậy rồi, Trần Hi đối với Khương Sâm cũng biết không ít, đoán chừng lại có người nào sắp phải xui xẻo đây.
"Hôm nay anh về sớm như vậy, muốn ăn món gì, bây giờ tôi đi làm.” Trần Hi buông đồ trên tay xuống liền chạy thằng vào phòng bếp, buộc tạp đề vào, nhô đầu ra hỏi.
"Đơn giản là tốt rồi, tối mai cùng tôi tham gia một bữa tiệc, đồ trên khay trà, một lát nữa cô thử xem.” Khương Sâm chỉ vào một hộp bằng vải nhung trên bàn.
"Được." Trần Hi đáp một tiếng.
Khương Sâm không có yêu cầu gì, Trần Hi cũng không tốt lành gì chỉ làm thức ăn đơn giản, cô chẳng qua chỉ là đổi từ bốn món mặn một món canh như trước đây thành một món mặn và một canh.
Sau khi ăn xong, Trần Hi mở cái hộp Khương Sâm để trên bàn, bên trong là một bộ trang sức bằng ngọc lục bảo, thoạt nhìn rất cổ điển, rất giống như đồ gia truyền.
“Ngày mai cô mang nó theo cùng tôi tham gia bữa tiệc, đến lúc đó nghe tôi sắp xếp, tôi muốn cô làm một ít chuyện.” Khương Sâm nói chuyện dáng vẻ rất thoải mái, nhưng mà Trần Hi một chút cũng không cảm thấy nhẹ nhõm, cô nhớ tới chịu phạt huấn luyện trong thời gian gần đây, ánh mắt nhìn về phía Khương Sâm có chút đề phòng.
"Yên tâm, cô được huấn luyện cũng là vì tự vệ, tôi sẽ không để cô phải đi làm chuyện giết người giệt khẩu gì đâu.” Khương Sâm tựa hồ có chút cảm thấy buồn cười, hắn quan sát thái độ của Trần Hi, tâm tình thoạt nhìn rất ung dung: “Chuyện cô cần làm ngày mai, chỉ là mang sợi dây chuyền này đi đến trước mặt người tôi chỉ định một vòng là được rồi.”
"Chỉ đơn giản như vậy?" Trần Hi vẫn có chút không quá tin tưởng.
"Chỉ đơn giản như vậy." Khương Sâm vô cùng chắc chắn.
Khương Sâm nói xong cũng đứng dậy đi về phòng, Trần Hi cầm trang sức ngọc lục bảo trên khay trà lên quan sát cẩn thận, trước không nói đến công nghệ tinh xảo của bộ trang sức này, chỉ riêng giá trị của nó, cùng màu sắc vô cùng thượng thừa. Khối ngọc bảo kia ít nhất cũng carat trở lên, óng ánh trong suốt, pha lẫn màu xanh và lam, có thể được xưng tụng là cực phẩm khó tìm.
Trước đây khi là thiếu phu nhân, Trần Hi đã từng vì phô trương nên cũng đã học qua khóa giám định bảo thạch, kết quả coi như cũng không tệ, lúc ấy thầy dạy giám định trang sức đều nói đôi mắt của Trần Hi rất tinh, nhìn bảo thạch vô cùng chính xác.
Nhìn thấy điện thoại rung lên, Trần Hi lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện ra một số điện thoại lạ hoắc.
"Alo?" Trừ điện thoại của Doãn Triệt ra, Trần Hi vẫn không có thói quen từ chối tiếp điện thoại.
"Tôi là Doãn Triệt, chớ cúp điện thoại." Thanh âm của Doãn Triệt trong điện thoại truyền tới.
Trần Hi không lên tiếng, nhưng thật sự cũng không tắt điện thoại.
"Tối mai nếu em có thời gian, tôi muốn mời em làm bạn gái, theo tôi tham gia bữa tiệc, tôi đảm bảo trước mười giờ tối sẽ đưa em về nhà, tin tưởng tôi.” Doãn Triệt tựa hồ lo lắng Trần Hi cự tuyệt, một hơi đem hết những lời muốn nói mà nói ra.
"Xin lỗi, ngày mai tôi có việc rồi.” Sau khi Trần Hi nói xong, cô cảm thấy không khí có chút nặng nề, cô và Doãn Triệt đều không cúp điện thoại, nhưng cũng không thấy ai nói gì.
"Vậy coi như . . . . ."
Trần Hi cảm giác ba chữ này Doãn Triệt nói ra vô cùng buồn bã và mất mát.
"Cái đó. . . . . ." Trần Hi không biết tại sao cô muốn giải thích, nhưng cô vẫn không tự chủ được giải thích: "Tôi vừa mới đồng ý với Khương tiên sinh tham gia bữa tiệc, cũng là ngày mai ....”
"Như vậy nha, vậy chúng ta tối mai gặp." Thanh âm Doãn Triệt trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Được, tối mai gặp." Trần Hi nói xong định cúp điện thoại.
"Chờ một chút, cái đó..bây giờ em cảm giác thế nào rồi, có còn cảm giác không thoải mái chỗ nào không, về sau đừng uống rượu nhiều như vậy, uống rượu không tốt cho sức khỏe.” Doãn Triệt nghe giống như là đang cố tìm chuyện để nói.
Trần Hi cũng không cắt ngang, chỉ là mặc kệ hắn lầu bầu lẩm bẩm đem lời nói cho hết.
"Em không nói chuyện, có phải tôi làm phiền không?” Doãn Triệt không nghe được tiếng đáp lại, thanh âm của hắn trở nên thận trọng, thậm chí còn có chút sợ sệt.
"Không có." Trần Hi mắt trợn trắng, cô thật là không biết nên nói gì.
"Còn nữa, đừng ngủ quá trễ, ngủ trễ đối với thân thể cũng không tốt." Doãn Triệt lại bắt đầu càu nhàu.
Trần Hi rõ ràng thấy mình nên để điện thoại xuống, để cho Doãn Triệt om sòm cách xa mấy dặm, nhưng cô không biết vì sao mình không nỡ xuống tay. Trần Hi tự an ủi mình, cô đây là da mặt mỏng, ngượng ngùng, dù sao tối hôm qua nhờ có Doãn Triệt cô mới không bị bỏ rơi đầu đường xó chợ.
"Cái đó ..... Em còn nghe tôi nói không?”
"Ừm. . . . . ." Trần Hi đáp một tiếng, cô đã cảm thụ sâu sắc cái cảm giác nghe Doãn Triệt nói chuyện nhảm rồi.
"Cái đó. . . . . . Tay của em có mỏi hay không?" Thanh âm Doãn Triệt giảm thấp xuống rất nhiều.
"À?" Trần Hi có chút ngạc nhiên, Doãn Triệt làm sao biết cô hôm nay tập bắn súng, bị lực đàn hồi làm cho tay có chút tê dại.
"Vẫn không sao, lần đầu tiên tập bắn súng nên không quen thích ứng, vẫn là làm chưa tốt.”
Trần Hi quay đầu lại suy nghĩ một chút, không chừng là Khương Sâm nói cho Doãn Triệt biết, một người đàn ông thích xem náo nhiệt như thế, thích nhất chính là đem chuyện đơn giản làm cho phức tạp.
"Tôi cũng là lần đầu tiên bị. . . . . ., em làm như vậy ..... cũng rất tốt rồi.” Trần Hi lại nói trắng ra như vậy khiến Doãn Triệt cảm thấy mặt mình phát sốt, giờ phút này hắn đang nằm lên chỗ mà Trần Hi nằm hôm qua, trong đầu chính là hình ảnh Trần Hi cầm lấy cái đó của hắn mà vuốt ve.
Trần Hi nghe trong giọng nói của Doãn Triệt có chút ngượng ngùng nũng nịu, cô lạnh run một cái, đây là cái gì, sau một đêm, thế nào mà cảm nhận của cô cũng không được bình thường, Doãn Triệt làm sao có thể giống như con gái nũng nịu như vậy, đùa gì thế, mặt trời mọc ở hướng Tây rồi sao? Trần Hi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một vầng trăng tròn.
"Loại cảm giác đó rất kỳ quái, nhưng mà tôi lại thích, chỉ cần em thích, tôi không ngại em tiếp tục." Doăn Triệt tiếp tục nhỏ giọng nỉ non. Thanh âm của hắn rất nhẹ, nhẹ khiến Trần Hi cảm thấy cô cơ hồ cũng không nghe ra hắn đang nói gì.
"À?" Trần Hi cảm thấy giữa lời nói của cô và Doãn Triệt có chút không thích hợp, tựa như ông nói gà bà nói vịt, nhưng lại cũng có chút giống nhau, cô cảm thấy mình bắt đầu ngu ra rồi.
"Thời gian không còn sớm, đi ngủ sớm một chút đi, tối mai, chúng ta hẹn gặp lại." Doãn Triệt hẹn gặp lại xong vẫn không cúp điện thoại.
"Không phải nói mai gặp lại rồi sao?” Trần Hi cảm thấy kỳ quái không nghe được tiếp cúp máy.
"Tôi đợi em tắt máy trước, ngộ nhỡ em còn có gì muốn nói với tôi.”
Giọng nói Doãn Triệt dịu dàng, hơn nữa trong bóng đêm mông lung, không biết vì sao nghe qua có chút hấp dẫn.
Trần Hi há miệng, cuối cùng vẫn không biết còn nên nói những gì, vộ vã nói một câu hẹn gặp lại, liền cúp điện thoại.
"Bắn súng. . . . . . Lần đầu tiên. . . . . . Phụt. . . . . . Cô gái nhỏ thẳng thắn thật đáng yêu, mình biết là cô ấy nhớ những chuyện đêm qua mà.” Doãn Triệt nằm ở trên giường, si ngốc nở nụ cười, hắn nhìn ra bầu trời đêm, ánh trăng hôm nay sao lại to và sáng như thế!
Tối nay dưới cùng một ánh trang, một người đàn ông và một phụ nữ đều rơi vào mộng đẹp.
Người đàn ông mộng thấy một bàn tay nhỏ bé làm cho hắn điên cuồng hưng phấn.
Người phụ nữ mơ thấy những ngón tay dài thanh tú đang nắm chặt cây súng, vèo vèo bắn ngay giữa hồng tâm....