“Cậu nhỏ… cái này…” Doãn Triệt buông lỏng tựa vào ghế sofa, lấy ra thiếp mời đưa cho Khương Sâm “Tối mai sáu giờ, đừng đến trễ”.
“Cháu lớn của ta đã già thêm một tuổi rồi” Trên mặt Khương Sâm có chút cảm giác hứng thú.
Doãn Triệt không khỏi lạnh run một cái, hắn cảm giác lần này Khương Sâm nói chuyện ra vẽ thẳng thắn của kẻ bề trên không giống như trước đây, nhìn qua thật đúng là có điểm giống như mẹ của hăn.
“Yên tâm ngày mai ta sẽ đến đúng giờ.” Khương Sâm đem thiệp mời bỏ vào túi quần, đứng dậy muốn rời đi, nhìn thấy Doãn Triệt còn không có ý định nhúc nhích liền hỏi “Còn chuyện gì sao?”
“Cậu phải đi sao?” Doãn Triệt nhìn về phía Khương Sâm.
“Đúng.” Khương Sâm gật đầu một cái.”Thế nào?”
“Đi đâu?”
“Về nhà .” Khương Sâm đáp như đó là chuyện dĩ nhiên.
“Lúc này mới có mấy giờ? Bình thường không phải cậu đợi quán bar đóng cửa mới về nhà sao, hôm nay sao lại sớm vậy?” Doãn Triệt quan sát Khương Sâm, giọng nói có chút tò mò như đang tìm tòi nghiên cứu vấn đề gì “Không phải là kim ốc tàng kiều chứ?”
Khương Sâm chỉ cười cười không nói, ý tứ tựa hồ như đồng tình, điều này càng làm cho Doãn Triệt kinh ngạc trợn to hai mắt, hắn vô cùng tò mò rốt cuộc kiểu phụ nữ thế nào có thể làm cho Khương Sâm – một người tự kỷ chỉ yêu bản thân mình để mắt tới. Hắn thậm chí không tưởng tượng ra bộ dáng Khương Sâm ở trên người phụ nữ đó.
“Cậu nhỏ à, mợ nhỏ có biết làm cơm không, sau giờ học con liền chạy đến đây, ngay cả cơm còn chưa ăn” Doãn Triệt tự cho mình quyền gọi người phụ nữ của Khương Sâm như vậy cũng thấy rất tốt, chưa biết là người phụ nữ đó có quản được hắn hay không, trước mắt cứ gọi vậy đã.
Bây giờ chưa là vợ chồng cũng có thể sống cùng nhà, nhưng mở miệng kêu một tiếng như vậy cũng làm hắn nổi hết da gà. Doãn Triệt thật sự tò mò, cô gái được Khương Sâm để ý phải xinh đẹp đến mức nào.
“Con đói bụng? vậy cũng tốt, thiếu chút nữa ta quên mất chưa đưa con đi đón gió tẩy trần rồi, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn”. Khương Sâm cũng không quan tâm đến ý tứ của Doãn Triệt, hắn tự nhiên lấy điện thoại di động ra gọi ngay trước mặt Doãn Triệt.
“Hôm nay tôi đi ra ngoài ăn, , không cần chuẩn bị . Ừ. . . . . . Được. . . . . .” Sau khi cúp điện thại, Khương Sâm phẩy tay, ý là đã giải quyết vấn đề rồi.
“Cậu cũng biết con không phải ý đó mà, đến khi nào thì có thể gặp mợ nhỏ đây, mai được hay không?”.
“Mợ nhỏ?” Khương Sâm ý tứ liếc mắt nhìn Doãn Triệt. Hắn đang nghĩ có nên cần thiết điều chỉnh cách xưng hô của Doãn Triệt không, có những lời ngàn vạn lần không nên nói quá sớm.
“Đừng nói là con không nói trước với cậu, mẹ con hàng ngày cứ lẩm bẩm hôn sự của cậu, chị cả trong nhà cũng như mẹ thôi, cậu thật đúng là tâm bệnh trong lòng bà ấy đấy, nếu đã có người,vậy thì tốt nhất cùng nhau ra mắt đi, để cho mẹ con nói ít lại vài câu”. Doãn Triệt hết uy hiếp đến dụ dỗ hy vọng nhìn thấy người phụ nữ mà Khương Sâm đang giấu kia, ông cậu nhỏ này của hắn cũng thật là kỳ lạ, cuộc sống riêng tư cứ thần thần bì bì thế nào đó.
Doãn Triệt chỉ biết, sau khi ông bà qua đời, Khương Sâm liền xuất ngoại, hắn lang thang ở nước ngoài cũng mười năm, sau lại không biết vì sao đột nhiên trở lại, nhưng vẫn chỉ có một mình.
Về phần Khương Sâm ở nước ngoài cả chục năm trải qua cuộc sống thế nào, đã làm gì, cũng không ai rõ lắm, thậm chí cả mẹ hắn cũng không moi được bất kỳ thông tin gì từ trong miệng Khương Sâm.
Qua lại với nhau, mọi người cũng ngày càng lười hỏi tới, dù sao xem ra cuộc sống Khương Sâm cũng không tệ lắm, một mình ở một nhà trong khu chung cư sang trọng, còn có tiền mở quán bar, đáng nhắc tới chính là, quán bar này do Khương Sâm dùng tiền mua. Nói cách khác, dù cho hắn không mở cái quán này, thì với vị trí tấc đất tấc vàng ở đây, dựa vào tiền cho thuê cửa hàng cũng dư dả cho hắn chi tiêu hàng ngày.
Tính ra như vậy, Khương Sâm ở nước ngoài cũng kiếm được không ít tiền rồi, về phần những tài sản khác của hắn cũng không ai biết đến.
Thời điểm bắt đầu, mẹ Doãn đối với việc mở quán bar của Khương Sâm cũng có chút nghi ngờ, trong tay bà lúc này vẫn còn nắm giữ sản nghiệp của Khương Gia, không nghĩ tới Khương Sâm chỉ cần hai năm đem quán bar nhỏ trở thành chỗ ăn chơi lớn nhất ở đây. Mẹ Doãn cũng yên lòng, định đem tất cả sản nghiệp quăng cho Khương Sâm quản lý.
Thậm chí còn bất ngờ hơn, Khương Sâm mỗi ngày đều vùi mình ở quán bar, những sản nghiệp kia hắn cũng chỉ dạo qua một vòng, đuổi việc vài người, lại tuyển thêm vài người mới. Vốn tưởng là chỉ cần miễn cưỡng duy trì được thu chi, nhưng đột nhiên công ty vô cùng tỏa sáng, thoắt một cái trở thành một trong những công ty nộp thuế hàng đầu.
Năng lực của Khương Sâm không thể không gọi là thần kỳ, tất cả xem ra đều rất thuận lợi, mẹ Doãn liền bắt đầu lo buồn chuyện hôn sự của hắn, dáng dấp Khương Sâm quả thật rất đẹp, đàn ông đẹp trai cũng tốt, nhưng quá đẹp như vậy xem ra lại không tốt lắm. Hơn nữa Khương Sâm còn tự luyến, hắn bị mẹ Doãn an bài đi xem mắt mấy lần, về sau liền nói, xem mắt có thể, nhưng phụ nữ nhất định phải xinh đẹp tương xứng với hắn, nếu không nhìn hắn cũng không thèm nhìn.
Điều này càng làm buồn lòng mẹ Doãn, vốn là bà định trông tìm một chỗ môn đăng hộ đối, sau đó bắt đầu tìm kiếm những cô diễn viên minh tinh xinh đẹp, mặc kệ là cô gái như thế nào, miễn là nhìn xứng đôi với Khương Sâm, nhưng kết quả vẫn vô cùng ảm đạm.
Thấy việc xem mắt vô vọng, mẹ Doãn chỉ còn lại một chiêu duy nhất của phụ nữ, đó là càu nhàu, những cô gái bà tìm xinh đẹp như vậy đều không phù hợp với yêu cầu của hắn sao? Tốt nhất là Khương Sâm đừng đến tìm bà, chỉ cần gặp mặt ở đâu là nghe bà dạy dỗ ở đó, bất luận là gặp riêng hay tại các bữa tiệc của gia đình, chỉ cần Khương Sâm tham gia, người ta liền nhìn thấy hai chị em ở một chỗ “nói chuyện phiếm”.
Mỗi lần như vậy, Doãn Triệt cũng thật lòng bội phục Khương Sâm, hắn làm sao có thể chịu đựng mẹ Doãn bên tai cằn nhằn lảm nhảm hai đến ba giờ đồng hồ mà gương mặt vẫn tươi tỉnh như không có chuyện gì, ừm… hình như nói xấu mẹ mình như vậy cũng có phần không đúng.
Doãn Triệt quan sát nét mặt của Khương Sâm, hy vọng hắn có thể cho một đáp án thỏa mãn.
Khương Sâm nhìn Doãn Triệt nhẹ nhàng nâng khóe miệng “Con xác định thật sự muốn gặp cô ấy?”.
“Phải” Doãn Triệt vội vàng gật đầu một cái.
“Ta chỉ sợ đến lúc đó làm con thất vọng” Thái độ của khương Sâm rất bí hiểm.
“Làm sao có thể, với ánh mắt của cậu, tuyệt đối con sẽ không thất vọng.”
“Đi thôi, ăn cơm trước đã, mai sẽ cho con gặp.” Khương Sâm từ ghế sofa đứng lên, hai người một trước một sau ra khỏi cửa quán bar.
Sắc trời đã dần tối, những ngọn đèn xanh đỏ treo trên đường cái làm cảnh quan vô cùng phồn hoa náo nhiệt.
Khương Sâm nhìn chằm chằm vào ánh trăng sáng, lại nhìn sang người bên cạnh có vẽ đã trưởng thành, nhưng vẫn chưa mất đi tính khí ngông cuồng của tuổi trẻ, con người ta phải từ thất bại và đau khổ mới lớn lên được, đã như vậy, hãy để cho hắn dạy cho Doãn Triệt một bài học.
@@@@
Khương Sâm nói không về nhà ăn cơm, Trần Hi cũng lười phải nấu ăn. Cô nấu một nồi cơm, lấy ra một gói hương kim châm cay, lại làm một quả trứng ốp la, cộng với một muỗng tương hạt tiêu, tất cả đem trộn lại một chút, cứ như vậy cũng coi như xong cơm tối.
Bình thường do phải chuẩn bị bữa cơm, thời gian bất đắc dĩ sẽ trôi qua rất nhanh, tối nay lại rãnh rỗi như vậy, Trần Hi ngược lại cảm thấy có chút nhàm chán, định mở tivi, xem các tiết mục linh tinh.
Đây là lần đầu tiên Khương Sâm không trở về nhà ăn tối, thói quen là thứ vô cùng đáng sợ, Trần Hi tự an ủi chỉ do rãnh rỗi có chút nhàm chán nên suy nghĩ vớ vẩn. Hiện tại điều cô cần nhất không phải là được nhàn rỗi, mà muốn cho mình bận rộn hơn, tiết kiệm bớt những suy nghĩ linh tinh trong đầu.
Nghĩ tới đây, cô lấy bao thư Hạ Kỳ đưa từ trong túi ra, trên bao thư có viết mấy chữ, chính là bút tích của Doãn Triệt.
Trần Hi vuốt vuốt tay trên bao thư một hồi, do dự giống như đang cầm trên tay chiếc hộp Pandora không biết có nên mở ra không. Cuối cùng, cô hít sâu một hơi, ngồi ngay ngắn lại, cắn răng một cái, vang lên tiếng bao thư bị xé rách. (Trong thần thoại Hy Lạp, sự tích về chiếc hộp Pandora kì bí đã để lại cho nhân gian những điều thú vị và hấp dẫn. Theo truyền thuyết, đó là một chiếc hộp mà các vị thần trên đỉnh núi Olympus đã tặng cho nàng Pandora – người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người. Nàng Pandora đã được các vị thần dặn kĩ rằng không được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng với sự tò mò cua mình, Pandora đã mở chiếc hộp ra và tất cả những gì trong chiếc hộp kì bí đó đã khiến cho tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh… và chiếc hộp chỉ còn sót lại một chút ” hy vọng” mang tên Pandora cho loài người để có thể tiếp tục sống.)
Bên trong là một thiếp mời màu đỏ tươi, đại ý là Doãn Triệt muốn mời cô tham gia tiệc sinh nhật của hắn.
Tiệc sinh nhật ư? Trần Hi cảm thấy trừ khi đầu mình bị úng nước, nếu không cô sẽ tuyệt
đối không tham gia bữa tiệc này.
Có tiếng mở cửa nhẹ nhàng, chắc chắn là Khương Sâm đã trở về.
Trần Hi có chút bối rối đem cất thiệp mời vào bao thư lại vào túi, bây giờ cô còn chưa chuẩn bị tư tưởng để giải thích mối quan hệ của mình với Doãn Triệt.
Trần Hi mờ ám lén liếc mắt nhìn Khương Sâm, hắn cầm áo khoác treo lên giá, đổi giày trực tiếp đi tới trước mặt cô ngồi xuống.
“Tối nay ăn món gì?”
“Cơm trộn.”
“Có để phần tôi không?”
Trần Hi ngẩng đầu nhìn về phía Khương Sâm, cô cảm thấy trong đôi mắt hắn hôm nay có gì đó rất khó nói, hôm nay hắn quá bình thường, nhưng ngược lại hắn càng bình thường đối với cô chính là bất thường.
“Cơm trộn không thể để lâu, anh vẫn chưa ăn?”
“Ăn rồi, nhưng ăn bên ngoài không được thoại mái như trong nhà, về nhà cảm thấy dạ dày có chút đói.” Khương Sâm tựa vào ghế sofa, vẽ mặt lười biếng tựa như một con mèo Ba Tư chậm chạp. Lời nói của hắn nghe qua như trần thuật một sự việc bình thường, nhưng không hiểu sao Trần Hi cảm giác trong đó có phần nũng nịu.
“Anh muốn ăn món gì, tôi làm sẽ nhanh thôi, nhưng không thể quá phức táp, đã trễ rồi.”
“Vậy thì trộn cơm đi.”
“Cơm này vừa mới nấu tối nay, nếu anh không chê, tôi không nấu thêm nữa có được không?”
“Được.”
Khương Sâm hôm nay nói chuyện rất ôn hòa, hắn như vậy càng không bình thường. Trần Hi quái dị đưa mắt nhìn hắn một cái, thấy vậy Khương Sâm nhìn cô mỉm cười.
Trần Hi cảm giác tim mình nhảy lỡ mất một nhịp, vội vàng mở to mắt nhìn sang hướng khác.
“Tôi đi làm cơm.” Trần Hi nói xong vội vã đi vào bếp, Khương Sâm nhìn theo bóng lưng cô đã khuất, đưa tay lấy thiệp mời từ trong túi cô còn chưa kịp kéo lại ra xem. Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, cô cũng được mời, tối mai nhất định sẽ vô cùng thú vị.
Sau khi xem xong, Khương Sâm đem thiệp mời cất lại vào trong túi, vị trí hoàn toàn trùng khớp giống như lúc đầu.
“Tới đây ăn đi.” Trần Hi đứng ở bàn ăn kêu to một tiếng.
“Được . . . . .” Khương Sâm đứng dậy đi tới bên cạnh bàn ăn, “Giúp tôi trộn một chút.”
Trần Hi nghe lời dùng cái muỗng đem cơm cùng đồ ăn trong chén tỉ mỉ trộn đều, nét mặt cô rất chăm chú, chẳng mấy chốc, cơm cùng đồ ăn được tương ớt bao bọc vô cùng đẹp mắt.
Khương Sâm cầm muỗng cơm lên ăn, mùi vị vừa cay vừa mặn rất ngon. Trần Hi như thường ngày ngồi trên sofa xem tivi, chỉ chờ hắn ăn xong thì kêu cô đến dọn dẹp bát đĩa.
Khương Sâm hơi nhíu mày, hắn đang suy nghĩ một vấn đề, vấn đề này thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng cũng rất phức tạp.
Làm đơn giản hóa mối quan hệ phức tạp, hay sẽ làm phức tạp hóa mối quan hệ đơn giản, tất cả đều trông chờ vào quyết định tối nay của hắn.
Phức tạp thì nhất định sẽ có người bị tổn thương, nhưng đơn giản thì không phải là kết quả mà hắn muốn nhìn thấy.
Hả? Đột nhiên Khương Sâm lắc đầu cười, bắt đầu từ khi nào mà hắn phải đắn đo về quyết định của mình. Không phải kết quả mới là quan trọng nhất sao?