Nếu tính toán ra, tối hôm qua Trần Hi ở chỗ Khương Sâm cũng không bị coi là thiệt thòi gì, chỉ là ở trên ghế sofa ngủ cả đêm, làm cô eo mỏi lưng đau chuột rút cộng thêm bị sái cổ mà thôi.
Những chuyện này xem ra không đáng là gi, Trần Hi hận hận nghĩ, ít nhất so với việc bị Doãn Triệt ăn sạch sẽ thì vẫn còn may hơn, lần để bị trọng thương từ trong ra ngoài, lần này thì chỉ là bị thương bên ngoài.
Khi thân thể Trần Hi cứng ngắc đứng dậy từ ghế sofa, cái tên Khương Sâm kia chắc hẳn vẫn còn đang ngái ngủ, là Trần Hi đoán vậy.
Trên khay trà đối diện Trần Hi có để một cái máy quay, phía dưới có một tờ giấy, là Khương Sâm muốn Trần Hi tỉnh dậy tự mình xem nội dung đoạn phim trong máy.
P/s: Khương Sâm nói ra yêu cầu của mình, cần cô viết một phần nội dung cảm tưởng khắc sâu sau khi xem đoạn phim, số từ trở lên.
Trần Hi bĩu môi, nhìn lại một chút y phục trên người hoàn hảo không tổn hao gì. Cô cầm máy quay lên nhìn đoạn video, bên trong hình như là đang phát một đoạn phim ngắn.
“Không có một người nào là người tốt. . . . . .” Là gương mặt cô lúc đang ngủ.
“Cô là đang nói ai? ” Truyền đến câu hỏi êm ái của Khương Sâm.
“Khương Sâm. . . . . .” Cô gái tiếp tục lẩm bẩm ngủ đến nỗi không biết sống chết, giống như chỉ có ngủ là niềm vui
“Thật là bệnh thần kinh.” Trần Hi nhìn đoạn video xong, hận không được cầm máy quay trong tay đập nát, có ai mà tâm thần như tên đàn ông này không, đây chẳng khác nào là xâm phạm quyền riêng tư của người khác.
“Cô lại mắng tôi. . . . . .” Lại truyền tới giọng nói như ma quỷ của Khương Sâm, máy quay trong tay Trần Hi rơi xuống đất.
“Ừm. . . . . .” Khương Sâm nhìn thấy máy quay vỡ nát cũng không tức giận, ngược lại tâm tình hắn tựa hồ còn tốt hơn. “Trần tiểu thư, bản cảm tưởng sửa lại thành từ, buổi tối đợi tôi ở phòng khách, tôi muốn xem”.
Trần Hi đi
ên cuồng tát vào mặt Khương Sâm để cảnh tỉnh hắn, để lại trên gương mặt xinh đẹp của hắn năm ngón tay, nhưng tất cả cũng chỉ là trong tưởng tượng của cô, hành động thì lại không dám.
Nếu như Khương Sâm là người mà cô có thể trêu chọc như vậy thì tốt biết mấy, cô cũng sẽ không ngoan ngoãn đến làm giúp việc cho hắn, về phần lòng dạ hắn bao sâu, Trần Hi đứng thẳng người kéo bả vai, nếu như cho cô dùng một hình dung từ để nói, chính là Thái Bình Dương là tốt nhất.
_____
Trong trường học tất cả gió êm sóng lặng, câu chuyện ăn tối lãng mạn dưới trăng cũng chưa thấy truyền đến, Trần Hi có chút hoảng hốt, có lẽ người trong cuộc vẫn chưa rời giường, theo lý thuyết không có khả năng một chút tin tức cũng không có.
“Trần Hi. . . . . . Trần Hi. . . . . .”
“Hả?” Trần Hi quay đầu lại nhìn về phía Hạ Kỳ, “Thế nào?”
“Tan lớp rồi.”
“À” Trần Hi đáp một tiếng.
“Mi còn cầm sách ngược kìa”. Hạ Kỳ chỉ chỉ quyển sách trong tay Trần Hi đã bị vò không ra hình dạnh gì. Thấy cô trong lòng không yên đem sách bỏ vào túi.
“Mi làm sao vậy?” Trong mắt Hạ Kỳ tràn đầy nghi ngờ.”Sáng nay lúc vào lớp mi cũng không bình thường, có phải lúc làm giúp việc xảy ra chuyện gì? Hắn SM ngươi?” Ánh mắt của Hạ Kỳ trong nháy mắt trở nên phóng đại.
“Làm sao có thể, đừng có đoán mò.” Trần Hi thật là vô cùng bội phục tư duy suy nghĩ cường đại này của Hạ Kỳ.
“Vậy thì mi lại nghĩ tới Doãn Triệt, bọn mi có khoảng thời gian không gặp nhau, ta xem ngay cả hoạt động của hội học sinh mi cũng không tham gia?”
“Đùa gì thế, làm sao có thể có liên quan tới hắn. Ta còn ước gì cách xa người đàn ông này một chút đấy.” Trần Hi không nhìn thấy Hạ Kỳ dùng tay ra hiệu im lặng, nói tiếp.”Cái loại người ngày ngày đều nghĩ đến chuyện đồi trụy bỏ đi đó, sớm muộn gì cũng sẽ bị bệnh thận mà chết thôi”
“Vậy sao?”
“Dĩ nhiên. . . . . .” Trần Hi theo quán tính trả lời giọng nói sau lưng, thanh âm này có chút quen thuộc, cô từ từ quay đầu lại, Doãn Triệt đang đứng phía sau khoanh tay mỉm cười nhìn cô, nụ cười của hắn tuyệt đối không thể hình dung được là có thiện ý hay vui vẽ.
“Trợ lý Trần, tôi nhiều lần thông báo em đi họp, cũng chưa thấy em đến lần nào, lần này tôi cố ý tự mình đến đây một chuyến, chắc em cũng phải nể mặt chủ tịch hội học sinh này một lần phải không?” Trong mắt Doãn Triệt như cảnh cáo nói cho cô biết, nếu cô dám cự tuyệt thì xem thử hắn có thể làm gì.
“Đi đâu?” Trần Hi cắn răng, thôi thì đi họp cũng sẽ không mất miếng thịt nào.
“Phòng làm việc hội học sinh.” Doãn Triệt nhíu mày
“Lúc nào thì đi?” Trần Hi vẫn cảm thấy trong mắt Doãn triệt như đang che giấu cái gì đó.
“Bây giờ!”. Nói xong Doãn Triệt cầm túi Trần Hi lên quay đầu bước đi ra khỏi phòng học.
“Ê . . . . . Anh. . . . . .” Doãn Triệt đi rất nhanh, Trần Hi chỉ có thể chạy chậm đuổi theo.
Phòng làm việc hội học sinh ở trên một tầng vắng vẻ cách xa khuôn viên trường, bình thường sinh viên không đến nơi này nhiều lắm, nháy mắt đã đi tới gần cửa phòng, Doãn Triệt mới dần dần thả chậm bước chân chờ Trần Hi theo kịp.
“Trước hết anh trả lại túi cho tôi, tôi có thể tự cầm”. Trần Hi chưa bao giờ thấy bộ dáng Doãn Triệt cầm túi hộ phụ nữ. Trong sân trường này, nam sinh cầm túi giúp bạn gái cũng không ít, nhưng Doãn Triệt chưa từng làm qua những chuyện như vậy. Vậy mà bây giờ hắn rất tự nhiên quàng túi cô trên vai, dáng vẽ xem ra lại không có chút khác thường nào.
“Tại sao hôm qua em không nhận điện thoại của tôi?” Hội học sinh ngay cuối hành lang, khoảng cách tính ra cũng không quá gần, Doãn Triệt nhìn lướt qua bộ dáng rối rắm của Trần Hi, tựa hồ như đang cố gắng tìm kiếm câu trả lời, hắn nhếch khóe miệng, cũng không vội vã ép cô, ngược lại còn đi chậm hơn như cố ý cho cô thêm thời gian suy nghĩ.
“Tôi. . . . . .” Vấn đề này thật đúng là khó trả lời. Cô nên nói cái gì, nói ngày hôm qua lúc hắn gọi điện thoại, cô đang trên xe cậu của hắn, đến làm giúp việc, hay là nói cô vì muốn cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ nên không nghe điện thoại?
Người kia có thể bỏ qua cho cô ngày hôm nay, nhưng lại làm cho cô lâm vào tình trạng khốn khổ hơn, phải biết rằng Khương Sâm chính là người không sợ trời không sớ đất.
Còn người này có thể sẽ đế cho cô chết rất bi thảm ngay lúc này, Trần Hi ngẩng đầu nhìn xung quanh lại cúi đầu xuống, trong hành lang thế này lại không có một bóng người, không phải có buổi họp sao? Sao lại không có ai?
“Tôi không muốn nghe em nói dối, suy nghĩ cho kỹ rồi trả lời tôi”. Thấy đã đi đến cửa phòng làm việc của hội học sinh, Doãn Triệt bước càng chậm hơn, khiến Trần Hi đứng ở trước mặt hắn.
Doãn Triệt đã nói như vậy, Trần Hi cũng không vội vã trả lời, nghĩ tới tốt nhất là kéo dài thời gian lâu nhất có thể. Cô đi tới cửa phòng vươn tay về trước đẩy cánh cửa một cái, cửa vẫn không nhúc nhích.
“Không phải đi họp ư, người đâu?” Trần Hi linh cảm chẳng lành càng trở nên mãnh liệt.
“Chúng ta tới sớm, không phải là em có chìa khóa ư, mở cửa trước đi.” Doãn Triệt liền đứng ở sau lưng thở ra làn khí nóng vờn quanh gương mặt Trần Hi, thân thể của hắn cơ hồ muốn dán chặt lên người cô.
“Tôi để ở phòng ngủ rồi, hay để tôi trở về lấy”.
“Không sao, tôi có mang theo.” Doãn Triệt để chìa khóa vào tay Trần Hi, càng dán chặt vào người cô hơn một chút.
Tay Trần Hi nắm lấy chìa khóa.”Hay là chúng ta ở ngoài này đợi một lát đi . . . . . Doãn Triệt anh làm gì đấy. . . . . .”
Tay của cô bị Doãn Triệt bắt được, hắn nắm bàn tay cô cùng mở khóa cửa, sau đó đem cô vác qua vai, chân sau đá một cái, cửa liền bị khóa lại.
“Chờ? Nhưng tôi không chờ nổi nữa, đừng trách tôi, muốn trách thì trách em không nghe lời”. Doãn Triệt nói xong khiêng cô đến một căn phòng phía trong phòng họp, bên trong có giường nệm đầy đủ.
“Anh muốn cưỡng bức tôi sao?” Trần Hi sau một hồi choáng váng bị hắn ném lên giường, cô trợn to hai mắt, hoảng sợ nhìn doãn triệt, hắn đã bắt đầu cởi nút áo của mình.
“Cưỡng bức?” Doãn triệt cười cười, bên trong phòng nghỉ âm u, gương mặt của hắn phản chiếu, giống như yêu ma, lại lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
“Em cảm thấy mọi người sẽ tin tưởng lời nói của em sao? Mọi người sẽ chỉ tin tưởng vào một phiên bản duy nhật, cô trợ lý nhỏ thầm mến chủ tịch hội học sinh, sau khi phát hiện quyến rũ vẫn không làm cho anh ta thành người của mình, thẹn quá hóa giận nên tung tin làm huyên náo dư luận, mà tôi chẳng qua cũng chỉ phạm vào lỗi mà tất cả nam sinh khác cũng sẽ mắc phải nếu bị quyến rũ”.
“Doãn Triệt, anh vô sỉ. . . . . . tôi chưa bao giờ biết anh có thể làm người khác ghê tởm như vậy” Trần Hi dán chặt vào góc tường, trừng to mắt mà nhìn Doãn Triệt, tức giận kịch liệt càng làm cho ngực cô càng phập phồng.
“Ghê tởm?” Doãn Triệt đưa tay nâng cằm Trần Hi lên. “Đêm đó sao tôi không cảm thấy em có cảm giác ghê tởm, không phải là em cũng rất hưởng thụ sao?”
“Bốp. . . . . .” Cái tát đồng thời làm cho cả hai bên trong phòng ngẩn người đi.
Trần Hi nhìn mình tay,cô đã làm được, rốt cuộc cô cũng đã làm được, nhiều năm như vậy cô vẫn luôn muốn làm như vậy một lần, hôm nay cô rốt cuộc đã ra tay, so với tưởng tượng thì còn sảng khoái hơn.
“Em dám đánh tôi?” Doãn Triệt kéo cánh tay đánh người của Trần hi, nhấc bổng cô lên, hai chân Trần Hi lơ lửng trên mặt đất, toàn bô cơ thể đều đè lên cánh tay của cô.
“Khốn kiếp, anh buông tôi ra.” Trần Hi loạn xạ quơ chân múa tay, cánh tay còn lại cào cấu mặt hắn, hai chân cô đưa lên đá lung tung vào thân thể hắn, cũng không hề lo lắng sẽ bị hắn tức giận ném cô xuống đất.
“Hừ, mèo hoang nhỏ, móng vuốt của em cũng rất lợi hại”. Vừa nói xong Doãn Triệt cảm thấy trên mặt bị cô cào rách một đường, hắn tức giận quăng cô xuống giường, dùng thân thể đè lên ngăn chặn cử động của cô.
Doãn Triệt bắt được hai tay Trần Hi áp lên đỉnh đầu, hai chân giang ra ngồi lên đầu gối cô, khiến Trần Hi không thể làm loạn được nữa.
Cánh tay còn lại của Doãn Triệt khẽ vuốt lên vết thương trên má, cảm giác nhoi nhói đau khi tay hắn vuốt qua càng thêm rõ ràng.
“Nói đi, tôi trừng phạt em thế nào đây? ” Giờ phút này thanh âm Doãn Triệt trở nên lạnh lẽo khác thường, dưới tình thế bị động này, Trần Hi cũng không dám có cử động gì, lo lắng dẫn tới phản ứng của hắn càng mạnh mẽ hơn.
“Mới vừa rồi còn nhanh mồm nhanh miệng, móng vuốt ghê gớm như vậy, sao giờ lại không nói? Doãn Triệt giễu cợt nhìn thẳng mặt Trần Hi, cô cũng kiêu căng không kém nhìn lại, “Sao lại không nói gì nữa? Không phải tôi nên khen em thông minh, biết xem xét thời thế chứ?
“Tôi muốn anh thả tôi ra, anh sẽ làm sao?” Trần Hi nhìn về phía doãn triệt.
“Em nói thử xem?” Doãn Triệt bộ dáng tươi cười như mèo đang nắm con chuột nhỏ trong tay, đang đợi nó kiệt sức mới bắt đầu thưởng thức.
“Nhanh lên một chút. . . . . .” Trần Hi khép chặt hai mắt lại, dáng vẽ anh dũng chuẩn bị hy sinh.
“Làm gì?” Lúc này đến phiên Doãn Triệt có chút không hiểu.
“Không phải muốn làm ư, làm thì nhanh hơn một chút, lấy kiểu dã chiến năm phút của anh ngày đó, tôi bảo đảm sẽ không làm khó, ngoan ngoãn để cho anh làm”. Lời nói của Trần Hi thô lỗ không hề có mỹ cảm, bộ dáng của cô bây giờ làm Doãn Triệt rất đau đầu, vốn là một việc tốt đẹp, cho dù sự thật có hơi cưỡng ép, nhưng cũng chỉ là giữa nam và nữ lạt mềm buộc chặt, chẵng lẽ cô nghĩ rằng hắn chỉ muốn ăn cô thôi sao, hắn lại không có nhân phẩm đến thế?
“Này. . . đứng lên. . . . . . . . .” Doãn Triệt vỗ vỗ gương mặt Trần Hi.
Cảm thấy trên người không còn bị sức lực của tên đàn ông này kiềm chế, Trần Hi mở mắt.”Làm gì? Không làm nữa à?”
“Làm đương nhiên vẫn muốn làm, nhưng mà chúng ta đổi phương thức đi, tôi đều bị em khi dễ thê thảm như vậy, hôm nay đổi thành em làm cho tôi…” Doãn triệt cười liếm môi một cái, yêu mị tựa như con khổng tước khoe đuôi, không cố kỵ chút nào cho thấy giới hạn cuối cùng của mình.