*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trở lại vào trong phòng mình, nước mắt Tô Úc từng giọt từng giọt rơi xuống trên tờ giấy mà cô đang chuẩn bị hạ bút. Ngồi ở trước bàn đọc sách, Tô Úc viết hai lá thư, một lá cho Bạch Mạn Nhu, mà một lá khác thì cho mẹ của cô Tiền Thục Mai. Nước mắt từng giọt rơi xuống trên hàng chữ viết đã viết xong, tuy nhiên nó cũng không khiến cho mực bút nhòe đi. Tô Úc bỏ hai lá thư vào bìa thư sắp xếp gọn gàng, phân biệt xong rồi rón ra rón rén nhét vào khe cửa phòng của Tiền Thục Mai và Bạch Mạn Nhu.
Cô gọi điện thoại cho Hứa Đình, nói cho cô ta biết là mình đã quyết định đến Bắc Kinh tham gia cuộc thi phiên dịch viên. Thu dọn hành lý qua loa xong, Tô Úc dùng máy tính viết xong đơn từ chức, thông qua phương thức bưu phẩm gửi vào hòm thư của Đặng Thiểu Phong. Tuy rằng cô yêu thích làm nghề phiên dịch này, nhưng cô lại không thích làm cấp dưới của Đặng Thiểu Phong, bởi vì chỉ cần cô và Đặng Thiểu Phong có một chút liên hệ, Tiền Thục Mai sẽ nhất định không chịu bỏ qua ý nghĩ tác hợp cho hai người.
Ngồi taxi rời đi thị trấn cổ thẳng đến trạm xe lửa của thành phố T, Tô Úc ngồi ở đại sảnh mím môi nhìn cửa trạm. Cô yêu Bạch Mạn Nhu, cô không trách đêm nay Bạch Mạn Nhu nói những lời nói ấy, nhưng cô thật sự đã bị tổn thương bởi những lời ấy rồi. Thà mỗi ngày để chị trốn tránh bản thân mình, chi bằng cho chị không gian riêng để chị suy nghĩ quan hệ của hai người các cô, mà cô cũng muốn tham gia cuộc thi phiên dịch viên để xem trình độ ngôn ngữ của mình nằm ở đẳng cấp nào. Cô không biết phản ứng của mẹ mình và Bạch Mạn Nhu sau khi xem xong lá thư thế nào, cô chỉ biết là cô bây giờ thật sự trưởng thành, cô nguyện ý vì chuyện mình làm ra mà chịu trách nhiệm, bất luận đến cuối cùng Bạch Mạn Nhu lựa chọn thế nào, cô cũng sẽ tiếp tục yêu chị, sẽ không bao giờ thay đổi.
Lúc Tiền Thục Mai và Bạch Mạn Nhu nhận được lá thư được nhét vào ở dưới đáy cửa thì Tô Úc đã sớm mua vé xe lửa đến Bắc Kinh sớm nhất rời đi thành phố T rồi. Thư cô viết cho Tiền Thục Mai chỉ đơn giản vài câu: Mẹ, mẹ đã luôn bảo chỉ cần con hạnh phúc là được, là tốt rồi. Nhưng bây giờ con muốn nói cho mẹ biết rằng con không hạnh phúc, con đã không còn là con nít nữa, xin mẹ để con tự giải quyết chuyện của con. Con đi Bắc Kinh, hiển nhiên con sẽ trở về nếu lúc cần, xin đừng lại ép buộc con, con không phải là hình ảnh ngày xưa của mẹ mà là con gái mẹ, con hy vọng bản thân mình có thể tự quyết định hạnh phúc của chính mình.
Mà thư cô viết cho Bạch Mạn Nhu, trên mặt thư rõ ràng còn lưu lại vết tích nước mắt đã khô: Chị Mạn Nhu, tình yêu phải cần sự giữ vững của cả hai người, cũng phải cần sự tín nhiệm của hai bên. Em không trách chị giao em cho người khác, em chỉ hy vọng chị hiểu rằng em đã không còn là con nít nữa, em không phải nhất thời hay ham thích điều lạ mà yêu chị. Đối với em mà nói, yêu chị, muốn ở bên chị là một chuyện vô cùng nghiêm túc, em biết giữa chúng ta có rất nhiều điểm khác nhau, em cũng hiểu lý do mà chị chưa từng bảo chị yêu em. Những việc đó, em đều không có trách chị... Điều duy nhất em hy vọng là chị có thể kiên định lên, để con tim của chị chân chính thuộc về em, em không muốn khiến chị trốn tránh em, vì thế nên em quyết định đi Bắc Kinh. Em sẽ cho chị đầy đủ thời gian, cho dù thế nào em cũng xin chị hãy tin tưởng tình yêu mà em đối với chị không phải nói thay đổi thì có thể thay đổi, em sẽ chờ chị."Tiểu Úc." Xem xong lá thư Tô Úc để lại, Bạch Mạn Nhu nắm chặt nó, lần nữa khóc to lên. Chị bắt đầu nghi ngờ rốt cục mình làm như vậy là đúng hay sai, nước mắt không thể kiềm chế được chảy xuống, tim của chị bị nội dung trong thư hung hăng dày xé. Đúng vậy, từ đầu tới cuối Tô Úc đều yêu mình, cho dù em ấy nhỏ hơn mình, nhưng em ấy vẫn luôn chăm sóc, vẫn luôn yêu thương mình. Mà còn mình thì sao, tình yêu rõ ràng như vậy mà mình lại khư khư không tin tình cảm của em ấy đối với mình.
"Tiểu Úc..." Bạch Mạn Nhu cảm thấy cơ thể dường như rất nặng rất nặng, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy vô cùng nhọc nhằn. Vất vả lắm mới để cho nước mắt ngừng chảy, Bạch Mạn Nhu nức nở đứng yên ở trước gương thật lâu thật lâu, mãi đến khi Tiền Thục Mai gõ cửa phòng chị ở bên ngoài, chị mới đẩy con mắt có hơi sưng đỏ lên, đi ra mở cửa. Đối mặt với Tiền Thục Mai hơi kinh ngạc, Bạch Mạn Nhu buồn bực, giọng mũi nặng nề, nói: "Dì Thục Mai, có chuyện gì sao?"
"Tiểu Úc Tử đi Bắc Kinh rồi." Tiền Thục Mai lấy ra thư Tô Úc để cho bà, thở dài nói: "Có phải kiếp làm mẹ như dì đây quá kém cỏi hay không, ép buộc nó đến như vậy. Ôi, con bé này.... con bé này sao lại quật cường như bố nó thế chứ."
"Dì Thục Mai, không có gì đâu... Chắc vài ngày nữa em ấy sẽ về thôi." Bạch Mạn Nhu nở nụ cười tựa như an ủi, viền mắt lại có nước mắt đảo quanh ở bên trong, chị bây giờ không thể nghe thêm chuyện gì hay nhìn thấy gì liên quan với Tô Úc nữa, chị sẽ khóc mất.
Liên tục ngồi mấy giờ xe lửa đến trạm xe lửa của Bắc Kinh, khi Tô Úc tâm tình trầm trọng bước ra khỏi trạm xe lửa, Hứa Đình ăn mặc trang điểm lộng lẫy xuất hiện ở trước mặt cô. Thấy cô, Hứa Đình kích động ôm chặt lấy Tô Úc, chủ động cầm thay hành lý của cô, dẫn cô đến nhà trọ của mình. "Tô Úc, buổi tối cậu ngủ chung giường với tớ. Mấy ngày nay đều có khóa đào tạo, cậu tới cũng thật đúng lúc, thêm một tuần nữa là đến cuộc thi rồi."
"Chung giường?" Tô Úc nhíu nhíu mày, cô không muốn ngủ chung một cái giường với ai ngoại trừ Bạch Mạn Nhu ra, huống chi người kia lại không phải người xa lạ gì, mà là cô bạn Hứa Đình thích cô, hay muốn ôm ấp cô.
Ngồi ở trên ghế sofa, Tô Úc nhận lấy nước mà Hứa Đình đưa tới, trầm mặc chốc lát. Ừng ực uống hết mấy ngụm nước, Tô Úc vẫn là quyết định từ chối ngủ chung với Hứa Đình: "Tớ nghĩ tớ nên đi tìm nhà trọ rẻ rẻ ở Phương Trang thì tốt hơn, dù sao tớ cũng rất yêu thích những ngôi nhà trệt ở đấy. Nếu không thì lát cậu cùng đi xem nhà với tớ nhé?"
"Tại sao lại không ở nhà tớ chứ? Tớ đâu có thu tiền cậu." Hứa Đình mất mác nói.
"Thói quen sinh hoạt của hai người chúng ta không giống, hơn nữa thời đại học hai ta cũng chưa từng ở chung, tớ vẫn quen ở một mình hơn." Tô Úc nở nụ cười, đứng dậy cầm hành lý cẩn thận, nói: "Đi thôi Hứa đại tiểu thư, theo tớ đi xem những ngôi nhà trọ tiện nghi lại thực dụng ấy thôi, nếu thuê được thì buổi trưa tớ sẽ mời cậu ăn cơm."
"Được rồi." Hứa Đình bất đắc dĩ gật đầu, cho dù lòng vô cùng không vui nhưng vẫn mang vào giày cao gót lần nữa, cùng cô đi đến tòa nhà môi giới chọn nhà.
Vận may Tô Úc thật không tệ, ròng rã cả một buổi chiều cô rốt cục cũng chọn trúng một ngôi nhà trệt khiến người ta cảm giác khá là ấm áp. Bên trong không có nhiều vật dụng, ngoài tủ quần áo sẵn có, giường đôi, bàn học và một nhà tắm độc lập ra, bên ngoài sân còn có chút cây cây cỏ cỏ.
Thanh toán tiền đặt cọc cùng tiền thuê nhà một tháng đầu, sau khi Tô Úc ký hợp đồng cùng chủ nhà trọ xong liền đem hành lý sắp xếp bỏ vào trong tủ treo quần áo. Nhìn phòng này tựa như phòng tình nhân, tâm tình Tô Úc lại chìm đến đáy vực. Trước đây, cô cùng Bạch Mạn Nhu đã từng nói thừa dịp kỳ nghỉ nào đó sẽ đến đây ở một thời gian, bây giờ thời điểm ấy đến rồi, nhưng lại chỉ có một mình cô. Không, có lẽ bên cô còn có một người, đó chính là Hứa Đình đang giúp đỡ thu dọn.
Tô Úc nói chuyện rất giữ lời, cô đáp ứng mời Hứa Đình ăn cơm liền nhất định sẽ mời cô ấy ăn cơm. Ngồi ở trong một quán ăn bình thường, Tô Úc vừa ăn cơm thịt vừa nghĩ đến Bạch Mạn Nhu. Cô không biết bây giờ Bạch Mạn Nhu đang làm gì, có lẽ là đang ở trong siêu thị cũng không chừng. Một bữa cơm ăn không ra mùi vị gì, Tô Úc ăn vài ngụm liền không còn khẩu vị, chỉ lấy chén nước canh bên cạnh húp từng muỗng từng muỗng, mãi đến khi giọng nói của Hứa Đình đột nhiên vang lên: "Cậu và chị Mạn Nhu của cậu thế nào rồi? Có khỏe không?"
Hết chương 54.